"Hải Đào, anh có chuyện gì cứ nói với em, chúng ta là người một nhà, còn có chuyện gì không thể nói đây?"
Lương Tiểu Vân quá hiểu chồng mình, thấy dáng vẻ này của hắn liền biết hắn có lời muốn nói, thế nhưng không nói ra được.
"Người đã chết rồi đều sẽ trở về Minh Thổ, rồi vào luân hồi. Mà có một số người bởi vì chấp niệm trước khi chết chưa tiêu tan, tâm nguyện chưa xong, cho nên sẽ ở lại nhân gian bồi hồi." Hà Tứ Hải ở bên cạnh trầm giọng nói.
Tuy trình độ văn hóa của Lương Tiểu Vân, nhưng người lại không ngốc, lập tức rõ ràng ý của Hà Tứ Hải.
Thế là nàng quay đầu lại hỏi Hải Đào: "Hải Đào, anh có tâm nguyện gì chưa xong, anh cứ nói với em, em nhất định sẽ giúp anh thực hiện."
"Chuyện này... Chuyện này..." Trình Hải Đào xoa xoa tay, mặt đầy bất an.
"Chồng à, chúng ta là người một nhà, còn có chuyện gì không thể nói sao. Anh nói đi, em nghe đây." Lương Tiểu Vân lại nói lần nữa.
Đại khái là được Lương Tiểu Vân cổ vũ, Trình Hải Đào cắn răng, lấy dũng khí ôm Trình Văn Hiên vào trong lòng, sau đó nói: "Anh muốn nói với em, nếu như thực sự không được thì để tiểu Hiên không chữa bệnh nữa, để nó đi cùng anh, tránh nó..."
Hắn còn chưa nói hết, Lương Tiểu Vân đã trực tiếp đánh cho hắn một trận.
"Anh nói mê sảng cái gì đó?"
"Ngã xuống từ trên lầu liền ngã hỏng cả đầu luôn rồi sao?"
"Không có tiểu Hiên, em sống sót còn có ý nghĩa gì? Sao anh không mang em đi cùng luôn?"
"Sao anh có thể tàn nhẫn như thế, dĩ nhiên có thể nói lời như vậy?"
...
Lương Tiểu Vân gào khóc, vừa khóc vừa đánh.
Trình Hải Đào chỉ có thể ôm đầu, không ngừng mà "Anh... Anh...".
Hắn không biết nói chuyện, nửa ngày cũng không giải thích được rõ ràng.
Hà Tứ Hải lặng lẽ kéo Trình Văn Hiên sang một bên.
Lần này Trình Văn Hiên không có khóc, chỉ là ngơ ngác nhìn.
Sau đó ngẩng đầu nói với Hà Tứ Hải: "Em đồng ý đi cùng ba ba, mẹ đã rất khổ cực vì em."
"Nhưng mà nếu như em đi cùng ba ba rồi thì một mình nàng sẽ sống tiếp như thế nào đây? Nàng sẽ vui vẻ sao?" Hà Tứ Hải sờ sờ đầu của hắn rồi hỏi.
Trình Văn Hiên tuy còn nhỏ, nhưng vẫn hiểu đạo lý này, nghe vậy liền cúi đầu không nói lời nào nữa.
Cũng không biết là bởi vì mệt mỏi, hay là bởi vì không nỡ đánh, hoặc là bởi vì kiêng kỵ có thần tiên ở bên cạnh, Lương Tiểu Vân cuối cùng cũng ngừng tay rồi.
Nàng lau nước mắt rồi nói với Hà Tứ Hải: "Thần tiên đại nhân, để ngài chế giễu rồi."
Hà Tứ Hải lắc lắc đầu, biểu thị không ngại.
"Thần tiên đại nhân, Hải Đào hắn bị ngã hỏng đầu óc, đang nói mê sảng. Tiểu Hiên không thể đi với hắn, tôi sẽ chăm sóc thật tốt cho nó, bệnh của tiểu Hiên nhất định cũng sẽ tốt lên."
Lương Tiểu Vân nói xong, hoang mang hoảng loạn mà kéo Trần Văn Hiên về từ trong tay Hà Tứ Hải, thật giống như là sợ Hà Tứ Hải sẽ trực tiếp mang con trai của mình đi.
"Ai, nhưng mà như vậy, nửa đời sau của em làm sao mà qua nổi đây?" Trình Hải Đào ở bên cạnh cau mày, mặt đầy ưu sầu.
"Anh đều đã chết rồi, còn bận tâm lung tung làm cái gì. Anh cứ an tâm lên đường đi, chỉ cần em còn một hơi thì em sẽ chăm sóc tốt cho tiểu Hiên." Lương Tiểu Vân nói xong, lại nhỏ giọng nức nở.
"Mẹ."
Trình Văn Hiên nhón mũi chân, giúp nàng lau nước mắt. Lương Tiểu Vân lập tức ôm hắn vào trong lồng ngực của mình, sau đó đặt mông ngồi ở trên mép giường.
"Ai, em sau này..." Trình Hải Đào lắc đầu bất đắc dĩ, rất lo lắng cho cuộc sống của bọn họ sau này.
"Em sau này nhất định sẽ tốt lên." Lương Tiểu Vân vừa nói vừa khóc nức nở.
"Ai ~ "
Trình Hải Đào thở dài thật sâu, tràn đầy bất đắc dĩ, thế nhưng tâm nguyện của hắn đã xong, chấp niệm đã diệt, ánh sáng tiếp dẫn xuất hiện ở trong phòng. Hắn biết mình phải rời khỏi rồi.
