Lương Tiểu Vân xông vào trong phòng, vừa vặn có hai người đang quay lưng đứng ở cửa, che khuất tầm mắt của nàng.
"Các người là ai?" Lương Tiểu Vân lo lắng hỏi.
Sau đó không chờ bọn họ trả lời, nàng lập tức đưa tay lay người bọn họ, nhìn về phía giường.
Thấy con trai hoàn hảo không chút tổn hại gì, lộ ra nụ cười vui vẻ, Lương Tiểu Vân đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này nàng mới chuyển ánh mắt về phía người ngồi ở giường ngủ.
Nhưng sau khi nàng nhìn thấy rõ người kia, nàng cảm thấy đại não choáng váng một trận, ngã về đằng sau.
Sau đó nàng cảm thấy được người đỡ, đồng thời bên tai truyền đến tiếng ầm ĩ.
"Vợ..." Nàng hình như nghe thấy giọng nói của chồng mình.
"Không sao cả, đại khái là bởi vì anh đột nhiên xuất hiện nên đã kích thích đến nàng." Một giọng nói xa lạ vang lên.
"Đưa nàng tới trên giường trước đi." Một giọng nói xa lạ khác vang lên.
"Mẹ, mẹ làm sao thế..." Giọng nói của con trai vang lên ở bên tai.
"Tiểu Hiên? Tiểu Hiên..."
Nghe thấy giọng nói căng thẳng xen chút nức nở của con trai, cả người nàng phảng phất như tỉnh táo hơn rất nhiều, giãy giụa mở mắt ra.
"Tiểu Hiên, tiểu Hiên? Con làm sao thế?"
Ý thức nàng khôi phục như cũ, cảm giác mình đang nằm ở trên giường, thế là trở mình một cái rồi bò lên.
Sau đó nàng sửng sốt rồi, dụi dụi con mắt, lẩm bẩm: "Tiểu Hiên, mẹ đại khái là quá nhớ ba con rồi, dĩ nhiên lại nhìn thấy hắn đứng ở trước mặt mẹ."
"Mẹ, ba ba đang đứng ở trước mặt của mẹ mà."
Trình Văn Hiên đưa tay kéo tay của Trình Hải Đào đang đứng ở bên giường.
Lương Tiểu Vân nhìn bọn họ nắm tay nhau, lộ ra vẻ khó có thể tin được.
Nàng run cầm cập mà đưa bàn tay về phía trước, nhưng lại có chút sợ sệt, chỉ lo tất cả đều là giả.
Đúng lúc này, Trình Hải Đào nắm tay của con trai, chủ động đặt lên trên mu bàn tay của Lương Tiểu Vân.
"Vợ."
Trình Hải Đào cười toét miệng, vẻ mặt hàm hậu.
Cảm nhận được sự ấm áp trên mu bàn tay, Lương Tiểu Vân ngây người rồi.
Qua một hồi lâu nàng mới phản ứng lại được, khó có thể tin hỏi: "Hải Đào?"
"Hừm, là anh đây?" Trình Hải Đào gật gật đầu.
"Anh... anh không chết sao?" Lương Tiểu Vân có chút mơ hồ rồi.
Chồng không chết, vậy người được đẩy đi hoả táng trước đó là ai?
Nhưng mà cũng không đúng, tuy rằng té xuống từ trên lầu, nhưng cũng không đến nỗi ngã nát bét. Nàng còn có thể nhận sai dáng vẻ kia sao, huống hồ còn có đồng nghiệp của Trình Hải Đào, tất cả đều nhận sai hay sao?
"Đúng vậy, anh quả thực đã chết rồi, nhưng mà anh gặp được thần tiên, thần tiên để anh trở về gặp hai người." Trình Hải Đào vẫn cười nói.
"Gặp gỡ chúng em? Vậy anh còn phải rời khỏi sao?" Lương Tiểu Vân hỏi với sắc mặt trắng bệch.
"Đúng vậy, anh đã chết rồi nha, sau khi gặp qua hai người, anh sẽ phải đến Địa Phủ." Trình Hải Đào có buồn bã mà nói.
Lương Tiểu Vân bỗng nhiên nhảy lên, đổ ập xuống liền đánh.
"Anh phô trương cái gì thế?"
"Anh đang phô trương cái gì?"
"Anh không biết anh còn có vợ con sao?"
"Anh không biết tiểu Hiên nó cần anh sao?"
"Anh đi rồi, hai mẹ con em phải sống như thế nào đây?"
...
Nàng vừa gào khóc, vừa điên cuồng đánh.
"Ba ba..."
"Mẹ..."
...
Trình Văn Hiên còn nhỏ tuổi nên có chút không hiểu nổi đây là vì sao, cũng khóc lớn lên theo.
Hà Tứ Hải và Quan Đạo Hằng đồng thời lùi ra ngoài, đồng thời thuận tay đóng cửa lại.
"Có thuốc lá không?" Quan Đạo Hằng hỏi.
"Tôi không hút thuốc lá." Hà Tứ Hải lắc lắc đầu.
Lại nói đèn Dẫn Hồn đang đặt ở trong phòng, hiện tại có cho Quan Đạo Hằng thuốc lá thì hắn cũng không hút được.
Nhưng mà rất hiển nhiên, chính hắn cũng không có ý thức được, chỉ thở dài sau đó ngồi xổm xuống ở cửa.
"Tôi và vợ tôi là bạn học cấp 3, lớn lên cũng không được xinh lắm, người cũng rất ngốc. Tôi khi đó rất tuấn tú, lại thông minh, rất nhiều cô gái thông minh xinh đẹp đều yêu thích tôi..."
"Bởi vì cha tôi thường xuyên nói, phụ nữ xinh đẹp không để ý nhà, năm đó mẹ tôi cũng chạy theo người ta. Cho nên tôi đã lựa chọn nàng, tính cách nàng ôn hòa, không có chủ kiến gì, toàn tâm toàn ý đối với tôi, tôi nói cái gì thì chính là cái đó..."
"Nhưng nói thực sự thì đàn ông chính là tiện, ai không muốn vợ mình vừa xinh đẹp lại hiền lành. Cho nên đó rõ ràng là sự lựa chọn của chính tôi nhưng sau khi kết hôn tôi lại ghét bỏ các kiểu, đặc biệt là tôi càng ngày càng thành công..."
"Nhưng mà tính cách của nàng thật sự rất tốt, xưa nay không bao giờ tranh cãi với tôi. Tôi nói cái gì, nàng đều tươi cười đối mặt. Tôi dốc sức làm ăn ở bên ngoài, nàng ở nhà chăm sóc con nhỏ và bố mẹ..."
"Đúng rồi, tôi còn có con trai, nhỏ hơn con trai của Trình đại ca một chút, nhưng mà năm nay cũng sáu tuổi rồi, sang năm chính thức vào lớp một..."
Nói đến con trai, Quan Đạo Hằng lộ ra vẻ tươi cười.
"Sau khi tôi chết mới phát hiện, người mà tôi không yên lòng nhất chính là mẹ con bọn họ, đặc biệt là người phụ nữ ngốc kia. Nợ hơn trăm triệu, nàng dĩ nhiên lại có can đảm tiếp nhận, thật sự là không có đầu óc. Tôi đã chết rồi, không biết xin phá sản sao? Nhiều tiền như vậy, cả đời này nàng cũng không trả hết được..."
Ngoài miệng Quan Đạo Hằng thì ghét bỏ, trên mặt lại lộ ra vẻ ôn nhu.
Có lẽ đây mới thực sự là vợ chồng.
Nếu không Quan Đạo Hằng cũng sẽ không bởi vì chấp niệm mà lưu lại nhân gian, đã sớm phủi mông rồi trở về Minh Thổ rồi.
Dù sao người đã chết rồi, ai còn quan tâm đến khoản nợ kia làm gì.
Lúc này, tiếng khóc trong phòng đã nhỏ đi.
Sau đó cửa bị mở ra, một nhà ba người Trình Hải Đào đứng ở ngoài cửa.
"Thần tiên đại nhân..." Lương Tiểu Vân có chút thấp thỏm mà gọi một tiếng.
Trình Văn Hiên đứng ở bên cạnh có chút ngạc nhiên mà nhìn Hà Tứ Hải.
Thì ra đây chính là dáng vẻ của thần tiên sao? Hoàn toàn không giống với trong tưởng tượng của hắn một chút nào.
"Đừng gọi tôi là thần tiên đại nhân, tôi họ Hà, gọi tôi là Hà tiên sinh đi." Hà Tứ Hải nói.
Lương Tiểu Vân còn muốn nói, Trình Hải Đào đã nhắc nhở: "Để cho thần tiên đại nhân vào nhà rồi lại nói chuyện."
"Há, đúng, thần tiên đại nhân, ngài mau vào." Lương Tiểu Vân phản ứng lại, vội vàng chào hỏi.
Nghe nàng vẫn gọi mình là thần tiên đại nhân, Hà Tứ Hải cũng không sửa lại, trực tiếp sải bước đi vào trong nhà.
Quan Đạo Hằng theo bản năng mà cũng đi vào trong phòng.
Bởi vì có đèn Dẫn Hồn, ở trong mắt của Lương Tiểu Vân và Trình Văn Hiên, hắn phảng phất như là đột nhiên xuất hiện.
"Đây... Đây là...?" Lương Tiểu Vân một mặt ngạc nhiên.
Nàng chợt nhớ tới, vừa rồi lúc vào trong nhà, thật giống là có hai người, nhưng mà lúc nãy tại sao lại chỉ có một người vậy?
"Đây là anh quen biết được sau khi chết..."
"Chúng tôi là bạn bè quen biết nhau sau khi chết." Quan Đạo Hằng xen lời.
Lương Tiểu Vân nghe vậy thì kinh ngạc mà nhìn chồng một cái.
Được đó, khi còn sống không có bản lĩnh, chết rồi dĩ nhiên lại có thể quen được một người vừa nhìn liền biết chính là người của thượng tầng tinh anh.
"Anh đã nói với vợ mình chưa?" Hà Tứ Hải cũng không nói nhảm nhiều, trực tiếp hỏi Trình Hải Đào.
Trình Hải Đào nghe vậy, sắc mặt trở nên trắng xám, bất an mà xoa hai tay.
Mặc dù là tâm nguyện của hắn, thế nhưng hắn thật sự không nói ra được.
Tuy rằng hắn cũng là vì mẹ con hai người, thế nhưng lại quá tàn khốc đối với con trai của hắn rồi.
Đối Lương Tiểu Vân mà nói, chuyện này cũng rất tàn khốc. Con trai gần như chính là trụ cột tinh thần của nàng, muốn nàng từ bỏ con trai, sợ là nàng sẽ điên mất. Hơn nữa, Lương Tiểu Vân trên căn bản sẽ không thể đồng ý cách làm của hắn.
Thế nhưng có làm hay không là một chuyện, có nói hay không là một chuyện.
Chấp niệm chính là chấp niệm, không nói ra thì hắn sẽ mãi mãi ở lại nhân gian, trừ khi ngày nào đó hắn nghĩ thông suốt rồi thả xuống.
------
Dịch: MBMH Translate