Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 938 - Chương 938: Được Yêu

Chương 938: Được Yêu Chương 938: Được Yêu

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa còn cầm một cái ô trong tay.

Cô ta đi thẳng tới trước mặt Cát Diệu Văn.

"Cát Diệu Văn, trời mưa không nhỏ, tôi cho anh mượn ô này."

Cát Diệu Văn không nhận mà hỏi: "Vậy còn cô thì sao?"

"Không sao, tôi phải tăng ca. Chắc lúc về cũng tạnh mưa rồi." Cô ta nói xong, nhét cái ô vào trong tay Cát Diệu Văn.

Cát Diệu Văn vội vàng cầm qua, bởi vì không cầm, ô sẽ rơi xuống đất.

Cát Diệu Văn không khỏi cảm thấy cái ô màu xanh lam này trông quen mắt, bởi vì anh ấy cũng có cái ô tương tự.

Sở dĩ nó màu xanh lam là vì anh ấy thích màu xanh lam, chẳng qua anh ấy không nghĩ nhiều.

Chỉ nói cảm ơn.

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa thấy Cát Diệu Văn cảm ơn, chỉ hé miệng cười khẽ một tiếng, lộ ra một cái má lúm đồng tiền mờ, sau đó hất đuôi tóc, xoay người đi vào trong.

Cát Diệu Văn lại nhìn cái ô trong tay, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô gái buộc tóc đuôi ngựa gọi: "Phùng Nhã Lệ, nếu không, hai chúng ta cùng đi? Tôi chỉ cần đến đầu gà tàu điện ngầm là được rồi."

Phùng Nhã Lệ nghe vậy, vẻ mặt hớn hở xoay đầu lại.

Cát Diệu Văn cầm cái ô trong tay, hơi lúng túng mỉm cười.

"Được." Phùng Nhã Lệ cười rất vui vẻ và nói.

"Chẳng qua anh phải chờ tôi một lát, tôi đi lấy túi." Phùng Nhã Lệ lại nói.

"Được, được, tôi ở đây chờ cô." Gương mặt Cát Diệu Văn đỏ bừng, nói.

Cũng không biết là anh ấy xấu hổ hay kích động.

Phùng Nhã Lệ nghe vậy thì bước nhanh vào đại sảnh. Chẳng qua lần này, bước chân của cô ta rõ ràng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

"Có muốn qua không?" Hà Tứ Hải nhìn về phía Nguyễn Dung Dung bên cạnh hỏi.

"Có thể... Có thể chờ một lát không?" Nguyễn Dung Dung do dự nói.

"Được." Hà Tứ Hải thờ ơ gật đầu.

Sau đó, hắn nhìn về phía Uyển Uyển trước mặt. Cô nhóc đang chạy trong mưa, còn không ngừng giẫm lên từng vũng nước.

Có lẽ lúc mang thân thể người, người lớn không cho giẫm, bây giờ cô bé muốn dẫm cho đã nghiền.

Chẳng qua bây giờ cô bé là trạng thái quỷ, cho dù giẫm lên vũng nước, nước không bắn ra nổi, nhưng cô bé vẫn chơi không biết mệt.

Phùng Nhã Lệ rất nhanh đã quay lại, trên vai quả nhiên treo một cái túi xách rất nhỏ.

"Đi thôi." Cô ta mỉm cười nhìn về phía Cát Diệu Văn đang nhìn xung quanh nói.

Cát Diệu Văn mở ô ra. Cái ô không lớn lắm.

Cho nên Cát Diệu Văn nghiêng ô về phía Phùng Nhã Lệ nhiều hơn.

Chẳng qua một bên vai khác của anh ấy lại lộ ra ngoài.

"Rất cẩn thận đấy." Đúng lúc này, Tôn Hỉ Anh đột nhiên nói.

Nguyễn Dung Dung nghe vậy, ánh mắt phức tạp nhưng không nói gì.

Phùng Nhã Lệ cũng chú ý tới điểm này, ánh mắt lóe lên, sau đó kéo cánh tay Cát Diệu Văn qua.

"Cái đó..." Cát Diệu Văn bị sự lớn mật của Phùng Nhã Lệ làm cho giật mình, cảm giác không được tự nhiên, ngay cả cánh tay giơ ô cũng không biết làm thế nào cho phải.

"Sao vậy?" Phùng Nhã Lệ quay đầu hỏi như chẳng có chuyện gì xảy ra, thật ra trong lòng cô ta đang căng thẳng muốn chết.

"Vậy thì đi thôi. Cái ô này không lớn, chúng ta đi sát một chút, nếu không sẽ bị mưa xối ướt." Phùng Nhã Lệ nói.

Cát Diệu Văn ấp a ấp úng, nhưng cuối cùng không nói gì nữa.

"Không biết xấu hổ." Nguyễn Dung Dung thì thầm một câu, trông rất mất hứng.

Hà Tứ Hải có phần nghẹn lời. Bản thân cô không cần người ta, còn không cho người khác thích anh ấy à?

Chẳng qua chuyện này không liên quan tới hắn, hắn đương nhiên sẽ không nhiều lời.

Nhưng đứa trẻ "ngu ngốc" Tôn Hỉ Anh này nhanh mồm nhanh miệng, nghe vậy thì nói thẳng: "Tại sao? Em thấy rất tốt mà? Chị không thích anh ấy, bây giờ có thể có người khác thích anh ấy, chẳng phải rất tốt sao?"

"Tôi... Tôi..." Nguyễn Dung Dung nghẹn lời, không biết phải trả lời thế nào.

"Đi thôi." Hà Tứ Hải nói.

Sau đó, hắn vẫy tay gọi Uyển Uyển, đi theo. Dù sao bây giờ bọn họ đều là thân quỷ, không lo bị người khác nhìn thấy.

"Cát Diệu Văn, tôi thấy mỗi ngày anh đều làm nhiều dữ liệu như vậy, có phải cần vận dụng đầu óc nhiều không? Anh có bị đau đầu không?"

"Không đâu, chỉ cần nắm được công thức, thật ra sẽ rất đơn giản."

"Tôi thì không được, tôi vừa nhìn thấy những dữ liệu đó là đầu óc choáng váng rồi."

"À, không sao. Tôi thấy những bản giao diện do cô thiết kế cũng rất tuyệt, khiến người sử dụng vừa nhìn đã có thể hiểu ngay. Đúng rồi, tôi đặc biệt thích bản giao diện cô thiết kế lần trước, đầy cảm giác công nghệ..."

"Thật à? Anh thích loại phong cách đó à? Sau này tôi sẽ làm thêm một ít."

Phùng Nhã Lệ và Cát Diệu Văn vừa đi vừa nói chuyện suốt cả chặng đường.

Cát Diệu Văn vốn vẫn không được tự nhiên cũng chậm rãi thả lỏng.

Bọn họ muốn tới đầu lối vào tàu điện ngầm, cần phải đi ngang qua một khu thương mại. Chẳng qua phần lớn đoạn được đều bán hàng ăn. Bởi vì gần đây đều là mấy tòa nhà văn phòng.

Kể cả đám người Cát Diệu Văn cũng thường xuyên tới đây ăn trưa.

Cho nên chỉ cần vừa bước vào con đường này, mùi thơm của các loại thức ăn đã xộc vào mũi.

Đủ các loại cửa hàng trà sữa, cửa hàng bánh ngọt, quán thịt xiên, quán nướng vân vân.

"Anh muốn ăn mì căn không?" Khi đi ngang qua một quán nướng, Phùng Nhã Lệ đột nhiên hỏi.

"Hả?" Cát Diệu Văn đang nói chuyện thì thoáng ngây người.

"Không phải anh rất thích ăn mì căn sao?" Phùng Nhã Lệ nói.

"Sao cô biết?" Cát Diệu Văn hơi kinh ngạc.

"Bởi vì tôi nhìn thấy anh ăn mì căn mấy buổi trưa rồi, hơn nữa còn là nhà này." Phùng Nhã Lệ chỉ vào một quán nướng bên đường.

"Cửa hàng này nướng mì căn thật sự không tệ."

Cát Diệu Văn nhìn theo tay Phùng Nhã Lệ chỉ, không phủ nhận. Anh ấy thật sự thường ăn ở nhà này.

"Chúng ta tới đó lấy hai xâu đi. Tôi cũng muốn ăn chứ. Buổi trưa tôi ăn không no, thấy đói rồi." Phùng Nhã Lệ nói.

Cô ta đã nói như vậy, Cát Diệu Văn cũng không tiện từ chối, vì vậy khẽ gật đầu.

Phùng Nhã Lệ thấy vậy, sắc mặt vui mừng, lao thẳng ra khỏi ô, chạy về phía quán nướng.

"Này..."

Cát Diệu Văn vừa định nói cẩn thận kẻo ướt, Phùng Nhã Lệ đã lao tới dưới ô che của quán nướng.

"Ông chủ, cho tôi... cho tôi bốn xâu mì căn, đừng bỏ ớt." Phùng Nhã Lệ lớn tiếng nói với ông chủ quán nướng.

"Còn không cay, Diệu Văn thích ăn cay nhất." Nguyễn Dung Dung bên cạnh không khỏi đắc ý nói.

"Sao chị biết?" Tôn Hỉ Anh ở bên cạnh hỏi.

Hà Tứ Hải nghĩ thầm cô nhóc này thật ngu ngốc, người ta là thanh mai trúc mã nhiều năm như vậy, có thể không biết khẩu vị của đối phương sao?

Quả nhiên, hắn lại nghe Nguyễn Dung Dung đắc ý nói: "Bởi vì hai chúng tôi lớn lên cùng nhau, khẩu vị cũng không khác lắm, tôi rất thích ăn cay, Diệu Văn cũng thế."

Đúng lúc này, Cát Diệu Văn đi tới nghe vậy, mỉm cười hỏi: "Sao cô biết tôi không ăn cay?"

"Bởi vì tôi thấy anh nhiều lần ăn mì căn nướng đều không thêm ớt, mặt khác lần trước mọi người cùng đi ăn lẩu uyên ương, tôi thấy anh đều uống canh suông, cho nên anh không thích ăn cay đúng không?" Phùng Nhã Lệ mỉm cười hỏi.

"Đúng vậy, tôi thích ăn tương đối thanh đạm."

Cát Diệu Văn mỉm cười, trong nụ cười này không hề u ám nữa.

Anh ấy chợt phát hiện, cảm được người ta "yêu mến" này thật sự rất tốt.

Tôn Hỉ Anh bên cạnh không hề cho Nguyễn Dung Dung mặt mũi, trực tiếp kinh ngạc nhìn về phía cô ta.

"Sao… sao có thể như vậy được. Anh ấy lừa gạt, lừa con gái người ta chứ?" Nguyễn Dung Dung đỏ mặt nói.

Lúc này, bọn họ lại nghe thấy Cát Diệu Văn nói: "Thật ra tôi không phải không ăn cay, chỉ có điều không thích lắm, bởi vì dạ dày của tôi không tốt, ăn cay dễ tiêu chảy."

"Hóa ra là vậy. Tôi là người Cô Tô, từ nhỏ đã không thích ăn cay, thích thanh đạm thôi." Phùng Nhã Lệ vừa cười vừa nói.

Tôn Hỉ Anh lại nhìn về phía Nguyễn Dung Dung, muốn xem cô ta sẽ nói thế nào, cô bé không hề sợ người khác lúng túng.

"Cái đó… lúc anh ấy đi cùng với tôi, đều ăn cay đấy." Nguyễn Dung Dung lẩm bẩm.

Tôn Hỉ Anh nhìn cô ta với ánh mắt như nhìn kẻ ngốc. Ngay cả người chưa từng yêu như cô bé cũng biết lý do.

Chẳng qua, cô bé cũng rất muốn ăn.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment