"Đây chính là tâm nguyện của anh sao?" Sau khi trầm tư một chút, Hà Tứ Hải hỏi Quan Đạo Hằng.
Quan Đạo Hằng gật gật đầu.
"Tâm nguyện này của anh có chút độ khó, tôi muốn suy nghĩ thật kỹ." Hà Tứ Hải nói.
"Được, tiếp dẫn đại nhân." Quan Đạo Hằng vẫn không vội không nóng nảy, tâm thái đặc biệt tốt.
Hà Tứ Hải bỗng nhiên nghĩ đến lúc hắn mới vừa trở thành người tiếp dẫn
Khi đó hắn ngóng trông có thể tiếp đón một quỷ có tiền, có thể thực hiện cuộc sống lái xe sang, ở biệt thự, ngày ngày dưỡng lão của mình.
Hiện tại cơ hội cuối cùng cũng tới, phải xem hắn có tóm được hay không.
Nhưng mà 380 triệu, không phải là một con số nhỏ.
Chính hắn khẳng định không có nhiều tiền như vậy.
Thế nhưng có hai người có thể lấy ra nhiều tiền như vậy.
Một người là cha của La Hoan, La Thiên Chí.
Một người là cha của Uyển Uyển, Lâm Kiến Xuân.
Hà Tứ Hải tìm bọn họ mượn, có khả năng mượn được là vô cùng lớn, thậm chí đều không cần lợi nhuận.
Thế nhưng dục vọng của con người là không chừng mực, lần này mở miệng, phía sau...
Không đúng, hẳn còn có một người có thể mượn được.
Đó chính là Đinh Mẫn.
Đương nhiên chính Đinh Mẫn khẳng định là không có nhiều tiền như vậy, thế nhưng sau lưng nàng chính là quốc gia, là chính phủ Đại Hạ, chút tiền này hoàn toàn là chút lòng thành, lại nói, lại không phải không có.
Cho nên tìm Đinh Mẫn mượn, hẳn là cũng đáng tin.
Hà Tứ Hải nhất thời do dự không quyết định được.
"Trước không nói những thứ này nữa, đúng rồi Trình đại ca, nhà anh thuê cách chỗ này xa không? Chúng ta đến đó trước, giúp anh hoàn thành tâm nguyện trước rồi lại nói." Hà Tứ Hải nói với Trình Hải Siêu.
"Tiếp dẫn đại nhân, ngài gọi tên tôi là được, tôi làm không nổi đại ca, làm không nổi..." Trình Hải Siêu nghe vậy thì đứng lên, có chút khủng hoảng nói.
"Được rồi, không nói những thứ này nữa, chúng ta đến nhà anh trước." Hà Tứ Hải nhấc đèn Dẫn Hồn trên bàn lên.
"Nhà tôi cách nơi này vẫn có chút xa."
"Không sao, tôi lái xe."
Lời phân hai đầu.
Bởi vì nhiệm vụ của Hà Tứ Hải, Từ Á Hổ đi cùng Điền Gia Bằng gần hai ngày mới về đến nhà.
Đây là một toà thành nhỏ ở phương bắc.
Nhà lầu cũ kỹ, phương tiện công cộng cổ xưa, hoàn toàn được viết lên phồn hoa của ngày xưa.
Nơi này vốn là một toà thành thị phồn hoa phát triển nhờ mỏ than đá.
Nhưng mà tài nguyên dần khô cạn, khoáng trường đóng cửa, toàn bộ thành thị không còn phồn hoa như ngày xưa.
Người trẻ tuổi đã chuyển đến những thành thị phồn hoa hơn từ lâu, chỉ còn dư lại mấy người già.
Nhưng mà mấy năm qua quốc gia hết sức nâng đỡ và phát triển, rất nhiều người trẻ tuổi đã quay về đây để phát triển, làm cho thành thị lại toả sáng một lần nữa.
Nhưng muốn hoàn toàn thay đổi, sợ là không phải chuyện một sớm một chiều.
Từ Á Hổ nhìn xung quanh thành thì, có một loại cảm giác quen thuộc mơ hồ.
Nhưng mà hắn lại không nhớ ra đã gặp qua lúc nào.
"Tiểu Hổ, nhanh lên một chút, còn đứng đó làm gì?"
"Đến đây." Từ Á Hổ đi lên trước vài bước, đuổi theo Điền Gia Bằng.
"Ông Điền, cháu luôn cảm thấy nơi này có chút cảm giác quen mắt, trước đây thật giống như đã tới nơi này."
"Có đúng không?" Điền Gia Bằng lộ ra một nụ cười đầy thâm ý.
"Đúng rồi, ông Điền, trong nhà hiện tại chỉ có một mình bà nội thôi sao?"
"Đúng vậy, chỉ có một mình nàng." Điền Gia Bằng nói xong thì thở dài thật sâu.
"Các người không có con cái sao?" Từ Á Hổ tò mò hỏi.
Điền Gia Bằng im lặng một hồi, sau đó mới sâu kín nói: "Trước đây có một người con gái."
"Vậy con gái ngài đâu rồi?" Từ Á Hổ tiếp tục hỏi.
"Không nghe lời, chạy..." Điền Gia Bằng tức giận nói.
"Cũng không trở về sao?" Từ Á Hổ kinh ngạc hỏi.
"Đúng, đã không trở lại nữa."
"Oa, cháu cho rằng cháu đã đủ phản nghịch rồi, không nghĩ tới con gái của ông còn quá đáng hơn cả cháu. Các người đã lớn tuổi như vậy rồi, nàng đều không trở lại thăm một chút sao?" Từ Á Hổ tức giận nói.
Điền Gia Bằng liếc mắt nhìn hắn, bỗng nhiên cười ha ha.
"Lão gia tử, ông cười cái gì, tuy rằng cháu không có tư cách nói những này, thế nhưng..."
Từ Á Hổ miệng bla bla nói không ngừng.
Điền Gia Bằng trước sau vẫn luôn mỉm cười lắng nghe.
"Ông Điền, cháu có phải là nói quá nhiều rồi hay không?"
Một hồi lâu sau, Từ Á Hổ mới phản ứng được, có chút ngượng ngùng hỏi.
"Không có, nếu như ông gặp cháu sớm một chút thì tốt rồi." Điền Gia Bằng thở dài nói.
Nếu như gặp gỡ sớm một chút, cũng sẽ không để cho mẹ hắn dạy con sai lệch, đây là một đứa trẻ tốt nha, trong lòng hắn tràn đầy thương tiếc.
"Ha, gặp gỡ sớm một chút, cháu không chắc sẽ phản ứng đến ông đâu." Từ Á Hổ vui vẻ nói.
Hắn nói thật, khi hắn còn sống, tính cách lộ liễu, trắng trợn không kiêng dè, nào có rảnh đi quan tâm đến một ông lão.
Chỉ có sau khi chết rồi, tính cách của hắn mới chậm rãi thu lại một ít, thế nhưng dù sao cũng đã ăn sâu bén rễ, sao có thể thay đổi hoàn toàn trong nhất thời được, nhưng mà như vậy đã rất tốt rồi.
Điền Gia Bằng nghe vậy chỉ cười ha ha, cũng không đáp lại mà là tiếp tục đi về phía trước.
"Ông Điền, nhà ông có còn xa nữa không?"
"Không xa bữa, phía trước chính là nhà."
Hai bên đường chính là hàng cây phong, loại cây này rất hiếm thấy ở Hợp Châu.
Nhưng mà bởi vì là mùa đông, lá trên ngọn cây rất ít, nhìn có vẻ vô cùng tiêu điều.
"Nơi này vào mùa thu vô cùng đẹo, màu xanh, màu đỏ, màu vàng ở khắp nơi, ở trên vạn dặm trời quang, trời cao mây nhạt, có thể cùng người yêu đi dạo ở đây, là một chuyện vô cùng hạnh phúc." Điền Gia Bằng vừa cười vừa nói.
Thế nhưng không nghe Từ Á Hổ trả lời, quay đầu, liền thấy Từ Á Hổ đang ngơ ngác mà nhìn hai bên đường cái, nhíu lông mày, mặt đầy nghi hoặc.
Điền Gia Bằng không có quấy rầy hắn, chỉ là lẳng lặng mà đi về phía trước.
"Sắp tới rồi nha."
Đúng lúc này, giọng nói của Điền Gia Bằng đánh thức Từ Á Hổ đang ngây người.
"Đi vào từ nơi này sao?" Từ Á Hổ nhìn hẻm nhỏ trước mắt rồi hỏi.
Hai bên ngõ nhỏ là gạch đỏ tường vây, đại khái vì thời gian quá xa xưa, có ít khối gạch đã mục, thân gạch bóc ra từng mảnh, khiến cho mặt tường loang loang lổ lổ.
"Đúng thế." Điền Gia Bằng đáp, sau đó trực tiếp đi vào ngõ nhỏ, sắp tới cửa nhà rồi, hắn có chút không thể chờ đợi được nữa rồi.
Từ Á Hổ vội vàng đuổi theo, thỉnh thoảng còn đánh giá bốn phía, bức tường gạch đỏ vốn từng được sơn thạch cao trắng, phía trên thạch cao còn có chữ viết, đáng tiếc vì thời gian quá xa xưa, rất nhiều thạch cao đã bóc ra, lúc này mới lộ ra gạch đỏ bên trong.
Nhưng mà tuy gạch tường, đường xi măng đều rất cũ kỹ, thế nhưng lại rất sạch sẽ.
Nhưng điều làm cho Từ Á Hổ cảm thấy kỳ quái nhất chính là, tất cả mọi thứ đều khiến cho hắn có một loại cảm giác quen thuộc không tên.
"Tiểu Hổ, nhanh một chút." Điền Gia Bằng phía trước quay đầu lại bắt chuyện một tiếng.
Từ Á Hổ hoảng hốt một hồi.
Một người đàn ông không thấy rõ tướng mạo đứng ở trong ngõ hẻm, quay đầu lại, nói với hắn: "Tiểu Hổ, nhanh một chút, đừng chơi rồi."
"Được." Hắn vui vẻ đáp một tiếng, sau đó đuổi theo.
"Tiểu Hổ..." Điền Gia Bằng lại gọi một tiếng.
"Tới ngay đây." Từ Á Hổ phục hồi tinh thần lại, vội vàng nói.
"Nhà ông ở ngay phía trước." Điền Gia Bằng liếc mắt nhìn hắn, sau đó cười nói.
Hai bên tường gạch đỏ lục tục xuất hiện một ít hộ gia đình.
Nếu không phải trước cửa dựng cái lều tránh mưa, kéo dài ra bên ngoài, làm thành quầy hàng, bán chút đồ vật nhỏ, mang đến cho người ta một loại cảm giác như thập niên tám mươi chín mươi.
Từ Á Hổ vô cùng nghi hoặc mà rẽ trái lượn phải theo Điền Gia Bằng, cuối cùng đi tới trước một sân nhà đổ nát.
Sau đó hắn liếc mắt liền nhìn thấy gốc táo vừa cao to vừa bắt mắt trong sân.
------
Dịch: MBMH Translate