Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 952 - Chương 952: Đi Làm Thật Mệt

Chương 952: Đi Làm Thật Mệt Chương 952: Đi Làm Thật Mệt

"Về rồi à.”

Chu Ngọc Quyên thấy Lâm Kiến Xuân bế con gái quay về liền đứng dậy đón.

Lâm Kiến Xuân đặt Uyển Uyển xuống.

“Sao vậy? Đi làm với ba mệt quá sao?”

Nhìn thấy con gái ủ rũ, Chu Ngọc Quyên đau lòng vuốt ve gương mặt cô bé.

“Dạ, dạ, đi làm mệt quá đi.”

Uyển Uyển nói rồi chạy đến bên cạnh ghế sô pha rồi nằm uỵch xuống ghế sô pha.

“Tại sao con bé lại mệt như vậy?” Chu Ngọc Quyên có chút bất mãn nhìn Lâm Kiến Xuân.

Lâm Kiến Xuân cũng dở khóc dở cười.

“Con bé mệt chỗ nào chứ, chỉ là ăn no căng bụng thôi.”

Vốn dĩ Lâm Kiến Xuân kêu thư ký mang chút đồ ăn vặt đến, nhưng chỗ thư ký có gì ăn đâu, những người khác trong công ty cũng vậy, mặc dù có thứ để ăn, nhưng là một ít đồ ăn chống đói như bánh mì, bánh quy, ....

Những thứ này không thích hợp cho trẻ con ăn, cho nên thư ký đặc biệt sắp xếp người đi mua.

Đây là thứ dành cho con gái chủ tịch, đương nhiên không được mua món dở, toàn là đồ ngon thôi, hơn nữa còn mua một đống lớn.

Hay thật, cô nhóc như chuột sa hũ gạo vậy.

Hơn nữa do Lâm Kiến Xuân bận công việc nên không để ý đến cô bé, thế là cô bé liền ăn đến no căng bụng.

“Hiahiahia ...”

Dù bị ba vạch mặt nhưng Uyển Uyển không hề cảm thấy xấu hổ.

Trái lại cô bé còn nói với Chu Ngọc Quyên: “Mẹ ơi, xoa bụng cho con với.”

Cô bé nằm trên sô pha, ưỡn cái bụng nhỏ, vươn tay định kéo áo nhưng lại mặc quần yếm nên hơi khó làm.

“Con đấy, cứ mặc quần áo rồi xoa thôi.”

Chu Ngọc Quyên bước tới, ngồi bên cạnh cô bé, cách một lớp quần áo rồi xoa bụng cho cô bé.

Bên trái ba vòng, bên phải ba vòng, véo bên trái, véo bên phải, cái bụng mềm mại khi xoa thật thoải mái.

Chu Ngọc Quyên vừa xoa bụng vừa nói: “Buổi trưa dì Chương làm rất nhiều món ngon, bây giờ chắc con không ăn nổi nhỉ?”

“Hả?” Uyển Uyển cứ như một con rùa nhỏ bị lật, ngưỡng cổ nhìn mẹ.

“Con nhìn mẹ cũng vô ích, xem bụng con này, con đã ăn bao nhiêu thứ rồi?”

“Hiahiahia… Con không ăn nổi nữa.” Uyển Uyển nói.

“Ăn không nổi mà còn vui thế sao.”

“Đến tối nó sẽ thiu mất đấy.”

“Vậy vẫn phải đợi đến tối.”

Chu Ngọc Quyên hơi giận nhưng lại mỉm cười rồi vỗ nhẹ lên bụng cô bé.

Sau đó là một tiếng “bụp” phát ra.

Uyển Uyển ngạc nhiên nhìn bụng mình như thể vừa khám phá ra một lục địa mới.

“Bụp, bụp, hiahiahia...”

“Nhìn dáng vẻ đầy sức sống này của con, mẹ cũng yên tâm rồi.”

“Hiahiahia… yên tâm đi, con không sao.” Uyển Uyển vui vẻ nói.

“Dọn cơm chưa?” Lâm Kiến Xuân nói.

Ông ấy ăn trưa xong phải đến công ty, về phần dì Chương, nấu cơm xong liền về nhà.

“Con còn ăn được không?” Chu Ngọc Quyên hỏi cô nhóc đang nằm trên sô pha vỗ bụng.

Cô nhóc vội lắc đầu, cô bé thật sự ăn không nổi nữa.

“Vậy con nằm nghỉ ngơi đi, với lại đừng vỗ bụng nữa.” Chu Ngọc Quyên nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô bé.

“Hiahiahia ...”

“Buổi trưa không ăn, vậy đến chiều có đói không?

Lâm Kiến Xuân có chút lo lắng hỏi, mấy món ăn vặt đó không đủ no.

“Dù sao chiều cũng ở nhà, nếu đói em sẽ nấu cho con bé ăn.” Chu Ngọc Quyên ngồi xuống rồi nói.

Lâm Kiến Xuân nghe xong liền gật đầu.

Sau đó lại nói về mợ của Uyển Uyển, Tạ Lan Anh.

Tạ Lan Anh dự định sẽ về Hồng Kông vào ngày mai, còn cậu nhỏ Chu Chính Quốc đã về rồi, cậu ấy cần phải lo việc kinh doanh ở bên đó.

Lúc này, một cái đầu nhỏ từ bên cạnh xuất hiện.

Khi hai người họ nhìn thử, không phải Uyển Uyển thì còn có thể là ai khác.

Cô bé cặp theo mép bàn, kiễng chân lên nhìn đĩa thức ăn trên bàn, xem thử buổi trưa có món nào ngon không.

“Hiahiahia… con nhìn thử thôi.” Uyển Uyển bị phát hiện liền nở nụ cười.

Lâm Kiến Xuân đặt đũa xuống, vươn tay bế cô bé ngồi xuống ghế.

“Con ngồi đây xem chúng ta ăn đi.”

Uyển Uyển: → _ →

Đây là lời nói của con người sao?

“Ai bảo con ăn nhiều đồ ăn vặt như vậy?” Chu Ngọc Quyên bật cười khi nhìn thấy bộ dạng chán chường của cô bé.

“Aizz ...” Uyển Uyển thở dài thườn thượt, trên mặt lộ rõ vẻ bất lực.

Nhưng ngay sau đó hiahiahia nói.

“Bởi vì đồ ăn vặt rất ngon.”

…………

Ăn trưa xong, Lâm Kiến Xuân không đến công ty ngay, bây giờ là giờ nghỉ trưa, hơn nữa ông ấy là sếp nên cũng không ai quản được.

Thế là Uyển Uyển nằm trên đùi của ông ấy để ba giúp cô bé xoa bụng.

Còn Chu Ngọc Quyên thì đi dọn dẹp bát đĩa.

Thật ra thì không cần phải rửa, buổi tối dì Chương sẽ rửa, nhưng lúc Chu Ngọc Quyên ở nhà rảnh rỗi thì sẽ tự mình làm, chứ không đợi dì Chương đến rửa.

“Buổi chiều con có đến tìm Đào Tử chơi không?” Lâm Kiến Xuân hỏi con gái đang nằm trên đùi mình.

“Dạ dạ, còn có Huyên Huyên nữa, tìm bọn họ chơi ạ.”

Đào Tử và Huyên Huyên nghỉ lễ, cô bé là người vui nhất, không như trước đây chỉ có thể theo sau ông chủ đi ăn món ngon khắp nơi, thật phiền mà, hiahiahia ...

“Vậy đón Tết xong, con có muốn đi nhà trẻ với Đào Tử và Huyên Huyên không?” Lâm Kiến Xuân hỏi thử.

Uyển Uyển nghe xong liền ngẩng đầu lên nhìn ông ấy.

Nhìn thấy ánh mắt con gái, Lâm Kiến Xuân vội vàng nói: “Nếu không muốn đi thì chúng ta sẽ không đi, thực ra ở nhà cũng không tệ.”

Ông ấy chỉ muốn con gái kết thêm nhiều bạn, hoàn toàn thoát ra khỏi bóng tối.

“Ông chủ quay lại rồi.”

Lúc này, Uyển Uyển đưa mắt nhìn về hướng mái nhà.

Huyên Huyên, Uyển Uyển và Hà Tứ Hải, vì mối quan hệ khế ước, giữa nhau sẽ có cảm ứng, chẳng hạn như bây giờ.

“Ông chủ đang tìm con.” Uyển Uyển bật dậy nói.

Sau đó, không đợi Lâm Kiến Xuân nói, vẫy tay một cái rồi “vụt” biến mất không chút tăm hơi.

“Í, con bé này ...” Lâm Kiến Xuân lộ vẻ chán nản.

“Sao vậy? Uyển Uyển đâu?” Chu Ngọc Quyên từ trong bếp đi ra hỏi.

“Là do anh nóng vội, anh không nên...”

Lâm Kiến Xuân lặp lại những gì ông ấy vừa nói với Chu Ngọc Quyên.

“Anh đó, mấy chuyện này anh đừng nhúng tay vào, sau này em sẽ từ từ hướng dẫn.” Chu Ngọc Quyên trách.

Lâm Kiến Xuân gật đầu, sau đó đứng dậy nói: “Vậy anh đến công ty đây.”

Lúc này, Uyển Uyển lại đột nhiên xuất hiện trước mặt họ.

“Ba, ông chủ đang tìm ba đấy.”

“Tìm ba?” Lâm Kiến Xuân hơi ngạc nhiên.

Uyển Uyển gật đầu.

Chu Ngọc Quyên kéo cô bé lại rồi nói: “Không phải mẹ đã nói rồi sao? Lúc ở nhà đừng có tùy tiện sử dụng năng lực của con.”

“Hiahiahia ...”

“Vậy anh lên trên xem thử.” Lâm Kiến Xuân nói với Chu Ngọc Quyên.

Nhưng chưa đợi ông ấy ra ngoài, Hà Tứ Hải đã cầm đèn dẫn hồn bước tới, theo sau là một người đàn ông trung niên lạ mặt.

Nhìn đèn dẫn hồn trong tay Hà Tứ Hải, Lâm Kiến Xuân chợt hiểu ra.

“Mau vào ngồi đi.” Ông ấy vội vàng chào hỏi.

“Ăn cơm chưa?”

Chu Ngọc Quyên chào hỏi Hà Tứ Hải một cách thành thạo, sau đó quay sang pha trà cho họ.

“Tìm tôi có gì không?” Sau khi ngồi xuống, Lâm Kiến Xuân hỏi Hà Tứ Hải.

Trên thực tế, ánh mắt lại đang nhìn vào người đàn ông trung niên mà ông ấy không quen biết.

“Có chút chuyện, chuyện của ông, ông tự nói đi.” Hà Tứ Hải nói với Quan Đạo Hằng - người đang đi theo hắn.

Mặc dù Quan Đạo Hằng không biết Hà Tứ Hải có ý gì, nhưng nếu đã bảo ông ấy nói, ông ấy cũng chẳng có gì phải giấu diếm, thế là một lần nữa kể lại toàn bộ nguyên nhân cái chết của mình.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment