Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 941 - Chương 941: Trong Mộng Cảnh.

Chương 941: Trong Mộng Cảnh. Chương 941: Trong Mộng Cảnh.

Hà Tứ Hải che dù, đứng ở trung tâm của vũ trụ mộng cảnh.

Vô số bong bóng màu trôi nổi ở bên cạnh hắn.

Hắn chỉ tay một cái, đi thẳng tới giấc mộng của Hồng Chiêu Đệ.

Hắn muốn nhìn một chút, hạt giống ác mộng được gieo ở bên trong giấc mộng của Hồng Chiêu Đệ lớn lên như thế nào rồi, nhưng mà lần này chỉ có một mình hắn.

Lúc này hắn đang đứng ở trước một lối đi bộ, nhìn mặt trời trên không trung, đang là buổi trưa, trên đường người đến người đi.

Trên vai Hồng Chiêu Đệ đeo một cái túi, vội vã cất bước ở trong đám người, thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhìn về phía sau.

Hà Tứ Hải nhìn lại theo ánh mắt của nàng, liền thấy bên trong đám người có một cô gái tóc tai bù xù, đang âm trầm nhìn về phía Hồng Chiêu Đệ xuyên qua bộ tóc dài rồi mỉm cười.

Đồng tử của Hồng Chiêu Đệ lập tức phóng đại, lảo đảo đẩy đoàn người rồi chạy về phía trước.

Cho dù trên đường đang là đèn đỏ, nàng cũng không quan tâm mà xông ra ngoài.

Nhưng vào lúc này, một chiếc xe tải đột nhiên lao ra từ lối đi bộ, trực tiếp đâm Hồng Chiêu Đệ bay ra ngoài.

Hồng Chiêu Đệ không chết, nằm trên đất, cả người đau đớn, nàng muốn lớn tiếng kêu cứu, nhưng mà miệng lại không phát ra được bất kỳ âm thanh nào.

Nàng hoảng sợ nhìn về phía dưới đáy xe, có một người phụ nữ nằm úp sấp, tứ chi vặn vẹo, tư thế quái dị, mỉm cười với nàng.

"Đến nha, mau tới nha, tôi đang chờ cô, tôi đang chờ cô..."

Một tiếng nói nho nhỏ vang lên ở bên tai của nàng.

"A..."

Đồng tử của Hồng Chiêu Đệ đột nhiên co rút lại, tim như nổi trống, nàng bùng nổ tất cả sức lực, kinh hoàng kêu to lên.

Sau đó toàn bộ mộng cảnh chớp mắt vỡ tan, Hà Tứ Hải bị bắn ra ngoài.

Hồng Chiêu Đệ hẳn là bị dọa quá ác nên đã mạnh mẽ thoát khỏi mộng cảnh, cũng chính là bị làm cho tỉnh lại rồi.

Thế là Hà Tứ Hải không quan tâm đến nàng nữa, bởi vì chỉ cần nàng nhắm mắt lại thì ác mộng nhất định sẽ quấn lấy nàng lần nữa, cho đến khi nàng tự thú, mới có thể nhận được sự bình tĩnh về mặt tâm linh.

Sau đó, hắn lại đi tới mộng cảnh của đám người Trần Phi Hà, quả nhiên đều không khác nhau là mấy, hạt giống ác mộng làm cho các nàng hoảng loạn.

Hà Tứ Hải không quan tâm bọn họ nữa, mà là trực tiếp tiến vào bên trong giấc mộng của cha Tôn Hỉ Anh- Tôn Đức Thành.

Sắc trời âm u, mưa rền gió dữ.

Từ thời tiết liền có thể nhìn ra được tâm trạng của Tôn Đức Thành.

Lúc này, Tôn Đức Thành đang đứng ở trước cửa một trường học.

Đôi mắt như chim, nhìn chằm chằm vào học sinh và giáo viên đang lui tới.

Hà Tứ Hải liếc mắt nhìn về phía cửa, quả nhiên là trung học số 78.

Mộng cảnh phản ánh tâm trí của hắn, sau khi hoài nghi con gái là bị giết, hắn mỗi giờ mỗi khắc đều muốn tìm kiếm hung thủ.

Hắn muốn đi vào trường học, nhưng mà trước cửa trường học có một bức tường không nhìn thấy ngăn ở trước mặt của hắn, khiến hắn làm thế nào cũng không tiến vào được.

Điều này cũng phản ánh, hắn trên thực tế đã gặp phải lực cản khiến hắn căn bản không có cách nào đi tìm hung thủ sát hại con gái.

Tiếp theo, cảnh tượng xoay một cái, toàn bộ thế giới mộng cảnh biến thành một căn phòng ngủ.

Bên trong phòng ngủ có một bộ chăn giường màu lam, còn có một cái tủ sách và một cái giá sách.

Tôn Đức Thành đi thẳng tới, ngồi xuống ở trước bàn đọc sách, sau đó kéo ngăn kéo ra, lấy một cuốn sổ dày cộm ra.

Hắn không ngừng chuyển động cuốn sổ trong tay, sắc mặt càng ngày càng nôn nóng.

"Là hắn sao? Là hắn sao? Không có... Không có... Vì sao lại không có, vì sao lại không có..."

Hắn gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, miệng lớn thở hổn hển.

Sau đó toàn bộ thế giới bắt đầu run rẩy, thế giới mộng cảnh chớp mắt đã sụp đổ.

"Ai ~" Hà Tứ Hải lui ra từ trong thế giới mộng cảnh.

Người chết được giải thoát rồi, nhưng người sống thì lại đang chịu dằn vặt.

Nhưng mà, nhanh thôi...

Đến lúc đó, hi vọng Tôn Đức Thành cũng có thể nhanh chóng buông xuống.

Hà Tứ Hải mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay chính là chiếc nhẫn kia.

Hà Tứ Hải nhìn về phía bàn trang điểm bên cạnh.

Phía trên bày một ít trang sức và mỹ phẩm dưỡng da của Lưu Vãn Chiếu.

Bởi vì có lúc Lưu Vãn Chiếu ngủ lại chỗ này.

Hà Tứ Hải đưa tay đặt chiếc nhẫn kia vào trong đống trang sức của Lưu Vãn Chiếu.

Sau đó quay đầu nhìn về phía giường.

Lưu Vãn Chiếu đang ngủ say, trên mặt mang theo nụ cười yếu ớt, cũng không biết là mơ thấy chuyện gì tốt đẹp.

Đào Tử cũng đang ngủ say, nhưng mà tư thế quái dị, một cánh tay thì ôm chân, đầu ngón chân thì lộ ra bên ngoài.

Hà Tứ Hải cũng không dịch chuyển nàng, chỉ là đắp kín chăn lại cho nàng.

Tư thế quái dị không đại biểu là không dễ chịu, có lẽ ngươi cho rằng không dễ chịu, nhưng đối với Đào Tử mà nói thì đây chính là tư thế thoải mái nhất.

Sau đó hắn nằm xuống ở bên cạnh Đào Tử.

Đại khái cảm nhận được hơi thở quen thuộc của Hà Tứ Hải, Đào Tử lập tức chui vào bên trong lồng ngực của hắn.

"Chúc ngủ ngon."

...

Đào Tử uốn éo cái mông nhỏ, tỉnh lại từ trong mộng.

Sau đó mở mắt ra, hai mắt vô thần mà nhìn nóc nhà. Nàng còn có chút mơ hồ, vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn.

Nhưng mà rất nhanh, nàng mơ hồ nghe thấy tiếng động trong phòng khách, nàng lúc này mới tỉnh táo lại.

Nàng không lập tức quay đầu, mà là duỗi chân nhỏ ra, cào cào về phía bên cạnh, đụng tới một cái mềm mại, trong lòng vui vẻ, lúc này mới quay đầu lại.

Thì ra dì Lưu đang ngủ ở bên cạnh.

Ánh nắng sáng sớm chiếu vào từ ngoài cửa sổ, khiến cho bên trong gian phòng đặc biệt sáng sủa.

Đào Tử thậm chí có thể nhìn thấy lông tơ bé nhỏ trên mặt dì Lưu.

Nàng có chút ngạc nhiên mà duỗi tay nhỏ ra, muốn sờ một cái.

Lưu Vãn Chiếu bị nàng làm cho tỉnh lại.

Mở mắt ra, nhìn thấy Đào Tử đang trợn to đôi mắt, tò mò nhìn nàng.

Thế là đưa kéo nàng về phía mình.

"Tiểu Đào tử dậy sớm nha."

"Hừm, ừm, cháu dậy rất sớm." Đào Tử không khiêm tốn chút nào.

"Ha ha." Nhìn dáng vẻ đáng yêu của nàng, Lưu Vãn Chiếu không nhịn được mà hôn nàng một cái.

"Tối hôm qua dì nằm mơ thấy cháu đó nha." Lưu Vãn Chiếu nói.

Đào Tử nghe vậy thì lập tức cảm thấy vui vẻ.

"Cháu cũng mơ thấy dì Lưu, chúng ta còn đi biển bơi. Cháu rất là lợi hại, như mà một con cá heo nhỏ, xèo một cái chui vào trong nước, sau đó xèo một cái lại nhảy ra..."

"Sau đó, có một con cá mập lớn nhảy ra, con cưỡi ở trên lưng cá mập, đuổi theo Uyển Uyển và Huyên Huyên, dọa cho các nàng gọi oa oa." Lưu Vãn Chiếu tiếp lời.

"Đúng rồi, đúng rồi." Đào Tử đầy hưng phấn.

" y..."

Lưu Vãn Chiếu sửng sốt rồi, các nàng vậy mà lại có chung một giấc mơ?

Đào Tử bởi vì còn nhỏ, cũng không cảm thấy có chuyện gì đáng ngạc nhiên, vẫn hưng phấn kể lại giấc mơ của mình, nào là mình ngồi trên con sứa du hành dưới đáy biển...

“Cuối cùng, các cháu còn đến khu vui chơi chơi với gấu trúc, nhưng mà vì sao ở biển lại có gấu trúc?" Lưu Vãn Chiếu tiếp lời, cười hỏi.

"Hả?"

Đào Tử gãi gãi đầu, đây là một vấn đề nha, trong biển vì sao lại có gấu trúc?

"Có lẽ... Có lẽ... Ừm, là Mỹ Nhân Ngư nuôi gấu trúc, cho nên nó ở trong biển." Đào Tử suy nghĩ một chút rồi nói.

"Ha ha, nhưng mà trong biển thật sự có gấu trúc nha." Nhìn dáng vẻ đáng yêu của nàng, Lưu Vãn Chiếu sờ sờ đỉnh đầu của nàng rồi nói.

"Thật sao?" Đào Tử nghe vậy thì một mặt kinh ngạc.

"Đương nhiên là thật rồi, nhưng mà gấu trúc dưới đáy biển gọi là cá voi, là một loại động vật mà thân thể được bao bọc bởi sọc trắng xanh, cũng rất đáng yêu."

Lưu Vãn Chiếu nói xong, cầm điện thoại di động nơi đầu giường, chuẩn bị tìm cho Đào Tử xem.

Trong phòng khách, Hà Tứ Hải nghe thấy tiếng nói chuyện liền đẩy cửa đi vào.

Chỉ thấy hai người đang cúi đầu, nằm ở trên giường xem điện thoại di động.

Hà Tứ Hải đi tới, kéo màn cửa sổ ra.

"Rời giường thôi."

Hai người thốt lên một tiếng, bởi vì tia sáng quá sáng, bọn họ không thấy rõ màn hình điện thoại, chỉ có thể coi như thôi, vươn mình rời giường.

Lưu Vãn Chiếu ngồi vào trước bàn trang điểm, buộc tóc mái lên, như vậy sẽ thuận tiện hơn khi rửa mặt và bôi mỹ phẩm dưỡng da.

Sau đó nàng liếc mắt liền thấy chiếc nhẫn kim cương bên trong hộp trang điểm.

"Ồ, tại sao ở đây lại có một chiếc nhẫn vậy?" Nàng vui mừng nhìn về phía Hà Tứ Hải.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment