Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 939 - Chương 939: Không Hối Hận

Chương 939: Không Hối Hận Chương 939: Không Hối Hận

"Chắc ăn rất ngon, đúng không?"

Nhìn hai người che ô ăn mì ăn trong mưa, Tôn Hỉ Anh hâm mộ nói.

"Em nhìn anh làm gì?" Hà Tứ Hải nghẹn lời nói.

"Hi hi hi... Chị muốn ăn." Uyển Uyển ở bên cạnh ngốc nghếch nói.

Chỉ có em biết nói à? Hà Tứ Hải liếc nhìn cô bé.

"Hi hi hi... em cũng muốn ăn." Uyển Uyển không hề để ý xem Hà Tứ Hải nhìn cô bé thế nào, tiếp tục vừa cười vừa nói.

"Đợi lát nữa sẽ mua cho các người." Hà Tứ Hải bất đắc dĩ nói.

Một lớn một nhỏ lập tức hoan hô.

Phùng Nhã Lệ rất nhanh đã ăn hết hai xâu mì căn nướng trong tay. Còn Cát Diệu Văn phải dùng một tay cầm ô nên chậm hơn, chỉ ăn hết một xâu, xâu kia mới chỉ gặm một cái.

"Ăn khá ngon."

Phùng Nhã Lệ vừa cười vừa nói, sau đó rất tự nhiên giơ tay cầm que đã ăn xong trên tay Cát Diệu Văn, chuẩn bị ném vào thùng rác.

Chờ tới lúc cô ta nhìn thấy xâu mì căn còn chưa hết trên tay Cát Diệu Văn, chợt nóng đầu, há miệng cắn một cái.

Cát Diệu Văn cầm ô sửng sốt. Gương mặt Phùng Nhã Lệ đỏ bừng. Vừa rồi nóng đầu không suy nghĩ, bây giờ chợt nhận ra, cảm giác đặc biệt lúng túng.

"Cái đó… cái đó… chủ yếu là nó ăn thật sự quá ngon, tôi không… không nhịn được." Phùng Nhã Lệ đỏ mặt lắp bắp nói.

"Vậy cô ăn đi." Cát Diệu Văn mỉm cười, giơ xâu mì căn còn lại trong tay qua, nói.

"Không cần, không cần, anh ăn đi..." Phùng Nhã Lệ hoảng loạn xua tay, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.

"Không sao, cô ăn đi." Cát Diệu Văn giơ tay đến trước mặt cô ta.

Phùng Nhã Lệ nhìn xâu mì căn nướng đưa qua, vẻ mặt đột nhiên tái nhợt, lắp bắp nói: "Xin lỗi, tôi - tôi làm bẩn nó rồi."

Cô ta nói xong, giơ tay muốn nhận lấy.

Nhưng Cát Diệu Văn chợt rút tay về.

"Tôi bỗng nhiên thấy hơi tiếc."

Sau đó, anh ấy ăn luôn một miếng.

Phùng Nhã Lệ mỉm cười, cảm giác như người sắp bay lên rồi.

"Oa, Cát Diệu Văn này còn rất dịu dàng." Tôn Hỉ Anh ở bên cạnh kinh ngạc nói.

Lần này, Nguyễn Dung Dung không nói gì, chỉ ngơ ngác nhìn, cũng không biết đang nghĩ gì.

Phùng Nhã Lệ dường như càng hoạt bát hơn, trên đường nói chuyện không ngừng, vài chuyện nhỏ nhặt cũng có thể nói đi nói lại.

Mà Cát Diệu Văn chỉ mỉm cười, lẳng lặng lắng nghe.

Nhưng bọn họ rất nhanh đã đi tới đầu lối vào tàu điện ngầm.

Cát Diệu Văn đóng ô lại, trả cho Phùng Nhã Lệ.

"Anh cầm đi. Nhà tôi rất gần với cửa tàu điện ngầm, không cần ô." Phùng Nhã Lệ đẩy lại nói.

"À, cô ở đâu, đi tàu điện ngầm số mấy?" Cát Diệu Văn hỏi.

"Tôi ở đường Trường Giang Nam, đi tàu điện ngầm số 3 là đến nơi." Phùng Nhã Lệ nói.

"Tôi ở thôn mới Bưu Điện, ngồi tàu điện ngầm số 10." Cát Diệu Văn nói.

Phùng Nhã Lệ nghe vậy thì hơi thất vọng, bởi vì hai người không cùng đường.

"Cô cầm đi, nhà tôi thuê cũng rất gần tới cửa tàu điện ngầm." Cát Diệu Văn lại trả cái ô đi mưa cho cô ta.

Lần này, Phùng Nhã Lệ không từ chối, giơ tay nhận lấy.

Sau đó hai người im lặng, đi vào ga tàu điện ngầm.

Bởi vì không đi cùng chuyến tàu điện ngầm, lúc tới chỗ rẽ, hai người lại phải chia tay.

"Được rồi, ngày mai gặp lại. Mặt khác, cảm ơn cái ô của cô, còn cả mì căn mà cô mời tôi ăn nữa." Cát Diệu Văn vừa cười vừa nói.

"Ừ, được, ngày mai gặp." Phùng Nhã Lệ nói.

Sau đó, cô ta xoay người đi về phía tuyến xe điện ngầm số 3.

"Ôi…" Chờ đi được một đoạn, Phùng Nhã Lệ thở dài.

Đúng là vô dụng mà. Cơ hội tốt như vậy, vì sao không tỏ tình chứ?

Mỗi lần đều như vậy, cứ đến lúc quan trọng lại lo được lo mất, sợ cuối cùng thậm chí chẳng thể làm bạn được nữa.

Cô ta nghĩ tới đây thì theo bản năng xoay người nhìn lại.

Sau đó cô ta choáng váng, bởi vì Cát Diệu Văn vẫn chưa rời đi, đang đứng tại chỗ nhìn cô ta.

Phùng Nhã Lệ vội vàng mỉm cười, vẫy tay, cảm giác tim đập càng mạnh hơn.

"Cô có muốn uống ly cà phê không?" Cát Diệu Văn nói.

Nhưng ga tàu điện ngầm quá đông người, cũng quá ồn ào, Phùng Nhã Lệ không nghe rõ.

"Cái gì?"

"Không có gì, đi đường chú ý an toàn đấy." Cát Diệu Văn mỉm cười nói.

Sau đó, anh ấy xoay người muốn rời đi. Lúc này, Phùng Nhã Lệ đột nhiên xoay người chạy lại.

Khi chạy đến trước mặt Cát Diệu Văn, cô ta cắn môi, thấp thỏm hỏi: "Anh vừa nói gì, tôi không nghe rõ."

Cát Diệu Văn thoáng ngây người, sau đó ánh mắt trở nên dịu dàng, vừa cười vừa nói: "Tôi hỏi cô có muốn uống cốc cà phê không."

Hắn chỉ vào quán cà phê bên cạnh.

Phùng Nhã Lệ nghe vậy, vẻ mặt mừng rỡ khẽ gật đầu, sau đó không kịp chờ đợi nói: "Muốn."

"Vậy thì đi thôi."

Cát Diệu Văn đi về phía quán cà phê. Phùng Nhã Lệ vội vàng đuổi theo phía sau, vẻ mặt vô cùng vui mừng.

"Ô hô, ô hô..." Tôn Hỉ Anh ở bên cạnh cũng lộ ra vẻ mặt hưng phấn.

"Có thể đừng khoa trương như vậy không? Bọn họ chỉ đi uống cốc cà phê mà thôi." Nguyễn Dung Dung nhíu mày, mất hứng nói.

"Thật vậy sao? Tôi không cảm thấy vậy. Tiếp dẫn đại nhân, anh thấy thế nào?" Tôn Hỉ Anh nhìn về phía Hà Tứ Hải hỏi.

Hà Tứ Hải nhìn cô ta nhưng không trả lời.

"Em cũng không thấy vậy." Bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói khe khẽ.

Uyển Uyển nói xong, vội vàng che miệng của mình, tròng mắt màu lam nhạt đảo quanh.

"Em tham dự náo nhiệt làm gì." Hà Tứ Hải giơ tay gõ nhẹ một cái vào trên đầu cô bé.

"Hi hi hi..."

"Một cốc Latte đúng không?" Cát Diệu Văn xoay người nhìn Phùng Nhã Lệ phía sau và hỏi.

Phùng Nhã Lệ nghe vậy thì khẽ gật đầu, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ, bởi vì Cát Diệu Văn không ngờ biết cô ta thích uống cà phê Latte.

"Cô tìm chỗ ngồi trước đi." Cát Diệu Văn nói.

"Được." Phùng Nhã Lệ nghe vậy, ngoan ngoãn tìm vị trí ở bên cạnh và ngồi xuống.

Cát Diệu Văn cầm hai cốc cà phê, đi tới chỗ ngồi.

Phùng Nhã Lệ đang xem điện thoại, vội vàng cất điện thoại di động.

Cát Diệu Văn thấy vậy thì mỉm cười, đưa cà phê cho cô nói: "Có phải thấy rất chán ngắt không?"

"Sao có thể." Phùng Nhã Lệ vội vàng lắc đầu.

Cát Diệu Văn ngồi xuống đối diện cô ta.

Cát Diệu Văn mở cốc cà phê uống một ngụm, sau đó quay đầu liếc nhìn người qua lại vội vàng phía ngoài cửa kính.

"Cô có toàn tâm toàn ý yêu một người không?" Cát Diệu Văn đột nhiên xoay đầu lại hỏi.

Phùng Nhã Lệ thoáng ngây người, sau đó lắc đầu, tiếp theo lại vội vàng khẽ gật đầu.

Nhưng Cát Diệu Văn không hỏi tiếp, mà chỉ nói: "Tôi đã từng yêu."

Hắn dường như đang nói cho Phùng Nhã Lệ nghe, cũng dường chỉ đơn giản là nhớ lại quá khứ.

"Ba mẹ tôi và ba mẹ cô ấy quen biết lúc còn trẻ, còn là bạn rất thân nữa, cho nên tôi và cô ấy quen biết từ nhỏ, học chung trường mẫu giáo, tiểu học..."

Phùng Nhã Lệ cầm cốc cà phê lên uống một ngụm, trong miệng đắng, trong lòng cũng thấy đắng.

"Mọi người thường nói yêu xa, 90% đều sẽ chia tay. Nhưng tình cảm của tôi và cô ấy vẫn rất tốt, cuối tuần nào tôi cũng ngồi tàu cao tốc đi gặp cô ấy..."

"Nhưng không ngờ, đất khách không thể chia cách chúng tôi, nhưng một người đàn ông đa tình..."

Gương mặt Cát Diệu Văn lộ vẻ cay đắng, cầm cốc cà phê lên uống một ngụm lớn.

"Tôi từng nhắc nhở cô ấy, nhưng cô ấy không tin lời tôi nói. Chúng tôi ở chung nhiều năm như vậy, tôi còn tưởng cô ấy hiểu tôi, giống như tôi hiểu cô ấy vậy. Nhưng chúng tôi đều sai rồi, chúng tôi đều không hiểu nhau..."

"Cho nên tôi tới Thân Thành, tôi muốn trốn tránh nơi đau lòng kia." Cát Diệu Văn nhìn Phùng Nhã Lệ vừa cười vừa nói, nhưng lại cay đắng nói không nên lời.

"Vậy cô ấy đâu?" Phùng Nhã Lệ tò mò hỏi.

"Cô ấy à? Chết rồi, tự sát." Cát Diệu Văn lại nhìn ra ngoài cửa kính, rưng rưng nước mắt.

"Nếu... là trước đây..." Cát Diệu Văn còn muốn nói, nhưng lại không nói lên lời.

Trước đây, anh ấy căn bản bất lực.

"Tôi thật sự rất yêu cô ấy. Cuộc sống của tôi dường như đều xoay quanh cô ấy. Nhưng… cô nói xem, có phải người được yêu thì không sợ hãi?" Cát Diệu Văn lẩm bẩm.

Phùng Nhã Lệ không trả lời được, nghĩ ngợi rồi hỏi ngược lại: "Vậy anh có từng hối hận không?"

Cát Diệu Văn giả vờ lơ đãng lau khóe mắt, sau đó xoay đầu lại nói: "Từ trước đến nay, tôi chưa từng hối hận."

"Vậy tôi cũng không hối hận." Phùng Nhã Lệ nhìn Cát Diệu Văn, vẻ mặt nghiêm túc nói.

Cát Diệu Văn cũng nhìn Phùng Nhã Lệ.

Phùng Nhã Lệ có hơi căng thẳng. Cô ta dường như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.

Cô ta không biết Cát Diệu Văn có thái độ gì, môi mấp máy nhưng không biết nói gì. Chẳng qua im lặng quá lâu làm cô ta bắt đầu hoảng loạn, cảm giác hai tay, hai chân không có sức, đầu óc tối tăm.

Đúng lúc này, Cát Diệu Văn đột nhiên giơ tay ra.

"Anh là Cát Diệu Văn, rất mừng có thể gặp được em."

Phùng Nhã Lệ thoáng ngây người, sau đó niềm vui từ trái tim lan tràn ra khắp người. Cô ta hoảng hoảng hốt hốt giơ tay ra, suýt nữa làm đổ cốc cà phê.

Chỉ có điều khi nắm tay đối phương, cô ta đã bình tĩnh trở lại.

"Em là Phùng Nhã Lệ, cám ơn anh có thể gặp em."

Hai người nhìn nhau cười.

... ...

"Oa, oa, oa..."

Tôn Hỉ Anh ở bên cạnh hưng phấn không biết làm thế nào cho phải, cảm giác như cô bé đang yêu vậy.

"Bây giờ, cô còn muốn gặp anh ấy, nói xin lỗi anh ấy nữa không?" Hà Tứ Hải nhìn về phía Nguyễn Dung Dung đang ngơ ngác bên cạnh hỏi.

"Ồ, gặp anh ấy à? Tại sao phải thấy, như vậy không được tốt đau? Chị đã có lỗi với anh ấy, anh ấy khó khăn lắm mới bước ra, có tình cảm mới, chị gặp anh ấy bây giờ, chẳng phải làm anh ấy càng đau lòng hơn. Làm người không thể xấu như vậy được..." Tôn Hỉ Anh ở bên cạnh nói một tràng.

Hà Tứ Hải không hề bảo cô bé ngậm miệng.

Uyển Uyển lại nhón chân, lay mép bàn, nhìn cà phê trong tay hai người, đang suy nghĩ xem có uống được không.

"Có thể cho tôi yên tĩnh một lát không?" Nguyễn Dung Dung nói.

Sau đó, cô ta xoay người đi về phía bên ngoài quán cà phê.

Tôn Hỉ Anh muốn đi theo nhưng bị Hà Tứ Hải kéo lại.

"Cứ để cô ta đi đi."

Đúng lúc này, bọn họ thấy Nguyễn Dung Dung đã đi ra ngoài quán cà phê đột nhiên quay đầu lại.

Cô ta nhìn hai bàn tay của Cát Diệu Văn và Phùng Nhã Lệ nắm chặt, lộ ra một nụ cười thoải mái.

Một quầng sáng chiếu xuống đám đông qua lại.

Nguyễn Dung Dung nhìn về phía bọn họ vẫy tay, sau đó bước về phía quầng sáng này, biến mất ở trong đám đông.

Nhìn thấy Nguyễn Dung Dung rời đi đột ngột như vậy, Tôn Hỉ Anh vốn còn đang hưng phấn lại chẳng hiểu sao cảm thấy đau xót.

Cô bé cũng không biết vì sao.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment