"Ngày hôm nay, hai đứa nhóc các em không được đi chơi nữa, ở nhà ngoan ngoãn làm bài tập đi."
Lúc ăn cơm sáng, Lưu Vãn Chiếu nói với Huyên Huyên và Đào Tử.
Huyên Huyên sáng sớm đã chạy tới, thấy Hà Tứ Hải nấu đồ ăn ngon thế là ở lại bên này luôn.
Hà Tứ Hải đang ăn bữa sáng nghe vậy thì có chút giật mình.
"Các nàng đi nhà trẻ, còn có bài tập nghỉ đông sao, anh cũng không biết."
"Đương nhiên là có bài tập, giáo viên bảo các nàng vẽ một bức tranh liên quan tới năm mới. Giáo viên cũng nói ở trong nhóm rồi, sau khai giảng để các bạn học mang tới trường học." Lưu Vãn Chiếu nói.
"Ồ, còn có nhóm?" Hà Tứ Hải nghe vậy thì càng giật mình.
Lưu Vãn Chiếu lườm một cái, "Đương nhiên là có nhóm, có lúc giáo viên sẽ thông báo một số chuyện ở trong nhóm, hoặc là chụp một ít bức ảnh đi học của các nàng rồi gửi vào trong nhóm."
Hà Tứ Hải: "..."
Hắn thật sự không biết có chuyện này, khi hắn còn đi học cũng không có nhiều chuyện như vậy.
Đương nhiên, hắn lớn lên ở nông thôn, căn bản chưa từng đi nhà trẻ, bắt đầu học trực tiếp từ lớp một.
Trên thực tế, chuyện của Đào Tử ở trường học đều là Tôn Nhạc Dao và Lưu Vãn Chiếu quan tâm, mỗi lần giáo viên thông báo cái gì đó, căn bản cũng không cần nói cho Hà Tứ Hải, các nàng đều đã sắp xếp thoả đáng.
Lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên bỗng nhiên truyền đến một tràng hi hi ha ha.
"Uyển Uyển đến rồi, Đào Tử, đi mở cửa." Hà Tứ Hải nói với Đào Tử đang cúi đầu ăn sáng.
Đào Tử ồ một tiếng, mới vừa xuống khỏi ghế, đã nghe Uyển Uyển ở cửa hô lên: "Đào Tử, chị đến nha, chị đi vào nha."
Sau đó không chờ Đào Tử đi mở cửa, nàng đã trực tiếp đi vào trong nhà.
Được rồi, đối với nàng mà nói, thiên hạ này không có cánh cửa nào ngăn được nàng cả.
Nếu như không phải mẹ nói không nên tùy tiện sử dụng năng lực chui tới chui lui, nàng đã trực tiếp xuyên vào rồi.
Cho nên nàng vừa rồi là "Đi" tới từ cầu thang.
"Hi hi... chị mang theo đồ ăn ngon cho các em đó nha." Trong tay Uyển Uyển còn bưng một cái bát.
"Đồ ăn ngon?" Huyên Huyên lập tức nhảy xuống từ trên ghế, chạy tới.
"Là cái gì? Là cái gì? Cho em xem một chút, cho em xem một chút..." Nàng gấp đến độ không thể chờ được.
"Mẹ chị làm cà ri cá viên, ăn thật ngon nha." Uyển Uyển đắc ý nói.
Sau đó mở bát ra, chỉ thấy bên trong là từng viên cá màu vàng óng.
Một cỗ hương vị cà ri chen lẫn mùi tiêu lờ mờ xông vào mũi.
"Oa, em muốn ăn, em muốn ăn." Huyên Huyên vung vẩy tay nhỏ, hưng phấn nói.
Hà Tứ Hải nhìn về phía Lưu Vãn Chiếu, không tiếng động mà hỏi: "Nha đầu này rốt cuộc là giống ai vậy, khi nàng còn bé không phải cũng là dáng vẻ này đó chứ?"
Lưu Vãn Chiếu đáp lại hắn một cái ánh mắt, giống ông nội của nàng.
Lúc Lưu Tâm Viễn còn trẻ sức ăn đã rất lớn, cũng rất thích ăn, hiện tại già rồi, tuy rằng khẩu vị không bằng ngày trước, nhưng sự yêu thích đối với mỹ thực cũng không giảm đi chút nào. Huyên Huyên đại khái chính là di truyền từ hắn.
Nhưng mà Uyển Uyển đột nhiên cầm chén lên, sau đó bưng bát, chạy đến trước mặt Hà Tứ Hải.
"Này..." Huyên Huyên cuống lên, vội vàng đuổi theo ở phía sau, còn đưa tay muốn kéo quần áo của Uyển Uyển.
"Đừng kéo, đừng kéo, kéo ngã thì em không còn gì để ăn nữa đâu."
Hà Tứ Hải vội vàng đứng dậy tiến lên một bước, nhận lấy cái bát trong tay Uyển Uyển.
"Mẹ nói cho ông chủ ăn, cảm ơn ông chủ đã mua hoa hồng cho em... hi hi..." Uyển Uyển vui vẻ nói.
"Có đúng không? Vậy anh phải cố gắng nếm thử mới được." Hà Tứ Hải đặt chén lên trên bàn, mở cái nắp ra.
Huyên Huyên lập tức chạy tới, lay mép bàn, rướn cổ lên nhìn vào trong.
"Ông chủ, ông chủ, em giúp anh nếm thử mùi vị."
Mùi vị còn có thể nếm thử thay sao?
"Mọi người đều nếm thử đi." Hà Tứ Hải đẩy chén đến giữa bàn.
Huyên Huyên vội vàng chạy về vị trí của mình, sau đó cầm lấy đũa của mình.
Trực tiếp gắp một viên cá, ha ha...
Cuối cùng cũng để mình "Làm" được.
Lưu Vãn Chiếu đưa tay ôm Uyển Uyển đang còn ngẩn người ở bên cạnh lên chỗ ngồi.
Hà Tứ Hải cầm một cái bát không và một đôi đũa đặt ở trước mặt của nàng.
Ồ? Mình chưa ăn cơm xong?
Ồ? Tay của mình tại sao lại cầm đũa vậy?
Hi hi... Ăn thật ngon.
Ăn xong bữa sáng, sau khi Hà Tứ Hải và Lưu Vãn Chiếu dọn dẹp nhà bếp sạch sẽ rồi đi ra, liền thấy ba đứa nhóc đang nằm trên ghế sô pha, xoa bụng nhỏ, chỉ thiếu đặt một cái máy thu thanh bên cạnh, vẻ mặt nhàn nhã tự đắc.
"Sau ăn tết, các em đều mập thêm một vòng rồi, đều đứng lên cho chị." Lưu Vãn Chiếu giống như đuổi lợn, lần lượt kéo từng người các nàng lên.
"Huyên Huyên và Đào Tử, các em đi làm bài tập đi. Uyển Uyển, em không có chuyện gì, cũng vẽ vời cùng với mọi người đi." Lưu Vãn Chiếu nói.
"Hi hi... Được nha." Uyển Uyển không quan tâm lắm, chỉ cần có thể chơi đùa cùng mọi người là được.
Trước đó, Lâm Kiến Xuân và Tôn Nhạc Dao đã mua cho bọn nhỏ bút màu nước, bút sáp màu, bút lông, cọ cứng…không thiếu gì cả. Đào Tử bình thường ở nhà không có chuyện gì làm, cũng yêu thích vẽ vời.
Cho nên bút vẽ tuyệt đối là không thiếu, Lưu Vãn Chiếu tìm hết ra, lại tìm cho các nàng tờ giấy, để cho các nàng ngồi vây quanh bàn trà, như vậy thời gian một buổi sáng có thể trôi qua một cách yên bình rồi.
"Chờ một chút, em sáng sớm còn có chuyện cần làm." Hà Tứ Hải xách Huyên Huyên ra.
"(⊙o⊙)..." Huyên Huyên một mặt mơ hồ.
Lại phải làm việc sao?
"Nếu như vậy thì đi sang bên nhà em đi."
Lưu Vãn Chiếu thấy Hà Tứ Hải có việc, thế là mang theo bọn nhóc qua căn nhà đối diện.
Đương nhiên Huyên Huyên bị giữ lại.
Không biết là bởi vì vội vã muốn chơi, hay đơn thuần chỉ là làm việc lưu loát, rất nhanh nàng đã đón hai "Người" trở về.
Hà Tứ Hải lúc này mới thả nàng đi, bảo nàng đi làm bài tập.
Nhưng mà làm quỷ rồi cũng phải làm bài tập, đúng thực sự là thảm.
Trong hai người mà Huyên Huyên đón trở về, có một người đàn ông trung niên, trên người còn mặc bộ đồng phục giao thức ăn ngoài màu lam.
Một người khác thì trẻ hơn một chút, đại khái chừng ba mươi tuổi, âu phục giày da, đeo kính mắt, mang theo cái túi xách, ngoan ngoãn biết điều, dáng vẻ trí thức tinh anh.
"Ngồi đi." Hà Tứ Hải bắt chuyện bảo hai người ngồi xuống.
"Cảm ơn." Người trí thức tinh anh rất khách sáo mà nói cám ơn một tiếng, sau đó ngồi xuống.
Người trung niên thấy người kia ngồi xuống, lúc này mới ngồi xuống theo.
"Các người tự giới thiệu về mình đi." Hà Tứ Hải nói.
Mà lúc này, Huyên Huyên đã chạy về nhà từ lâu rồi.
"Để đại ca tới trước đi." Trí thức tinh anh nói.
"Cảm ơn, cảm ơn..." Người đàn ông trung niên liên tiếp nói cảm ơn.
Sau đó nói với Hà Tứ Hải: "Cảm ơn ông... Tiếp dẫn đại nhân."
Hắn theo bản năng mà muốn gọi Hà Tứ Hải là ông chủ, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, vội vàng đổi giọng.
Da dẻ hắn ngăm đen, gương mặt tang thương, vừa nhìn chính là người thường xuyên chịu sương gió, ngồi ở chỗ đó, lưng còng, vai co, nhìn có vẻ như rất không dễ chịu và không tự tin.
"Tôi là Trình Hải Siêu, người Mai Châu, tôi tới Hợp Châu làm công." Trình Hải Siêu nói.
"Vậy tại sao năm mới không về Mai Châu, là bởi vì Hợp Châu có người quan trọng sao?"
Nói như vậy, bởi vì năm mới, quỷ thường thường sẽ về nhà đoàn tụ với người thân, mà không phải là bay loạn ở bên ngoài, trừ khi đã không còn người thân.
Quả nhiên Trình Hải Siêu gật gật đầu.
"Vợ và con tôi đều ở Hợp Châu."
"Ăn tết đều không trở về sao?" Hà Tứ Hải thuận miệng hỏi, đồng thời còn rót cho hắn chén trà.
"Không mua được vé, hơn nữa giá vé cũng không rẻ." Trình Hải Siêu cúi đầu khom lưng tiếp nhận cốc trà.
"Vậy ông qua đời như nào?" Hà Tứ Hải hỏi, thực ra nhìn bộ quần áo này của hắn, Hà Tứ Hải cũng đã có suy đoán rồi.
Khả năng lớn là bởi vì tai nạn xe cộ.
Nhưng mà Trình Hải Siêu lại nói ra một đáp án khiến cho Hà Tứ Hải không nghĩ tới.
"Bởi vì cứu hai đứa nhỏ trong hỏa hoạn, chính tôi lại không cẩn thận rớt xuống lầu." Trình Hải Siêu cười khổ nói.
"Ồ, vậy người cứu người trước đó chính là anh sao. Tôi có xem qua tin tức liên quan tới anh, anh Trình, anh đúng là một anh hùng." Thành phần trí thức bên cạnh nghe vậy lập tức vô cùng kính nể.
Trình Hải Siêu lại có chút ngượng ngùng, đỏ cả mặt, chỉ có điều da dẻ ngăm đen nên không thấy được.
"Không —— không có gì, tôi chỉ là làm việc bằng lương tâm." Trình Hải Siêu nói, mặt đã đỏ tới mang tai.
------
Dịch: MBMH Translate