Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 951 - Chương 951: Đi Làm Với Ba

Chương 951: Đi Làm Với Ba Chương 951: Đi Làm Với Ba

Kể từ khi Lâm Kiến Xuân chuyển sự nghiệp từ Hồng Kông sang đại lục.

Văn phòng tại Hợp Châu nhanh chóng được hoàn thiện, đến nay đã được gần nửa năm, mọi thứ đã ổn định và công việc cũng đang hoạt động có nề nếp.

Lâm Trạch Vũ không cùng làm việc với ông ấy.

Nơi Lâm Kiến Xuân làm việc là Tập đoàn Lâm thị Hồng Kông, tên không thay đổi, vẫn là tên cũ, chỉ là thêm hai chữ Hồng Kông.

Còn nơi Lâm Trạch Vũ làm việc là Tập đoàn Thần Thoại, đây là công ty do Tập đoàn Lâm thị Hồng Kông cùng Tập đoàn Thiên Hợp đồng tài trợ xây dựng nên.

Công việc của Lâm Trạch Vũ chủ yếu là hỗ trợ La Vũ Dương giải quyết các công việc của công ty.

Nói là hỗ trợ nhưng thực tế là theo sau La Vũ Dương để học hỏi, dù sao Lâm Trạch Vũ hoàn toàn không có kinh nghiệm quản lý tập đoàn quy mô lớn.

Tất nhiên hai bên ba mẹ còn có ngụ ý khác, cái này phải xem bọn họ rồi.

Khi xe đi đến phía dưới công ty, Lâm Kiến Xuân ôm Uyển Uyển xuống xe.

Tài xế Tiểu Đỗ thấy vậy liền vội bước tới giúp đỡ.

“Lâm tổng, để tôi ôm cho.”

Lâm Kiến Xuân nghe xong liền xoay người né bàn tay đang đưa ra của Tiểu Đỗ, vẻ mặt cảnh giác nói: “Đây là con gái tôi”

Tiểu Đỗ: ...

“Lâm tổng, đứa nhỏ không nhẹ đâu, bế sẽ rất mệt.” Tiểu Đỗ cười gượng giải thích.

“Làm sao mệt được, tôi bế con gái tôi không mệt chút nào.” Nói xong liền mặc kệ cậu ta, sải bước đi vào trong công ty.

Đổng Tuệ Quyên và Đường Vinh Trân ở quầy lễ tân của công ty đứng thẳng người, đặt hai tay lên ngực, mỉm cười và chào buổi sáng mỗi nhân viên bước vào công ty.

Khuôn mặt xinh đẹp và giọng nói êm tai của họ tựa như là liều thuốc tinh thần đối với mỗi nhân viên đến làm việc vào buổi sáng, khiến họ tràn đầy năng lượng suốt cả ngày.

Đương nhiên chỉ có buổi sáng hai người mới chào như thế này.

Dù là nhân viên bình thường hay các nhân viên cấp cao của công ty đều sẽ chào lại một tiếng.

Hiện thực không phải phim truyền hình, không ai kiêu ngạo đến mức coi thường tiếp tân, không thèm chào một tiếng, nhân viên cấp cao lại càng không thể. họ có thể ngồi ở vị trí cao, ngoài năng lực ra thì phẩm chất đạo đức chắc chắn không tệ.

Ngược lại, một số nhân viên cấp cao còn nhiệt tình hơn nhân viên bình thường, thậm chí nụ cười của họ còn chân thành người khác.

“Buổi sáng tốt lành……”

Nhìn thấy Lâm Kiến Xuân bế một đứa trẻ bước vào, tuy trong lòng họ rất tò mò, nhưng vẫn nở nụ cười một cách chân thành, từ phía xa đã lên tiếng chào.

Nếu là lúc trước, Lâm tổng luôn mỉm cười và gật đầu với họ để chào lại.

Nhưng hôm nay ông ấy lại bế đứa trẻ và đi đến trước mặt họ.

“Đây là con gái tôi, Uyển Uyển, Uyển Uyển chào mấy chị đi.” Lâm Kiến Xuân nói với nụ cười trên môi.

“Chào chị ạ.” Uyển Uyển ôm cổ Lâm Kiến Xuân, rụt rè nói.

Cô bé không thích nói chuyện với người lạ.

Đổng Tuệ Quyên và Đường Vinh Trân thụ sủng nhược kinh(*), vội vàng nói: “Xin chào, xin chào.”

(*)Thụ sủng nhược kinh: được khen mà trong lòng thấy sợ hãi.

Đường Vinh Trân phản ứng nhanh hơn một tí.

Cô cười hỏi: “Ở đây chị có đồ ăn ngon nè, em muốn ăn không?”

Cô mở ngăn kéo, bên trong chất đầy đồ ăn vặt.

Uyển Uyển lắc đầu.

“Con gái tôi có hơi sợ người lạ.” Lâm Kiến Xuân mãi khoe con gái mà quên mất rằng con gái mình không thích tiếp xúc với người lạ.

“Không sao, không sao ...” Đổng Tuệ Quyên và Đường Vinh Trạn làm sao dám nói thêm.

“Con gái tôi dễ thương không?” Lâm Kiến Xuân không quên hỏi thêm.

“Dễ thương, trông giống Lâm tổng lắm.” Lần này Đổng Tuệ Quyên cuối cùng cũng phản ứng lại.

“Haha, vậy không được, nếu giống tôi thì toang mất, quan trọng là giống mẹ con bé.”

Lâm Kiến Xuân nói mà khuôn mặt cười tươi như hoa.

“Không làm phiền hai người nữa, hai người cũng bận rộn.” Nói xong liền bế Uyển Uyển rời đi.

“Lâm tổng có con gái nhỏ như vậy sao?” Đổng Tuệ Quyên thấy Lâm Kiến Xuân rời đi thì khẽ tiếng nói.

“Chuyện này có gì lạ đâu? Đạo diễn quay bộ “Anh hùng xạ điêu” đã bảy mươi tuổi rồi mà con vừa mới chào đời đấy.” Đường Vinh Trân nói.

“Cũng đúng, không phải, đây là con ruột của bà Lâm đúng không? Hay là ...” Đổng Tuệ Quyên nói nhỏ.

Chu Ngọc Quyên trước đây từng đến công ty, bọn họ từng gặp qua.

“Có lẽ khả năng là bà Lâm cao hơn xíu.” Đường Vinh Trân nói.

“Tại sao?” Đổng Tuệ Quyên tỏ vẻ không phục.

Mặc dù Chu Ngọc Quyên giữ gìn cơ thể rất tốt, nhưng dù sao ở độ tuổi bà ấy, khả năng sinh con không lớn lắm.

“Bởi vì Lâm tổng quang minh chính đại bế cô bé đến công ty, có nghĩa là ông ấy không lo bà Lâm sẽ biết chuyện, nếu như do phụ nữ khác sinh, không sợ bà Lâm làm loạn với ông ấy sao?”

“Cô nói đúng.”

“Nhưng cũng không chắc.” Đường Vinh Trân lại nói.

Được rồi, tốt xấu gì cũng do một mình cô ấy nói.

Vừa lúc đó lại có người khác bước vào.

“Buổi sáng tốt lành……”

…………

“Đây là phòng kinh doanh.”

“Đây là phòng quản lý.”

“Đây là phòng kỹ thuật”

...

Lâm Kiến Xuân bế theo Uyển Uyển và giới thiệu cô bé suốt đường đi.

Mặc kệ Uyển Uyển có hiểu hay không.

Uyển Uyển cũng mặc kệ bản thân có hiểu hay không, tóm lại cứ tỏ vẻ hiểu là được.

“Những người này đều do ba quản lý, có phải ba rất lợi hại không?” Lâm Kiến Xuân nói.

Nói nhiều như vậy, đây mới là trọng điểm.

“Wow, ba lợi hại quá, hiahiahia ...”

Lần này thì cô bé thực sự hiểu.

Nghe con gái khen ngợi, bước chân của Lâm Kiến Xuân dường như nhanh và nhẹ đi rất nhiều.

“Lâm tổng, chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng, Lâm tổng.”

Dọc đường các nhân viên lũ lượt chào hỏi, Lâm Kiến Xuân với tâm trạng cực kỳ tốt, không chỉ cười đáp lại mà đôi khi còn dừng lại nói vài câu động viên.

Sau đó ông ấy cảm thấy Uyển Uyển trên tay ngày càng nặng.

Thôi được rồi, không chấp nhận già là không được.

Ông ấy chỉ có thể bất lực đặt Uyển Uyển xuống, sau đó nắm tay cô bé và để cô bé tự đi.

Uyển Uyển không cảm thấy gì, tò mò nhìn xung quanh.

Đương nhiên, khi cô bé đang nhìn người khác thì người khác cũng đang nhìn cô bé.

“Đây là văn phòng của ba.” Lâm Kiến Xuân mở cửa văn phòng chủ tịch của mình rồi nói với Uyển Uyển một cách tự hào.

Dựa vào việc ông ấy đã kinh doanh nhiều năm, hơn nữa còn lớn tuổi như này, sớm đã qua cái tuổi khoe khoang từ lâu rồi.

Nhưng trước mặt con gái, ông ấy vẫn cứ tỏ ra giỏi giang, bởi vì ông ấy thích nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ của con gái.

Quả nhiên Uyển Uyển lập tức “wow” một tiếng.

Bởi vì văn phòng rất lớn, còn có cửa sổ kính hình vòng cung có thể nhìn xuống bao quát toàn bộ Hợp Châu, xe cộ đi lại trên đường đông như kiến.

“Thế nào, có tuyệt không?” Lâm Kiến Xuân cố ý mở rộng rèm cửa để ánh nắng chiếu vào qua cửa sổ.

“Dạ, ba thật lợi hại.” Uyển Uyển lập tức nói.

Đây là lần thứ hai nói ông ấy lợi hại rồi, Lâm Kiến Xuân trong lòng vui như trẩy hội.

Lâm Kiến Xuân bế cô bé ngồi lên ghế chủ tịch của mình.

Sau đó--

Uhm, không thấy người đâu hết, cái ghế quá lớn, cả người cô bé chìm nghỉm.

Nhưng thật mềm mại, như một chiếc nôi nhỏ ấy.

“Hiahiahia ...” Cô bé giẫm cái chân nhỏ của mình hai cái, chiếc ghế liền lắc lư.

Lâm Kiến Xuân lại ôm cô bé lên rồi đặt lên bàn chủ tịch của ông ấy.

Bàn của ông ấy vừa to vừa rộng, Uyển Uyển có thể nhảy nhót ở trên đấy.

Lâm Kiến Xuân lấy giấy bút từ trong ngăn kéo ra, “Con vẽ tranh chơi đi, ba phải xử lý công việc một lát.”

“Vâng ạ.” Uyển Uyển đặt mông ngồi xuống bàn, sau đó cầm bút vẽ.

Lúc này thư ký bên ngoài gõ cửa đi vào.

Khi nhìn thấy Uyển Uyển ngồi trên bàn chủ tịch thì vô cùng ngạc nhiên.

Nhưng dù sao thư ký cũng chỉ là thư ký, lặng lẽ nói: “Lâm tổng, về việc thống nhất quản lý khách sạn...”

Lâm Kiến Xuân đặt công việc đang làm xuống, chăm chú nghe thư ký báo cáo.

Uyển Uyển cũng đặt bút xuống, chăm chú lắng nghe, mặc dù nghe không hiểu nhưng dáng vẻ rất giống Lâm Kiến Xuân.

Đợi thư ký rời đi, Lâm Kiến Xuân hỏi Uyển Uyển: “Đi làm với ba có phải rất chán không?”

Ông ấy có hơi hối hận vì mang cô bé theo.

“Hiahiahia ... Lâm tổng ... không vui chút nào.”

Là một đứa trẻ trung thực, đương nhiên là có gì nói đó.

“Con đợi chút, ba kêu ký mở hoạt hình cho con xem.” Lâm Kiến Xuân có chút buồn cười nói.

Sau đó gọi điện, yêu cầu thư ký tìm một chiếc ipad qua đây, với lại lấy thêm một ít đồ ăn vặt, trước tiên phải xoá tan buổi sáng nhàm chán của cô bé đã rồi tính tiếp.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment