Bánh mì nướng ngon không?
Đây thật sự là nhân giả gặp nhân, trí giả gặp trí.
Người yêu thích sẽ đặc biệt yêu thích.
Người không thích sẽ cảm thấy chỉ là như vậy.
Ngửi mùi, ăn vào không vị gì, đặc biệt là bánh nướng không thêm cay, căn bản là không có mùi vị gì.
Nhóc con hứng thú bừng bừng gặm hai cái.
Sau đó liền ngẩng đầu, nhìn về phía Hà Tứ Hải rồi cười khúc khích.
Ăn không ngon một chút nào thì không nói, còn cắn chua cả quai hàm của nàng.
"Em đó nha."
Hà Tứ Hải sờ sờ đầu nhỏ của nàng, thực sự là không có cách nào với nàng cả.
Hắn chỉ có thể lấy tới rồi tự mình ăn, cũng không thể trực tiếp ném đi được, như vậy quá lãng phí.
"Hi hi..."
"Được rồi, đừng cười nữa, em xem một chút, có cái gì khác muốn ăn hay không, mua xong chúng ta sẽ về nhà." Hà Tứ Hải nói với nàng.
Uyển Uyển nghe vậy, lập tức xoay người chạy về phía cửa hàng.
"Gie Gie..."
"Hả, cô làm gì thế, khiến cho tôi suýt chút nữa là cắn vào lưỡi rồi."
Hà Tứ Hải cảm thấy tóc gáy đều dựng cả lên rồi.
"Tôi cũng ăn không vô." Tôn Hỉ Anh đưa bột mì nướng tới trước mặt Hà Tứ Hải.
→_→
"Yên tâm đi, tôi đã ngắt bỏ phần phía trước rồi, không bẩn." Tôn Hỉ Anh cười hì hì nói.
"Tự mình ăn đi." Hà Tứ Hải nói.
"Giúp đỡ đi mà." Tôn Hỉ Anh nói xong, liền kéo cánh tay Hà Tứ Hải.
"Trên đường cái, không nên lằng nhà lằng nhằng." Hà Tứ Hải tránh thoát tay của nàng, nói.
"Nếu như anh không giúp thì tôi sẽ không buông tay." Tôn Hỉ Anh nói.
"Được rồi, được rồi, sợ cô luôn, đưa đây."
Hà Tứ Hải có chút không biết nói gì, đành tiếp nhận bột mì nướng mà nàng đưa tới.
Sau đó Tôn Hỉ Anh lập tức đuổi theo Uyển Uyển.
Nhìn hai phần bột mì nướng mới ăn được một nửa trên tay, Hà Tứ Hải âm thầm cảm thán chính mình sáng suốt, vừa rồi không có mua nhiều.
Nhưng mà, rốt cuộc phải làm như thế nào với tâm nguyện của nha đầu này đây?
Không hoàn thành tâm nguyện của nàng, nàng ở chỗ của hắn ăn uống chùa thì không nói, hơn nữa nàng còn cực kỳ hướng ngoại, không sợ người lạ một chút nào, với ai cũng đều có thể nói chuyện được.
"Nhanh lại đây một chút, đừng có mà chậm rì rì." Đúng lúc này, Tôn Hỉ Anh phía trước bỗng xoay đầu lại nói.
Nàng và Uyển Uyển đang đứng ở trước một cửa hàng bạch tuộc viên.
Gọi hắn, là để hắn tới trả tiền.
Bên trên được tưới nước tương chua chua ngọt ngọt, quả nhiên đã thu hút khẩu vị của hai người bọn họ, đặc biệt là Uyển Uyển, ăn sáu, bảy cái liên tiếp.
"Em có định ăn bữa tối không đấy?"
"Không ăn nữa."
Có đồ ăn ngon như vậy, còn ăn cơm tối gì chứ.
Đi ngang qua một tiệm bán hoa, Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút rồi đi vào.
Tôn Hỉ Anh và Uyển Uyển lập tức tò mò đuổi theo.
"Ông chủ, cho tôi 11 đóa hoa hồng." Hà Tứ Hải cũng không phí lời, trực tiếp nói với ông chủ.
"Được." Ông chủ đang xem điện thoại di động nghe vậy thì rất cao hứng mà đứng lên.
"Tặng cho bạn gái sao? Cần tôi bó lại một chút cho không?"
"Xem ông nói kìa, không phải tặng cho bạn gái, còn có thể đưa cho ai? Đương nhiên là phải gói lại, gói kỹ cho tôi một chút."
"Chuyện này cũng không chắc à nha." Chủ tiệm hoa lộ ra một nụ cười đầy thâm ý.
Đồng thời tay chân lanh lẹ chọn giúp Hà Tứ Hải mười một đóa hoa hồng vừa lớn vừa xinh đẹp.
Đúng lúc này, Hà Tứ Hải cảm giác góc áo của mình bị kéo.
Cúi đầu nhìn xuống, móng vuốt nhỏ của Uyển Uyển đang lôi góc áo của hắn, ngước cổ, đôi mắt to màu xanh lam nhạt đang nhìn hắn chằm chằm.
"Làm sao thế?" Hà Tứ Hải nghi hoặc hỏi.
"Hi hi..."
Ánh mắt nàng nhìn về phía hoa hồng bên cạnh.
"Em cũng muốn sao?" Hà Tứ Hải ngạc nhiên hỏi.
"Hừm, ừm ~" nhóc con lập tức hưng phấn gật gật đầu.
"Ai yêu, đây là một cô bé đáng yêu nha, dì cho cháu một bông."
Bà chủ thấy nàng đáng yêu, thế là rút một bông hồng đã được đóng gói ra rồi đưa cho nàng.
Uyển Uyển cũng không có lập tức đưa tay nhận, mà là nhìn về phía Hà Tứ Hải.
"Cầm đi." Hà Tứ Hải nói.
Uyển Uyển lúc này mới duỗi tay ra nhận lấy.
"Thật ngoan." Bà chủ tán dương.
"Hi hi..."
Uyển Uyển cười vô cùng đắc ý, hoa hồng trên tay phảng phất như đang đung đưa theo nàng.
"Ai, tôi lớn như vậy rồi, còn chưa từng được ai tặng hoa." Bỗng nhiên, Tôn Hỉ Anh ở bên cạnh nói.
Hà Tứ Hải nhìn nàng một cái, không phát biểu, nghĩ đúng là hay, hoa hồng là thứ có thể tùy tiện tặng sao?
Nhưng bà chủ bên cạnh nghe vậy lập tức giải quyết, đương nhiên cũng vì có thể bán được càng nhiều hoa hơn.
Thế là nàng nói: "Soái ca, cậu nhìn vị mỹ nữ này đều đã nói như vậy rồi, cậu có muốn mua cho nàng một bó hay không?"
"Tôi không cần một bó, tôi chỉ cần một bông là được." Tôn Hỉ Anh nhìn Hà Tứ Hải với vẻ chờ đợi.
Hà Tứ Hải còn chưa nói, Uyển Uyển bên cạnh đã giơ bông hoa hồng trong tay lên, đưa tới rồi nói: "Chị, cho chị bông hoa này."
Hà Tứ Hải thấy vậy, cũng không đành lòng để Uyển Uyển đưa hoa của mình, thế là tiện tay rút một nhánh ở bên cạnh rồi đưa cho Tôn Hỉ Anh.
"A ~, cho cô cái này, được chưa."
"Cảm ơn."
Tôn Hỉ Anh đúng là không chút khách sáo, vui vẻ nhận lấy.
"Bà chủ, bao nhiêu tiền, cùng tính một lượt đi." Hà Tứ Hải quay đầu nói với bà chủ.
Bà chủ lần này không hào phóng nói tặng cho hắn nữa mà là gật gật đầu.
Chờ sau khi bà chủ bọc bó hoa lại cẩn thận cho Hà Tứ Hải, hắn trả tiền sau đó đi ra ngoài.
Tôn Hỉ Anh vẫn luôn cầm hoa cười khúc khích bỗng nhiên quay đầu lại, nói với Hà Tứ Hải: "Tiếp dẫn đại nhân."
"Làm sao thế?" Hà Tứ Hải đi ở phía sau thấy vậy thì nghi hoặc hỏi.
"Cảm ơn anh đã tặng hoa hồng cho tôi." Tôn Hỉ Anh cầm hoa hồng trong tay, vui vẻ nói.
"Không cần khách sáo."
Một đóa hoa hồng mà thôi, cũng không đang bao nhiêu tiền cả.
"Nói chung là cảm ơn anh, cho anh cái này vậy."
Tôn Hỉ Anh nắm chặt đồ trong lòng bàn tay rồi đưa tới trước mặt Hà Tứ Hải.
"Cái gì thế?" Hà Tứ Hải có chút kỳ quái hỏi, thế nhưng vẫn là mở bàn tay ra chuẩn bị nhận lấy.
Sau đó, chiếc nhẫn mà Tôn Trường Tân đưa cho nàng rơi xuống trong lòng bàn tay của hắn.
"Cho tôi làm gì? Tự cô giữ đi." Hà Tứ Hải nói.
"Tôi giữ lại cũng vô dụng." Tôn Hỉ Anh cười lắc lắc đầu.
Sau đó lại nói: "Tiếp dẫn đại nhân, rất vui vì có thể gặp được anh."
Trên mặt nàng mang theo nụ cười, xem ra là cực kỳ hài lòng.
Nói xong, nàng cúi đầu ngửi hoa hồng trong tay một chút.
" y..., tôi cũng rất vui khi gặp được cô." Hà Tứ Hải cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp nói.
Tuy nha đầu này nhanh mồm nhanh miệng, nhưng tính cách thiện lương, hướng ngoại sáng sủa, đúng là rất khiến người ta yêu thích.
"Tôi phải đi rồi, cảm ơn anh mấy ngày nay đã chăm sóc tôi." Tôn Hỉ Anh đột nhiên nói.
"Hả?" Hà Tứ Hải nghe vậy thì hơi kinh ngạc, đi, muốn đi đâu?
Nhưng vào lúc này, bên cạnh xuất hiện một chùm ánh sáng nhu hòa.
Chờ đã, nhiệm vụ này sao lại hoàn thành rồi?
"Uyển Uyển, tạm biệt nha." Tôn Hỉ Anh lại vẫy vẫy tay với Uyển Uyển.
Bởi vì một tay đang cầm đèn Dẫn Hồn, thế là Uyển Uyển giơ bàn tay đang cầm hoa hồng lên lắc lắc.
Tôn Hỉ Anh sải bước đi về phía đoàn sáng kia, trước khi đi vào, nàng lại quay đầu lại, cười cười, sau đó giơ hoa hồng trong tay lên, dùng sức lắc lắc.
"Tạm biệt."
Sau đó lạch cạch, chỉ còn dư lại một đóa hoa hồng rơi ở trên mặt đất.
Uyển Uyển chạy tới, nhặt nó lên.
Mà Hà Tứ Hải thì đang ngơ ngác mà nhìn sổ sách trước mắt, tràn đầy nghi hoặc.
Họ tên: Tôn Hỉ Anh
Sinh nhật: năm Nhâm Ngọ, tháng Đinh Vị, ngày Nhâm Ngọ, giờ Thân ba khắc.
Tâm nguyện: Nói chuyện yêu đương một hồi (đã hoàn thành)
Thù lao: chế tác Garage Kit.
Nói chuyện yêu đương một hồi, chính là tâm nguyện của Tôn Hỉ Anh, trước đó ngay cả bản thân nàng vẫn luôn ngơ ngơ ngác ngác.
Mãi đến tận khi gặp được Tôn Trường Tân, giúp hắn hoàn thành tâm nguyện, Tôn Hỉ Anh cuối cùng cũng đã hiểu rõ tâm nguyện của chính mình.
Thì ra trong nháy mắt sắp chết, nàng nhớ tới là bản thân mình chưa từng nói chuyện yêu đương, rất là không cam lòng, thế là trở thành chấp niệm của nàng.
Cho nên Hà Tứ Hải vẫn luôn đau đầu, phải làm như thế nào mới có thể hoàn thành tâm nguyện của nàng.
Hắn thậm chí còn cân nhắc đến việc giới thiệu cho nàng một con quỷ cùng tuổi?
Nhưng hiện tại không hiểu tại sao lại hoàn thành rồi?
Hà Tứ Hải nhìn chiếc nhẫn trong bàn tay rồi đăm chiêu, hắn cũng không ngốc.
"A ~ "
Lúc này, Uyển Uyển nhặt hoa hồng lên rồi đưa cho Hà Tứ Hải.
"Thật đúng là một nha đầu ngốc đây." Hà Tứ Hải đưa tay nhận lấy, lẩm bẩm.
"Em là đứa trẻ ngoan, không phải nha đầu ngốc." Uyển Uyển nói với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
"Không phải đang nói em."
Hà Tứ Hải đưa tay vẫy một cái, gọi đèn Dẫn Hồn trở về rồi tắt đèn.
"Chúng ta về nhà thôi." Hà Tứ Hải đưa tay kéo tay nhỏ của Uyển Uyển rồi nói.
"Hừm, về nhà."
Uyển Uyển quay đầu lại, liếc mắt nhìn vị trí mà Tôn Hỉ Anh biến mất, nàng có chút buồn bã.
Sau đó bọn họ biến mất ở trên con đường này...
...
"Trở về rồi sao?"
Lúc Hà Tứ Hải và Uyển Uyển xuất hiện tại nhà ở Hợp Châu, Lưu Vãn Chiếu đang ở bên trong phòng, nhìn thấy bọn họ thì vô cùng vui vẻ.
"Cho em cái này." Hà Tứ Hải đưa bó hoa hồng trong tay cho nàng rồi nói.
"Ồ, vô duyên vô cớ lại tặng hoa cho em?" Lưu Vãn Chiếu nhận lấy với vẻ mặt nghi ngờ.
Tặng hoa cho em thôi cũng không được sao?
"Uyển Uyển, em về nhà đi, trước đó mẹ em có hỏi là em đã trở về hay chưa." Lưu Vãn Chiếu cúi đầu hỏi Uyển Uyển.
Uyển Uyển nghe vậy thì gật gật đầu, vẫy vẫy tay với Lưu Vãn Chiếu, sau đó cong mông, hướng đầu xuống mặt đất rồi biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Tiểu nha đầu này, mỗi lần nhìn thấy nàng như vậy, vừa buồn cười lại lo lắng. Nếu như thao tác không chuẩn, phỏng chừng đã không còn đầu nữa rồi.
Nhìn Uyển Uyển rời đi, Lưu Vãn Chiếu cúi đầu ngửi hoa trên tay một cái, sau đó ngẩng đầu hỏi: "Nói đi, anh có phải là đã làm chuyện gì có lỗi với em rồi hay không?"
Hà Tứ Hải: ∑(OO;)
...
"Mẹ, con đã về rồi." Uyển Uyển về đến nhà, nhỏ giọng nói.
Chu Ngọc Quyên lập tức đi ra từ phòng bếp.
Nàng rất nhanh đã nhận ra được tâm tình của con gái có chút không đúng, bình thường vừa về liền hi hi ha ha, ngày hôm nay lại không như vậy, tâm tình có vẻ như xuống rất thấp.
"Trở về rồi sao." Chu Ngọc Quyên đi tới, ngồi xổm người xuống, nhìn vào mắt của nàng rồi nói.
"Hừm, mẹ, cho mẹ cái này." Uyển Uyển đưa hoa hồng trong tay cho nàng rồi nói.
"Cho mẹ sao? Cảm ơn con nha." Chu Ngọc Quyên vui vẻ nhận lấy.
"Mẹ nhận được hoa, có phải là rất vui vẻ hay không?" Uyển Uyển lại hỏi.
"Đúng, mẹ rất là vui vẻ, nhưng mà Uyển Uyển nhà chúng ta nhìn thật giống như không mấy vui vẻ nha, có thể nói cho mẹ một chút là tại sao không?" Chu Ngọc Quyên đưa tay ôm lấy nàng rồi nói.
"Chị Tôn đi rồi." Uyển Uyển có chút buồn bã nói.
Mấy ngày nay, Tôn Hỉ Anh chơi đùa cùng các nàng, làm búp bê đất nặn xinh đẹp cho các nàng, nàng rất yêu thích người chị gái này.
Chu Ngọc Quyên cũng từng thấy Tôn Hỉ Anh, đương nhiên là biết nàng đang nói tới ai.
Nhưng mà nàng cũng không biết làm thế nào để an ủi cả con, chỉ có thể ôm chặt nàng vào trong lòng.
Uyển Uyển ôm cổ mẹ, tựa ở trên vai của nàng.
"Không sao, mẹ sẽ ở cùng với con."
Chu Ngọc Quyên vỗ nhẹ lưng của nàng.
"Đúng rồi, con tặng hoa cho mẹ, mẹ rất là yêu thích, con lấy nó từ đâu vậy?"
Chu Ngọc Quyên cố gắng đổi chủ đề, khiến Uyển Uyển đi ra từ trong cảm xúc buồn bã.
"Hi hi... Là ông chủ..."
Ừm, nhóc con vừa ngây thơ vừa đơn thuần, nhanh buồn nhưng cũng nhanh vui.
Có lẽ cũng là bởi vì tính cách như vậy, những năm này nàng mới có thể kiên trì được, nếu không đã sớm buông bỏ tâm nguyện, rời khỏi nhân gian...
...
Lưu Vãn Chiếu tìm cái bình hoa, vui vẻ cắm hoa vào.
"Vậy Nguyễn Dung Dung đã hoàn thành tâm nguyện của nàng rồi sao?" Lưu Vãn Chiếu vừa cắm hoa, vừa nói.
"Có thể xem là hoàn thành rồi đi, bản thân nàng buông xuống." Hà Tứ Hải nói.
"Ai, thực sự là đáng tiếc, vì một người đàn ông không đáng, đi tổn thương một người thành tâm, ném đi một cái mạng, có đáng không?" Lưu Vãn Chiếu có chút thương cảm nói.
"Chuyện tình cảm ấm lạnh tự biết, không dễ đánh giá, nhưng mà nó lại nói cho chúng ta một đạo lý, không nên tổn thương người đối xử với mình thành tâm, cũng không nên xem tất cả mọi chuyện là chuyện đương nhiên." Hà Tứ Hải nhìn Lưu Vãn Chiếu rồi nói.
Lưu Vãn Chiếu đương nhiên là rõ ý tứ của Hà Tứ Hải, nàng chính là người thành tâm trả giá.
Mà Hà Tứ Hải làm những chuyện như vậy, giống như lời nói, chính là đang nói cho nàng biết.
Hắn sẽ không làm kẻ bạc tình.
Lưu Vãn Chiếu cảm thấy khóe mắt có chút ướt át.
"Đang thật tốt, em buồn cái gì chứ?" Hà Tứ Hải đưa tay lau nước mắt giúp nàng.
"En mới không có buồn." Lưu Vãn Chiếu mạnh miệng nói.
Nàng có chút muốn khóc, lại có chút muốn cười.
"Nhưng mà, vì sao lại có một cành hồng đơn độc vậy?"
Lưu Vãn Chiếu chỉ vào bông hoa hồng nhỏ mà Hà Tứ Hải cắm vào trong bình.
" y..."
------
Dịch: MBMH Translate