"Tiểu Hiên, buổi trưa mẹ sẽ về trễ, con tự mình hâm nóng lại nhé."
"Được."
"Mẹ đã đặt cơm và thức ăn vào trong mâm rồi, mẹ đã bỏ mâm vào lò vi sóng. Con bật lò vi sóng, đè hai lần là được, hai lần chính là một phút."
"Mẹ, con đã không còn là con nít nữa, con biết dùng lò vi sóng như thế nào."
"Con không phải là con nít thì còn có thể là người lớn hay sao?" Lương Tiểu Vân nói với con trai đang ngồi ở trên giường.
"Con biết rất nhiều chữ đây." Trình Văn Hiên không phục nói.
Đối với hắn mà nói, biết rất nhiều chữ liền đại biểu hắn lớn rồi, đây là ba ba nói.
"Biết rồi, biết rồi, con đã là đứa trẻ lớn rồi. Mẹ phải đi làm rồi, con ở nhà một mình, nếu như cảm thấy lạnh thì bật lò sưởi lên, thế nhưng nhất định phải chú ý an toàn, có thể xem tivi một hồi, nhưng không thể xem thời gian quá dài. Nếu thực sự cảm thấy phát chán thì có thể vẽ tranh, còn có nhớ phải nhiều uống nước, có người gõ cửa thì tuyệt đối không nên mở. Đúng rồi..."
Lương Tiểu Vân nói như kiểu không thể nói hết, trên thực tế trước khi ra ngoài mỗi sáng, nàng hầu như đều nói như vậy.
"Mẹ, con biết rồi."
Trình Văn Hiên hơi không kiên nhẫn rồi, dù sao cũng còn con nít, không rõ sự khổ tâm của mẹ.
"Được rồi, vậy mẹ không nói nữa, mẹ đi đây." Lương Tiểu Vân nói.
Sau đó mở cửa, một trận gió lạnh thổi vào, Trình Văn Hiên ngồi ở trên giường theo bản năng mà rụt cổ một cái.
Lương Tiểu Vân quay đầu lại nhìn sang theo bản năng mà muốn dịch góc chăn giúp hắn.
Nhưng cuối cùng nàng vẫn là đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Nhìn cửa phòng đóng lại, Lương Tiểu Vân dừng lại một hồi, lúc này mới sải bước đến chiếc xe điện second-hand rồi rời khỏi nhà.
Nàng rất lo lắng khi con trai ở nhà một mình, nhưng mà nàng lại không thể không đi.
Tuy rằng bây giờ còn có chút tiền gửi tiết kiệm, nhưng đây đều là người hảo tâm quyên tặng cho con trai. Nàng không dám động vào phần nào.
Trình Văn Hiên ngồi ở trên giường, nghe tiếng mẹ rời đi, hắn nhanh chóng chạy xuống giường, đứng ở trước cửa sổ liếc mắt nhìn.
Sau đó, hắn xoay người lấy giấy và bút ra từ trong ngăn kéo, còn có một quyển sách giáo khoa lớp ba, lẽ ra hắn năm nay mười một tuổi, hẳn là phải học lớp 6.
Nhưng là bởi vì bị bệnh, cho nên sau lớp ba hắn đã không còn đi học, cho nên sách giáo khoa vẫn là lớp ba.
Đây là một quyển sách ngữ văn lớp ba, bởi vì thường xuyên lật xem nên có vẻ rất cũ nát.
Trình Văn Hiên ngồi trở lại trên giường, miệng lớn không ngừng thở gấp, chỉ mấy động tác này thôi đã khiến hắn mệt đến không được. Thân thể của hắn rất suy yếu, đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn không thể đi đến trường được.
Chờ một lát sau, hắn mới lấy lại được sức, sau đó kéo cái bàn nhỏ cuối giường tới trước mặt rồi đặt sách vở lên trên bàn.
Sau đó cầm giấy bút, nhìn theo tranh minh họa trên sách giáo khoa, vẽ tới vẽ lui.
Trình Văn Hiên vẽ rất nghiêm túc, thế nhưng không bao lâu sau, hắn liền muốn nghỉ ngơi một chút, sau đó lại tiếp tục ve.
Lương Tiểu Vân vốn làm việc vào buổi tối, thế nhưng sau khi chồng qua đời, nàng liền đổi sang làm việc ban ngày.
Như vậy buổi tối sẽ có thể ở nhà chăm sóc cho con.
Công việc hiện tại của nàng là hậu cần ở trong siêu thị, chủ yếu là phụ trách hàng hóa.
Người làm công việc này vốn không thể trở về nhà vào buổi trưa, nhưng sau khi ông chủ siêu thị hiểu rõ tình huống của nàng, buổi trưa đặc biệt cho nàng nghỉ ngơi hai giờ.
Nhưng mà Lương Tiểu Vân là người thành thật, lại sợ người khác bàn tán lung tung
Cho nên mỗi ngày đều ở lại làm thêm hai giờ, bù đắp lại thời gian.
Nhưng mà có lúc buổi trưa quá bận bịu, nàng cũng không lập tức rời đi, cho nên mới phải căn dặn Trình Văn Hiên tự hâm cơm để ăn.
Nhưng mà hôm nay sau khi bận việc buổi sáng, buổi trưa cũng không ai thông báo có hàng, Lương Tiểu Vân thở phào nhẹ nhõm. Chuyện này có nghĩa là nàng có thể tan làm đúng giờ.
"Chị Lương, nghỉ làm rồi sao?" Có người chào hỏi.
"Tiểu Vân, cho cô cái này." Đây là chị gái phụ trách bán rau.
Siêu thị tuy có quy định không thể mang hàng hóa về nhà, thế nhưng khách hàng lựa chọn, khó tránh khỏi có chút tổn hại.
Những thứ bị lật nát này chắc chắn là không thể bán được nữa, dù sao chỉ là dáng vẻ khó coi, cũng không có gì xấu.
Cho nên cho phép công nhân mang về nhà.
Đương nhiên bình thường có nhân viên bảo an kiểm tra bất chợt, phòng ngừa có người cố ý đem làm nát đồ ăn.
"Không cần, chị cứ lấy về đi." Lương Tiểu Vân vội vàng từ chối.
"Lấy cái gì, ngày hôm qua mang về còn ăn chưa hết nữa đây." Chị gái bán rau vẫn cứ kín đáo mà đưa cho Lương Tiểu Vân.
"Cảm ơn."
"Khách sáo cái gì, thứ không đáng tiền, nhanh trở về đi thôi, tiểu Hiên còn đang chờ em ở nhà đó." Chị gái bán rau nói.
Nhắc tới con trai, Lương Tiểu Vân cũng không dám trì hoãn nữa, thế là mang theo chút rau rồi chuẩn bị đi trở về.
Đi ngang qua khu bán thịt, ông chủ sạp thịt gọi Lương Tiểu Vân lại.
"Chị Lương, cho chị khối xương lớn này, lấy về hầm canh cho tiểu Hiên uống."
Ông chủ sạp thịt cầm một khối rất lớn xương bỏ vào trong túi, phía trên đầy thịt.
"Không được, không được, không thể cứ luôn lấy đồ của anh như vậy được." Lương Tiểu Vân vội vàng từ chối.
"Cầm đi." Ông chủ sạp thịt vẫn cứ nhét túi vào trong tay nàng.
"Thật sự không thể nhận được. Ông chủ cũng là người làm ăn, mỗi lần đều như vậy cũng không được. Nếu không anh cân giúp tôi một chút xem bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả tiền." Lương Tiểu Vân vội vàng nói.
"Cô đây không phải đang đánh mặt tôi đó chứ? Tôi là cho tiểu Hiên ăn, lại không phải cho cô." Ông chủ sạp thịt lớn tiếng nói.
Đúng lúc này, có khách hàng đến, ông chủ sạp thịt bỏ lại một câu: "Nhanh trở về đi thôi."
Sau đó qua tiếp khách hàng.
Sạp thịt được siêu thị nhận thầu bên ngoài, vừa nãy chính là ông chủ sạp thịt, cho nên hắn cho ai thì siêu thị cũng không quản được.
Lương Tiểu Vân thấy ông chủ bận việc thì liền nhỏ giọng nói: "Cảm ơn..."
Do dự một hồi, nàng xoay người rời đi.
Trình độ văn hóa của Lương Tiểu Vân không cao, chỉ học hết cấp 2, cho nên vẫn biết chữ. Bình thường nàng ở nhà không có chuyện gì làm, còn phụ trách dạy Trình Văn Hiên nhận biết chữ.
Nàng không khỏi nhớ tới một câu nói mà mình đã từng đọc trước đây.
"Lúc mình đối xử ôn nhu với thế giới này, cuối cùng cũng sẽ được thế giới đối xử ôn nhu."
Nàng trước đây không cảm thấy đúng, hiện tại lại cảm nhận được sâu sắc.
Nàng biết, đây đều là chồng mình mang đến, bởi vì chồng mình đối xử "Ôn nhu" với thế giới này, cho nên hiện tại thế giới này cũng lấy "Ôn nhu" đáp lại nàng.
Nàng rất cảm kích những người này, thế nhưng nàng lại lo lắng, cứ kéo dài như thế sẽ làm hỏng danh tiếng của chồng.
Đòi hỏi vô độ sẽ khiến người phiền chán.
Chờ ra khỏi cửa, nàng không nghĩ những thứ này nữa, lên xe điện rồi hướng về nhà mình.
Hiện tại điều mà nàng muốn nhất chính là có thể khống chế bệnh tình của con trai, sau đó dẫn hắn về nhà.
Tuy rằng người nơi thành phố này đều rất tốt, nhưng không thuộc về nàng, không có nhà của nàng.
Quê nhà nàng có nhà, có ruộng, nàng còn có thể nuôi một ít gà vịt, điều này làm cho nàng rất an tâm.
Thế nhưng nàng cũng biết, tất cả những thứ này chỉ sợ đều là hy vọng xa vời, nàng không dám lại nghĩ sâu nữa.
Lương Tiểu Vân đi xe về đến nhà, còn chưa vào cửa, mơ hồ nghe thấy trong phòng có tiếng nói.
Nàng rất là giật mình, là ai tới rồi?
Ở Hợp Châu nàng cũng không có bạn bè gì.
Hơn nữa nàng đã thông báo cho con trai, bất kể là ai đến gõ cửa thì cũng không được lên tiếng, không được mở cửa.
Nàng còn không thèm cầm đồ ăn, hoang mang hoảng loạn mà dừng xe điện lại rồi xông vào.
Sau đó...
------
Dịch: MBMH Translate