Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 950 - Chương 950: Buổi Sáng Của Uyển Uyển

Chương 950: Buổi Sáng Của Uyển Uyển Chương 950: Buổi Sáng Của Uyển Uyển

Uyển Uyển lăn một vòng trên giường, cái chân nhỏ nghịch ngợm đạp mấy cái, chuyển hướng, vừa ngẩng đầu đã thấy mẹ đứng kế bên giường nhìn cô bé.

“Oáp~”

“Oáp gì nữa? Thức rồi sao không xuống giường, ở trên giường làm gì thế?” Chu Ngọc Quyên cười nói.

“Hiahiahia ... lăn tới lăn lui ạ.”

“Cẩn thận bị cảm.” Chu Ngọc Quyên bế nàng lên.

Trên thực tế thì không có khả năng, người mặc áo âm dương như cô bé sao có thể vì chút lạnh mà bị cảm chứ.

“Mẹ giúp con mặc quần áo có được không?” Chu Ngọc Quyên ôm con gái nhỏ trong lòng rồi nói.

“Vâng, mẹ giúp con mặc quần áo đi, hiahiahia...”

Uyển Uyển khác với Đào Tử, luôn thích tự mình làm mọi thứ, cảm thấy bản thân lớn rồi, là một đứa trẻ lớn rồi.

Uyển Uyển thích để mẹ giúp cô bé mặc quần áo, thậm chí rửa mặt, đánh răng, vì cô bé là tiểu bảo bối của mẹ.

Chu Ngọc Quyên giúp cô bé mặc quần áo sớm đã lấy từ trong tủ ra.

Uyển Uyển ngồi trên giường như một con búp bê lớn, mặc cho Chu Ngọc Quyên muốn làm gì thì làm.

Nhưng con búp bê này có thể nói chuyện.

“Mẹ, mẹ dậy lúc nào thế, sao con không biết? Mẹ dậy sớm thật đó.”

“Lúc mẹ dậy gà trống có gáy không ạ?”

“Sáng nay mẹ đã nấu bữa sáng ngon lành chưa?”

“Mẹ ơi, mẹ rửa mặt chưa?”

“Mẹ ơi, mẹ có hôi không?”

“Hiahiahia ...”

...

Cô ấy như một đứa ngốc vậy.

Chuyện gì cũng hỏi hết.

Có lẽ chỉ có như vậy mới chứng minh được sự tồn tại của bản thân, chứng minh rằng mẹ mình thực sự tồn tại chứ không phải đang mơ.

Mặc xong quần áo, búi xong hai búi tóc, cô nhóc lẽo đẽo sau mông mẹ như chú chim cánh cụt, lạch bạch bước ra cửa.

Vì không được đi nhanh quá, nếu không sẽ va vào mông mẹ.

“Uyển Uyển dậy rồi à, rửa mặt đánh răng rồi ăn sáng.”

Lâm Kiến Xuân đang đọc báo lập tức đặt tờ báo trên tay xuống rồi đứng dậy nói.

Uyển Uyển nhìn xung quanh, sau đó “Oh ~” một tiếng.

Lâm Kiến Xuân hiểu ý cô bé, thế là cười nói: “Đừng quản em trai con, nó còn đang ngủ nướng.”

“Gà trống gáy ò ó o, mặt trời chiếu tới đít rồi.” Uyển Uyển nói.

“Đúng, thằng bé là quả trứng lười Gudetama(*), đừng quan tâm nó, đi, ba giúp con rửa mặt.” Lâm Kiến Xuân dẫn Uyển Uyển vào phòng tắm.

(*)Quả trứng lười Gudetama: Nhân vật này là tác phẩm của xưởng phim hoạt hình Sanrio, Nhật Bản. Gudetama là hình ảnh một quả trứng gà sống luôn uể oải và chán chường với mọi thứ.

Chu Ngọc Quyên vào bếp dọn bữa sáng.

Mặc dù đã thuê dì chuyên nấu ăn họ Trang ở Hợp Châu, nhưng chỉ nấu bữa trưa với bữa tối.

Buổi sáng Chu Ngọc Quyên tự mình nấu, một mặt do còn quá sớm, sợ dì đến không tiện lắm, mặt khác bà ấy cũng rất thích cảm giác vui vẻ khi cả gia đình cùng ăn sáng, không muốn bị người ngoài quấy rầy.

Bữa trưa hay bữa tối không thành vấn đề, bởi vì Lâm Kiến Xuân và Lâm Trạch Vũ buổi trưa không về nhà, có khi buổi tối cũng không về ăn cơm.

Trong phòng tắm, Lâm Kiến Xuân giúp Uyển Uyển bóp kem đánh răng.

Bàn chải đánh răng của Uyển Uyển là bàn chải đánh răng hình chữ U với hình dáng chuột hamster nhỏ, cực kỳ dễ thương.

Vốn dĩ có bàn chải tự động, nhưng Chu Ngọc Quyên cảm thấy bàn chải tự động không tốt cho răng miệng trẻ em, thế nên mới mua loại bình thường này.

“Wow wow… wow wow… hiahiahia… ọc ọc ọc… có bong bóng.” Uyển Uyển bắt đầu chơi đùa trước gương.

Lâm Kiến Xuân không những không nói cô bé, trái lại nhoài lên trên bồn rửa mặt thổi bong bóng của Uyển Uyển bay lên.

“Hiahiahia ...”

“Đừng chơi nữa, mau ra ăn sáng đi.” Chu Ngọc Quyên hét gọi.

Không phải vào xem cũng biết họ đang làm gì.

“Oa, không được rồi, bị mẹ phát hiện rồi, chúng ta mau rửa mặt thôi.” Lâm Kiến Xuân vẻ mặt lo lắng, biểu cảm phóng đại.

Uyển Uyển vội vàng đánh răng, vội lau mặt rồi bước đôi chân ngắn chạy ra ngoài.

Chỉ còn lại Lâm Kiến Xuân thu dọn đồ đạc phía sau.

“Mẹ ơi, con không chơi.” Uyển Uyển chạy ra ngoài, nói với Chu Ngọc Quyên.

Chu Ngọc Quyên bế cô bé lên ghế rồi hỏi: “Vậy ai đang chơi?”

“Là ba ạ, mẹ xem kìa, đến giờ ba còn chưa ra.” Uyển Uyển chỉ vào phòng tắm.

“Vậy sao?” Chu Ngọc Quyên nhìn cô bé.

“Hiahiahia… không phải, là con chơi, con giỡn với mẹ thôi.” Uyển Uyển cười ngây ngốc.

“Được rồi, mau ăn sáng đi.” Chu Ngọc Quyên bưng chén đặt trước mặt cô bé.

Lúc này, Lâm Kiến Xuân từ phòng tắm đi ra, Lâm Trạch Vũ cũng từ trong phòng bước ra.

“Oa, chị không đợi em ăn sáng.” Lâm Trạch Vũ duỗi eo.

“Ba nói em là quả trứng lười, mặt trời chiếu tới mông rồi còn chưa chịu dậy.” Uyển Uyển thành thật nói.

“Thật không? Em là quả trứng lười, vậy chị là cái gì?” Lâm Trạch Vũ trêu chọc cô bé.

“Chị là chú gà trống siêng năng.” Uyển Uyển nói.

“Không phải, chị là chị em, thế nên chị là quả trứng siêu siêu lười, chúng ta là một gia đình trứng lười biếng.” Lâm Trạch Vũ nói.

Uyển Uyển: ^ _ ^

Cứ tưởng sẽ chọc tức cô nhóc, nhưng không ngờ Uyển Uyển chẳng để ý việc gọi cô bé là tên siêu lười biếng, ngược lại còn hào hứng nói: “Mẹ là mẹ trứng, ba là ba trứng, cả nhà ta là gia đình trứng lười biếng, hiahiahia…”

“Uyển Uyển thật thông minh.” Lâm Kiến Xuân mỉm cười rồi xoa đầu cô bé.

Sau đó, ông ấy quay đầu trừng mắt với Lâm Trạch Vũ.

Trái lại Chu Ngọc Quyên không trừng mắt nhìn con trai, bà ấy chỉ nhẹ giọng nói: “Sáng sớm thức dậy, còn chưa rửa mặt đánh răng, đứng ở đây làm gì, não còn chưa tỉnh phải không?”

Lâm Trạch Vũ: ...

Đây là đang mắng mình không tỉnh táo đúng không? Chắc chắn rồi.

“Còn đứng đây làm gì, mau đánh răng đi rồi qua ăn sáng.” Lâm Kiến Xuân nói.

“Ồ, dạ.” Lâm Trạch Vũ nghe xong thì vội chạy đi, nếu không còn có thể làm gì nữa.

“Hiahiahia… em trai thú vị quá.” Uyển Uyển vui vẻ nói.

Lâm Kiến Xuân và Chu Ngọc Quyên đều cười.

Sau bữa sáng, Lâm Kiến Xuân và Lâm Trạch Vũ sẽ đến công ty.

Lâm Kiến Xuân “theo thông lệ” hỏi Uyển Uyển: “Con có muốn đi làm với ba không?”

Câu này hầu như sáng nào cũng hỏi.

Uyển Uyển hầu như đều lắc đầu, nói rằng muốn ở nhà với mẹ.

Vì vậy, mặc dù hôm nay cũng hỏi câu tương tự, Lâm kiến Xuân hỏi xong liền đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài.

“Vâng ạ.”

“Con ở nhà với mẹ… í… con nói gì cơ?” Lâm Kiến Xuân quay lại, ngạc nhiên hỏi.

“Con nói được ạ, con sẽ đi làm với ba.” Uyển Uyển cười nói.

“Thật sao?” Lâm Kiến Xuân vui vẻ hỏi.

Uyển Uyển gật đầu.

“Nhưng, tại sao?” Lâm Kiến Xuân thắc mắc hỏi.

“Hiahiahia ... Bởi vì con luôn từ chối ba, ba sẽ bị tổn thương mất.” Uyển Uyển nói.

Lâm Kiến Xuân cảm động ôm cô vào lòng.

Nhưng sau đó lại trở nên lo lắng, con gái tôi tốt bụng như vậy, liệu sau này lớn lên có bị người khác bắt nạt không.

Ví dụ như một cậu trai không thích cứ cố chấp tỏ tình, Uyển Uyển thấy cậu ta đáng thương liền đồng ý thì phải làm sao đây, nhưng bản thân rõ ràng không thích, như vậy không phải là rất không vui sao?

Nghĩ đến đây, vẻ mặt Lâm Kiến Xuân đầy lo âu, lòng rối như tơ vò.

Chu Ngọc Quyên còn không hiểu rõ ống ấy sao, biết ông ấy lại bắt đầu nghĩ bậy, thật sự vừa bực vừa buồn cười, vươn tay vỗ vào lưng một cái.

“Đang nghĩ bậy gì đấy, còn không dẫn Uyển Uyển đi làm, nhưng trưa nhớ dẫn con bé về ăn cơm.” Chu Ngọc Quyên dặn dò.

“Biết rồi, biết rồi, trưa nay tôi sẽ dẫn con bé cùng về.” Lâm Kiến Xuân nghe xong thì bớt lo lắng, bế Uyển Uyển đi ra khỏi cửa.

“Tạm biệt mẹ.”

“Tạm biệt, đi chơi với ba vui nha.”

“Hiahiahia ...”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment