"Bà nó, tôi đã trở về."
Điền Gia Bằng chống ba tong, xuyên qua cửa sân cũ nát, trực tiếp đi vào trong sân.
Trong sân có một chiếc ghế mây, trên ghế mây là một bà lão mặc áo bông. Mặt nàng hướng về phía ánh mặt trời, trên mặt che một cái khăn, dáng vẻ buồn ngủ.
Nàng che khăn là bởi vì ánh mặt trời chói mắt, nàng ngồi dưới ánh mặt trời là bởi vì người già rồi, nhiệt độ không đủ, sợ lạnh, cho nên thích nằm phơi nắng.
Nàng chính là vợ của Điền Gia Bằng- Từ Lan Anh, đều là giáo viên một trường học.
Hai người từ quen biết đến yêu mến nhau, lại tới kết hôn sinh con, cả đời này đều chưa từng tách rời.
Cho dù sau khi hắn chết, vẫn canh giữ ở bên cạnh vợ mình, lần này đi tìm con gái đại khái là lần hắn rời nhà dài nhất, nhưng mà cũng không có cách nào khác.
Từ Lan Anh già rồi, đặc biệt là sau khi hắn chết, già nua với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Nếu không phải là Từ Quốc Đống từng lại đây giúp đỡ một, hai, hắn cũng không biết vợ mình làm sao mà qua nổi nữa.
"Ông Điền, đây chính là nhà của ông sao?" Từ Á Hổ đánh giá bốn phía, mặt đầy nghi hoặc mà hỏi.
Bởi vì khi hắn nhìn thấy khu nhà nhỏ này, càng nhìn càng cảm thấy quen mắt.
"Đúng, đây là nhà của ông, ở đã một đời ròi." Điền Gia Bằng liếc mắt nhìn hắn, lời nói đầy thâm ý.
Đúng lúc này, Từ Lan Anh ngồi ở trên ghế bỗng lấy chiếc khăn trên mặt xuống, nghi hoặc mà nhìn về bốn phía một chút.
Nàng đã rất già rồi, da dẻ lỏng lẻo, nhăn nheo, con mắt bởi vì rủ xuống nên nhìn trông có vẻ rất nhỏ. Nàng thường thích híp mắt khi nhìn sự vật, nhưng mà xem ra rất hòa thuận.
Trong sân trống rỗng cực kỳ yên tĩnh.
Trên mặt Từ Lan Anh lộ ra một nụ cười thoải mái.
Sau đó, nàng đứng dậy, chậm rãi trở về trong phòng.
Điền Gia Bằng vội vàng đuổi theo ở phía sau.
"Cháu tự đi dạo xung quanh đi."
Điền Gia Bằng thuận miệng căn dặn Từ Á Hổ một câu.
Từ Lan Anh trở về trong phòng, cầm lấy chiếc đồng hồ báo thức trên bàn, ghé vào trước mắt để quan sát.
Dáng vẻ của đồng hồ báo thức có chút cũ kỹ, hơn nữa đã ngừng chạy, đại khái là không có pin. Nàng vỗ vỗ, nó vẫn không động đậy, thế lại thả nó trên bàn.
Sau đó, nàng ngẩng đầu nhìn về phía mặt tường bên trái, nơi đó treo một cái đồng hồ lớn.
Thế nhưng, ánh mắt của Từ Lan Anh không tốt lắm, đến gần phía trước, ngước cổ nhìn hồi lâu mới nhìn rõ đã hơn mười một giờ.
Chờ đến lúc nàng cúi đầu, người bỗng lảo đảo một cái. Điền Gia Bằng sợ đến mức nhảy dựng lên, đại khái là bởi vì ngẩng cổ quá lâu cho nên nàng bị chóng mặt.
Cũng may Từ Lan Anh vịn vào bàn, một hồi lâu mới thở ra hơi.
Mà lúc này Từ Á Hổ cũng đi vào từ ngoài cửa, tò mò đánh giá bốn phía.
Sau đó hắn liếc mắt liền thấy khung ảnh treo ở trên mặt tường.
Điền Gia Bằng đóng khung ảnh ở trên tường, trong khung ảnh có bốn, năm bức ảnh, chỉ có tấm ở chính giữa là có màu, mấy tầm còn lại đều là trắng đen.
Bức ảnh đều đã ố vàng, khung ảnh bằng kính đã nứt một khe lớn, bao gồm ở ngoài khung cũng đều có vết rách, thật giống như là từng bị người ném. Nhưng mà cuối cùng lại tu sửa một hồi, bên cạnh dùng sắt tây quấn lấy một vòng.
Nhưng những thứ này không phải là trọng điểm, trọng điểm là tấm hình ở chính giữa là ảnh cưới của một nam một nữ.
Đây là một tấm hình cũ, cách ăn mặc cũng rất đơn giản, hai người ngồi trên một chiếc ghế kiểu dài, tư thế đàng hoàng trịnh trọng.
Thế nhưng bức ảnh đã bị tách ra làm đôi, cuối cùng lại được dính chung cùng một chỗ.
Điều khiến cho Từ Á Hổ cảm thấy giật mình chính là người phụ nữ này không thể quen thuộc hơn được nữa. Đây chính là mẹ của hắn, Điền Điềm.
Mà người đàn ông kia lại hoàn toàn xa lạ, Từ Á Hổ mơ hồ đoán được chuyện gì đó.
Hắn nhìn sang mấy bức ảnh trắng đen bên cạnh.
Có ảnh một đôi vợ chồng trẻ tuổi ôm đứa nhỏ, có ảnh một cô gái dung mạo xinh đẹp, có ảnh một nhà năm người, còn có một tấm ảnh của hắn khi còn bé...
"Đây là lúc mẹ cháu vừa ra đời, ông và bà ngoại dẫn nàng đến tiệm chụp ảnh, cũng là bức ảnh đầu tiên của nàng..."
Đúng lúc này, Điền Gia Bằng chống ba tong, đứng sau lưng hắn.
Từ Á Hổ giật mình quay đầu lại, nhìn hắn.
Điền Gia Bằng lại giống như là không thấy, tiếp tục nói: "Đây là lúc mẹ con mười tuổi, ông bà chụp cho nàng ở công viên Tiền Tiến. Cháu nhìn phía sau xem, chính là cửa lớn của công viên Tiền Tiến, đáng tiếc công viên này trước đó đã bị dỡ bỏ rồi..."
"Tấm ảnh gia đình này lúc trước thiếu chút đã bị xé, cũng may mà bà ngoại cháu đã giấu đi, mới không bị ông ra tay…"
"Ông... Ông... Ông ngoại?" Từ Á Hổ tràn đầy kinh ngạc, hỏi bằng giọng khó có thể tin nổi.
"Ai." Điền Gia Bằng lại cười tủm tỉm đáp lại một tiếng.
"Đã bao nhiêu năm không nghe cháu gọi ông là ông ngoại rồi." Điền Gia Bằng thở dài nói.
"Nhưng mà... Nhưng mà tại sao lại vậy chứ?" Từ Á Hổ cảm giác tư duy hỗn loạn.
"Ông không phải đã nói rồi sao? Ông có một người con gái không nghe lời." Điền Chí bình thản đáp lại.
Sau đó quay đầu nhìn về phía Từ Lan Anh.
Từ Lan Anh đang chuẩn bị bữa trưa.
Bữa trưa của nàng rất đơn giản, một cái bánh bao, một đĩa thức ăn, một đĩa thịt muối.
Thức ăn và thịt muối cũng không biết đã ăn bao lâu, bánh bao thì dùng lò vi sóng làm nóng một phút là được rồi.
Đây chính là bữa trưa của Từ Lan Anh, đơn giản mà lại thuận tiện.
"Buổi trưa chỉ ăn cái này thôi sao?" Từ Á Hổ ở bên cạnh kinh ngạc hỏi.
"Không ăn cái này thì ăn cái gì?" Điền Gia Bằng chán nản nói.
Khi hắn còn sống, trên căn bản cũng đều là ăn như vậy.
Hắn và Từ Lan Anh đều già rồi, mua thức ăn, rửa rau, lại nấu ăn, bọn họ thực sự không có nhiều tinh lực như vậy, càng đơn giản càng tốt.
Chỉ có khi Từ Quốc Đống đến thăm bọn họ mới sẽ ăn một bữa tốt, bởi vì Từ Quốc Đống sẽ nấu cho bọn họ.
Trên thực tế hắn và Từ Lan Anh đều có tiền lương về hưu, muốn mời người nấu cơm cho bọn họ hoàn toàn không phải là vấn đề.
Nhưng mà bọn họ một đời tiết kiệm quen rồi, mặt khác hai người bọn họ đã già, nếu như tìm được người tốt thì còn được, nếu như tìm phải một người có tâm bất chính thì bọn họ sẽ phải chịu tội. Dù sao thì bọn họ cũng không có con cái giúp đỡ.
Tuy rằng Từ Quốc Đống thường xuyên đến thăm bọn họ, nhưng dù sao cũng đã không phải là con rể của bọn họ nữa, bọn họ cũng không tiện làm phiền hắn nhiều lần.
"Nhưng mà... Nhưng mà..." Từ Á Hổ còn muốn nói, lại không nói được lời nào.
Khi hắn còn sống, bữa ăn nào mà không tốt hơn bữa này, nhưng cho dù như vậy hắn còn không thích ăn.
Từ Á Hổ bỗng nhiên xoay người chạy ra ngoài cửa.
"Này, cháu đi đâu vậy?" Điền Gia Bằng vội vàng gọi hắn lại.
"Cháu đi tìm mẹ cháu." Từ Á Hổ nổi giận đùng đùng.
"Tìm nàng thì có tác dụng gì, nàng lại không nhìn thấy cháu, lại nói..." Vẻ mặt của Điền Gia Bằng rất là ảm đạm.
"Mẹ cháu, nàng... nàng thực ra rất tốt..."
Từ Á Hổ muốn biện giải hai câu giúp mẹ mình, nhưng mà lời nói ra lại có vẻ yếu ớt vô lực.
Điền Gia Bằng khoát tay áo một cái.
Hắn đi lên trước, kéo Từ Á Hổ đến trước mặt, quan sát hắn tỉ mỉ rồi nói: "Tiểu Hổ, đúng là một đứa nhỏ tốt."
Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay hắn, vẻ mặt thương cảm không nói ra được. Nếu như có thể gặp được hắn khi còn sống thì thật là tốt.
"Ông ngoại." Từ Á Hổ kêu lên.
"Ai." Điền Gia Bằng vui vẻ đáp một tiếng.
Sau đó cười nói: "Không nói những thứ này nữa, không nói những thứ này nữa. Cháu không phải muốn biết ba cháu là ai sao? Ông ngoại hiện tại sẽ nói cho cháu biết."
"Đừng, đừng, ông ngoại, ông khoan lại nói cho chá.” Từ Á Hổ vội vàng khoát tay một cái.
"Ồ, vì sao, cháu không phải vẫn luôn muốn biết sao?" Điền Gia Bằng kinh ngạc hỏi.
"Sau khi cháu biết thì cháu sẽ phải quay về Minh Thổ rồi, cháu muốn đi cùng ông ngoại." Từ Á Hổ nói.
"Đứa nhỏ ngoan, đứa nhỏ ngoan." Điền Gia Bằng nghe vậy thì cảm thấy rất là cảm động.
"Đúng rồi, ông ngoại, tâm nguyện của ông là gì. Ông nói cho cháu, xem có thể giúp gì được cho ông hay không." Từ Á Hổ nói.
"Chuyện này không thể được, tâm nguyện của ông có có quan hệ với cha ruột của cháu. Ai, không nói những thứ này nữa, hi vọng mẹ cháu có thể về thăm bà ngoại cháu một chút..." Điền Gia Bằng chán nản nói.
"Cháu đi tìm nàng." Từ Á Hổ nói xong liền xoay người chạy ra ngoài cửa sân.
"Tiểu Hổ, không phải đã nói rồi sao? Mẹ cháu cũng không nhìn thấy cháu, đi tìm nàng cũng vô dụng." Điền Gia Bằng vội vàng gọi hắn lại.
"Cháu tìm tiếp dẫn đại nhân." Từ Á Hổ nói.
Điền Gia Bằng đuổi theo ra ngoài, Từ Á Hổ đã chạy mất không còn bóng dáng nữa rồi.
"Ai, đứa nhỏ này..." Điền Gia Bằng lắc đầu bất đắc dĩ, xoay người trở về phòng.
Lúc này Từ Lan Anh lại đi ra từ trong nhà, ngồi trở lại trên ghế mây, khom người, dưới ánh mặt trời buổi chiều nhìn vừa đơn bạc vừa thê lương.
Điền Gia Bằng đi tới, nhẹ nhàng đặt tay lên lưng của nàng, tuy rằng hai bên đều không cảm nhận được đối phương.
------
Dịch: MBMH Translate