"Yên tâm đi, sẽ tốt lên thôi."
Đúng lúc này, Hà Tứ Hải móc chiếc bùa mà Trình Hải Đào trước đó đã giao cho hắn ra —— bùa bình an.
"Có biết cái này không?" Hà Tứ Hải đưa đến trước mặt của Trình Văn Hiên.
Trình Văn Hiên được mẹ ôm vào lòng lập tức gật gật đầu.
Đây là bùa bình an mà hắn đưa cho ba, hắn đương nhiên là biết.
Đúng lúc này, từng sợi từng sợi khí tức màu xám quấn quanh ở trên bùa bình an, thế nhưng rất nhanh đã biến mất rồi.
Bùa bình an vẫn là tấm bùa bình an kia, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác hoàn toàn khác nhau. Về phần không giống ở chỗ nào thì lại không nói ra được, chính là cảm thấy không bình thường.
"Em đeo bùa bình an này ở trên người, nhớ không được để nó rời khỏi người cho đến tận khi em thành niên. Nó có thể bảo đảm cho em bình an, không bệnh không tai, sau khi trưởng thành sẽ không sao nữa rồi. Em sẽ khoẻ mạnh lớn lên, có thể đến trường..."
"Cảm ơn, cảm ơn thần tiên."
Lương Tiểu Vân là người phản ứng lại đầu tiên, nàng thả con trai ra, quỳ xuống liền muốn dập đầu.
Đồng thời còn lôi kéo con trai, muốn hắn cùng dập đầu với mình.
Trình Văn Hiên đang tò mò nhìn tấm bùa bình an trong tay. Hắn cảm nhận được một cỗ ấm áp lan tràn trong bàn tay, chảy khắp toàn thân của hắn, khiến thân thể vốn hư yếu của hắn trở nên dồi dào, tinh thần gióng như đều tốt hơn rất nhiều.
Mãi đến tận khi Lương Tiểu Vân lôi hắn, hắn mới phản ứng lại được, vội vàng học mẹ mình muốn quỳ lạy Hà Tứ Hải.
"Nói rồi, không cần làm vậy, cố gắng học tập thật tốt, sau này hiếu thuận mẹ của em cho tốt." Hà Tứ Hải đỡ đầu của hắn rồi nói.
"Cảm ơn ngài, thần tiên đại nhân." Trình Văn Hiên cười lớn đáp lại Hà Tứ Hải.
"Cảm ơn ngài, tiếp dẫn đại nhân." Trình Hải Đào không ngừng dập đầu với Hà Tứ Hải tầng.
Sau đó đứng lên, nói: "Vợ, tiểu Hiên, anh phải đi rồi..."
"Chồng..."
"Ba ba..."
Lương Tiểu Vân và Trình Văn Hiên vạn phần không muốn.
Trình Văn Hiên trực tiếp chạy tới, nhào vào trong ngực của hắn.
"Tiểu Hiên, nhớ phải làm bé ngoan nghe lời, đọc sách thật tốt, sau này... Sau này hiếu thuận mẹ con." Trình Hải Đào sờ sờ đầu của hắn, cười nói.
Sau đó thả hắn ra, xoay người nhanh chân đi về phía ánh sáng tiếp dẫn.
Vào lúc hắn sắp đi vào, Trình Hải Đào bỗng nhiên quay đầu lại, nói với Lương Tiểu Vân: "Vợ à, anh không thể hiện hay phô trương gì cả, anh chỉ là làm việc bằng lương tâm."
Lương Tiểu Vân rưng rưng gật gật đầu, biểu thị nàng đã biết, mấy lời nói trước kia đều là lời nói trong lúc tức giận mà thôi. Nàng vẫn luôn kiêu ngạo vì chồng mình.
"Ba ba, ba là đại anh hùng." Trình Văn Hiên hô lớn.
Trên gương mặt hàm hậu của Trình Hải Đào lộ ra một nụ cười hài lòng từ tận đáy lòng.
Hắn vụng về vẫy tay với con trai, sau đó đi vào ánh sáng tiếp dẫn rồi biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
"Ba ba..." Trình Văn Hiên hô.
Hắn không muốn ba ba rời đi.
Lương Tiểu Vân vào hắn vào trong lòng, thấp giọng nức nở.
"Đều sẽ tốt lên, đều sẽ tốt lên..." Nàng không ngừng mà lẩm bẩm.
Đến lúc nàng phản ứng lại thần tiên đại nhân còn đang ở đây, lại phát hiện bọn họ không biết đã rời đi từ lúc nào rồi.
Nàng kéo con trai, đi ra bên ngoài, trước cửa yên tĩnh, không có một bóng người.
Lương Tiểu Vân cúi đầu liếc mắt nhìn con trai ở bên cạnh, gương mặt vốn tái nhợt đã trở nên hồng hào, cả người dường như cũng trở nên có tinh thần hơn rất nhiều.
Ánh mặt trời buổi chiều chiếu sáng ở trên người bọn họ, ấm áp...
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía trời.
Trời xanh quang đãng, vạn dặm không mây, giống hệt như tâm trạng của nàng vào lúc này, quét sạch mù mịt trong lòng.
Tuy rằng nàng vẫn rất đau buồn vì chồng rời đi, thế nhưng nàng lại tràn ngập chờ mong đối với tương lai.
Cảm ơn.
Nàng nói ở trong lòng.
------
Dịch: MBMH Translate