Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 943 - Chương 943: Chỉ Là Người Thiện Lương.

Chương 943: Chỉ Là Người Thiện Lương. Chương 943: Chỉ Là Người Thiện Lương.

Trình Hải Siêu là người Mai Châu, Tứ Xuyên.

Năm nay bốn mươi ba tuổi.

Bởi vì kết hôn muộn, cho nên con trai Trình Văn Hiên năm nay cũng mới mười một tuổi.

Năm Trình Văn Hiên tám tuổi bị một loại bệnh về máu, khiến cho gia đình vốn không giàu có càng trở nên chó cắn áo rách.

Hai vợ chồng vốn là nông dân, việc trồng trọt chỉ có thể không lo ăn uống, thế nhưng muốn khám bệnh cho con trai thì hầu như là không thể.

Cho nên cuối cùng hai người mang theo đứa nhỏ tới Hợp Châu làm công, đồng thời cũng tiện khám bệnh cho đứa nhỏ.

Bọn họ đến Hợp Châu, là bởi vì khoa huyết học của bệnh viện Hợp Châu là một trong những khoa nổi danh nhất toàn quốc.

Trong ngày thường, ban ngày Trình Hải Siêu làm chút việc vặt ở bên ngoài, ví dụ như giao thức ăn ngoài hay gì đó.

Vợ Lương Tiểu Vân thì ở nhà chăm sóc con.

Đến buổi tối, Lương Tiểu Vân sẽ đến một quán cơm hỗ trợ, Trình Hải Siêu phụ trách chăm sóc con trai.

Hai vợ chồng rất khổ cực, nhưng tiền kiếm được đều đưa hết cho bệnh viện, tháng ngày đương nhiên là sống rất khổ cực.

Một buổi xế chiều, Trình Hải Siêu giao thức ăn ngoài đến một tiểu khu tên là Khoa Tín.

"Tôi mới vừa giao thức ăn ngoài xong và đi xuống từ trên lầu, liền thấy cửa sổ của một gia đình bốc khói. Tôi gọi điện thoại báo cảnh sát, sau đó chạy lên dùng sức gõ cửa, nhưng không có ai mở. Tôi lúc đó nghĩ rằng bên trong nhà hẳn là không người, đều đi làm rồi, cho nên tôi đi xuống lầu một lần nữa."

"Sau khi tôi đi xuống lầu mới biết, thì ra trong nhà còn có hai đứa bé, một bé nữ và một bé trai. Tuổi bé gái không chênh lệch nhiều với con trai tôi là bao, bé trai thì nhỏ hơn vài tuổi, bọn chúng đứng ở trên cửa sổ phòng trộm, rất nguy hiểm..."

"Bởi vì buổi trưa, trong tiểu khu không có người nào, chỉ có mấy ông bà lão, hơn nữa đó lại là tiểu khu cũ, căn bản không có gara. Xe cộ của rất nhiều người đều dừng ở ven đường, cho nên xe cứu hỏa muốn vào nhất thời có chút khó khăn..."

"Tôi lúc đó đã nghĩ, nếu như con trai của tôi mà xảy ra điều gì bất ngờ thì tôi cũng không dễ chịu, suy bụng ta ra bụng người, nếu như hai đứa bé này xảy ra chuyện ngoài ý muốn không biết người nhà này sẽ sống thế nào..."

"Thế là đầu óc tôi nóng lên, trước đây tôi từng sống ở công trường, cũng có kinh nghiệm leo tường, thế là tôi đạp cửa sổ từng phòng rồi leo lên từng tầng từng tầng..."

"Lúc nhìn từ phía dưới thì không có chút cảm giác gì, nhưng chờ leo lên rồi quay đầu lại, mới phát hiện đúng là cao, chân tôi không khỏi run lên..."

"Đại khái là bởi vì sợ đứa nhỏ có chuyện, cửa sổ nhà kia đã bị khóa lại, nhưng mà cũng may đều là ống rỗng ruột, tôi dùng dây lưng ghì chặt, tạo ra lỗ hổng để đứa nhỏ có thể chui ra..."

Nhà cháy, thực ra sợ nhất chính là bị khói hun, đứa nhỏ đi ra thì sẽ an toàn.

Trình Hải Siêu đặt bọn nhỏ ở bên cửa sổ ở nhà hàng xóm, khói hun không tới liền an toàn rồi.

Nhưng mà vào lúc mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, Trình Hải Siêu lại rơi xuống từ trên cửa sổ.

"Lúc đó tôi vừa mệt vừa lo, toàn thân đều không có sức lực, trên tay đều là mồ hôi, lan can cửa sổ của mấy căn nhà kia lại rất trơn..."

Giọng nói Trình Hải Siêu trầm thấp, vẻ mặt phức tạp.

"Trình đại ca, anh đúng là anh hùng, nếu như không có anh, tôi nghĩ hai đứa bé kia sợ là..." Người đàn ông trí thức ở bên cạnh an ủi.

"Tôi nào phải là anh hùng gì." Trình Hải Siêu vung vung tay, gương mặt đầy cay đắng.

"Tôi hối hận rồi, không còn tôi, hai mẹ con bọn họ sống như thế nào đây?" Nước mắt Trình Hải Siêu không ngừng rơi xuống dọc theo gò má.

Cho dù thương tâm cũng là vô thanh vô tức, chỉ có bả vai hơi rung, như là lo sợ sẽ quấy nhiễu người khác.

"Trình đại ca, sau khi chuyện về anh được đưa tin, mẹ con nhà anh đã nhận được không ít sự giúp đỡ, hơn nữa bên trên cũng phát một khoản tiền thưởng cho hành vi hiệp nghĩa của anh. Tôi nghĩ chị dâu nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho đứa nhỏ."

Trình Hải Siêu nghe vậy thì lắc lắc đầu.

"Mọi người giúp đỡ rất nhiều, gộp lại được hai trăm, ba trăm ngàn. Nhưng mà bệnh này của con trai tôi chính là cái ấm sắc thuốc, phải uống thuốc trường kỳ không thể đoạn, hơn nữa nếu như thiếu một ngày sẽ gây nên biến chứng, sẽ tiêu tốn càng nhiều hơn, cho nên đây chỉ có thể giải quyết nhất thời..."

"Uống nước đi." Hà Tứ Hải rót đầy chén trà đã trống rỗng cho hắn.

"Cảm ơn." Trình Hải Siêu tràn đầy cảm kích nói.

Sau đó, hắn không ngừng mà vuốt nhẹ thân cốc, bởi vì có đèn Dẫn Hồn, khiến hắn có thân thể một lần nữa, loại cảm giác chân thực này khiến cho hắn hoài niệm không ngớt.

"Vậy tâm nguyện của anh là gì?" Hà Tứ Hải hỏi.

Trình Hải Siêu nghe vậy, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hà Tứ Hải, lại nhìn người đàn ông trí thức bên cạnh một chút, vẻ mặt trở nên thấp thỏm, sắc mặt cũng biến thành trắng xám, có vẻ đứng ngồi không yên.

"Chuyện này... chuyện này..." Hắn ấp a ấp úng, muốn nói lại thôi.

"Có lời gì thì cứ việc nói đi, anh không nói, tôi làm sao giúp anh hoàn thành tâm nguyện đây?" Hà Tứ Hải nói.

Trình Hải Siêu nghe vậy thì cắn răng, lại ngẩng đầu nhìn hai người một cái, sau đó nhanh chóng cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Tôi muốn nói với vợ tôi, không cần trị bệnh cho đứa nhỏ nữa, để hắn... để hắn đi theo tôi."

Trình Hải Siêu nói xong, lại vội vàng ngẩng đầu lên giải thích: "Tôi không phải là không muốn cho hắn..."

"Anh không cần giải thích, chúng tôi đều hiểu." Hà Tứ Hải nói.

Người đàn ông trí thức cũng gật gật đầu.

Trình Hải Siêu nghe vậy thì thở phào một hơi, lộ ra nụ cười thật thà.

Suy nghĩ của hắn thực ra cũng không sai, tuy rằng tàn nhẫn, thế nhưng có bệnh nhân như vậy liên lụy, nửa đời sau của vợ hắn phỏng chừng sẽ phải chịu tội.

Hơn nữa... Nếu như người vợ cuối cùng không chịu được, hoặc là không có tiền, cuối cùng từ bỏ trị liệu, đứa nhỏ lại càng đáng thương hơn.

"Tôi tạm chấp nhận tâm nguyện của anh, anh đơn giản chính là không muốn vợ con sau này bị khổ bị mệt, có lẽ còn có biện pháp khác, không nhất định phải từ bỏ trị liệu." Hà Tứ Hải nói.

"Hả?" Trình Hải Siêu nghe vậy thì hơi kinh ngạc.

"Còn không mau cảm ơn tiếp dẫn đại nhân." Người đàn ông trí thức ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nhắc nhở.

Trình Hải Siêu lúc này mới phản ứng được, trên mặt mừng như điên, đứng dậy muốn dập đầu cho Hà Tứ Hải.

"Trước không cần như vậy, chờ sau khi hoàn thành tâm nguyện lại nói đi." Hà Tứ Hải ngăn lại hắn rồi nói.

"Được, được..." Trên mặt Trình Trình Hải Siêu mang theo vẻ vui mừng, gật đầu liên tục.

Sau đó như nhớ tới cái gì, hắn nhăn nhăn nhó nhó, rất là xấu hổ nói: "Con người tôi ngốc, không có bản lĩnh gì, việc làm khi còn sống đều là việc chân tay, cho nên không vật gì tốt có thể giao cho tiếp dẫn đại nhân..."

Hắn móc móc ở trong túi, móc ra một chiếc bùa bình an, để lên bàn, tràn đầy thấp thỏm nói: "Tôi dùng cái này làm thù lao có được hay không?"

"Đây là con trai của tôi xin ở trong miếu cho tôi, nghe nói rất..."

Nói đến đây hắn không khỏi đỏ mặt, nếu như thật sự linh nghiệm, hắn còn sẽ chết sao?

"Được, tôi nhận lấy thù lao trước." Hà Tứ Hải đưa tay cầm lấy bùa bình an.

"Cảm ơn, cảm ơn..." Trình Trình Hải Siêu không ngừng cảm ơn Hà Tứ Hải.

"Được rồi, không cần cảm ơn nữa, chúng ta nghe nghe tâm nguyện của hắn đi."

Hà Tứ Hải chỉ chỉ vào người đàn ông trí thức bên cạnh.

Người đàn ông trí thức bưng chén lên uống một hớp.

Sau đó cay đắng cười nói: "Tôi là Quan Đạo Hằng, chết vì tự sát."

"Ồ, đang thật tốt, vì sao muốn tự sát?" Trình Hải Siêu bên cạnh nghe vậy thì kinh ngạc hỏi.

Dưới cái nhìn của hắn, kiểu nhân sĩ thành công như Quan Đạo Hằng này hẳn là có một cuộc sống rất hạnh phúc, không có buồn phiền, không thể hiểu nổi tại sao lại tự sát?

Mặc dù cuộc sống của hắn khổ cực như vậy, nhưng xưa nay chưa từng nghĩ tới việc tự sát.

"Bởi vì đầu tư thất bại." Quan Đạo Hằng nói.

"Thua lỗ bao nhiêu tiền? Vậy mà lại chọn tự sát?" Hà Tứ Hải có chút ngạc nhiên hỏi.

Trình Trình Hải Siêu cũng tò mò.

"1 tỷ 2." Quan Đạo Hằng nói.

"Ồ?"

Trình Trình Hải Siêu trợn tròn mắt, 1 tỷ 2, hắn nằm mơ cũng không dám nghĩ tới con số này, đây rốt cuộc là bao nhiêu tiền.

Nếu như hắn có nhiều tiền như vậy thì nào cần lo lắng cho nửa đời sau của vợ và con?

Nhưng mà thua lỗ 1 tỷ 2, sau đó tự sát, hắn có chút hiểu cho Quan Đạo Hằng rồi.

Nếu như hắn thua lỗ hai trăm triệu, không, chỉ cần là 200 ngàn thôi, hắn đều có khả năng tự sát rồi.

"Vậy tâm nguyện của anh là cái gì? Đừng nói với tôi là anh muốn kiếm 1 tỷ 2 kia về đó nha. Tôi nói cho anh biết, không thể, tôi không có bản lĩnh kia." Hà Tứ Hải nói.

"Không...là có thể." Quan Đạo Hằng nói nghiêm túc.

Hà Tứ Hải và Trình Hải Siêu nghe vậy thì lấy làm kinh hãi.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment