Khi Quan Đạo Hằng nói xong, Lâm Kiến Xuân liền hiểu ý ông ấy.
Lâm Kiến Xuân đã trải qua những thăng trầm trong cuộc đời, đương nhiên không phải người ngu ngốc, nghĩ rằng Hà Tứ Hải tặng không cho ông ấy một khoản tiền.
Tiền nào lấy được, tiền nào không nên lấy, ông ấy hiểu rất rõ.
Vì vậy ông ấy rất sảng khoái nói: “Chuyện này đơn giản, tiền này tôi lấy, xong chuyện thì đưa tôi bồi dưỡng.”
Ông ấy không nhắc đến tiền lãi, thậm chí không yêu cầu ngày trả nợ.
“Ba trăm tám mươi triệu, đây không phải số tiền nhỏ, trong chốc lát ông có thể lấy ra số tiến lớn vậy sao? Thật sự là không thể, tôi lại nghĩ cách vậy, hoặc là tìm La Thiên Chí mượn ông ấy một ít.” Hà Tứ Hải nói.
“Không cần, không cần, không cần phiền đến hai người để xử lý một chuyện, cậu cũng biết đấy, tôi đang thu hẹp công việc kinh doanh ở Hồng Kông, cho nên có không ít tiền vốn trong tay, đến nay vẫn chưa đem đi đầu tư, chút tiền này không thành vấn đề.”
Hay lắm, chút tiền mọn, câu này thật ngang tang mà.
“Nếu ông thấy không thành vấn đề thì tốt, số tiền này xem như tôi mượn ông, lời lãi ra sao ông cứ tính rõ ràng, xong chuyện tôi trích cho ông hai mươi phần trăm coi như cảm ơn.” Hà Tứ Hải.
Hai mươi phần trăm, nghe có vẻ không nhiều nhưng khi đến tay, ít nhất cũng phải hàng trăm triệu, đây đã là một khoản tiền lớn rồi.
“Cậu nói như vậy không phải là đang đánh vào mặt tôi sao? Tôi có thể kiếm chát từ cậu sao? Về phần lãi thì thôi.” Lâm Kiến Xuân nghe thế liền lắc đầu nói.
“Vậy không được, đây không phải là số tiền nhỏ, ông có thể cho tôi mượn là tôi đã rất cảm kích rồi.” Hà Tứ Hải kiên quyết nói.
Nhưng Lâm Kiến Xuân cũng nhất quyết không chịu, hai bên đều giằng co không chịu.
Quan Đạo Hằng ở bên cạnh hoàn toàn không xen vào được, lúc này không đến lượt ông ấy nói chuyện.
“Thực sự không được, tôi sẽ đến gặp La Thiên Chí, tôi nghĩ La tổng sẽ rất sẵn lòng.” Hà Tứ Hải bất lực nói.
“Cậu nói cái gì, La Thiên Chí có quan hệ gì với cậu, còn tôi với cậu lại có quan hệ gì?” Lâm Kiến Xuân liền trở nên lo lắng.
Nói xong còn liếc nhìn Uyển Uyển đang ngồi bên cạnh, ý đồ rất rõ ràng.
“Hiahiahia ...”
“Cậu tìm La tổng lại không tìm tôi, cậu đang xem thường tôi đúng không?” Lâm Kiến Xuân vờ tức giận nói.
“Ý tôi không phải như vậy, hay là thế này, tiền lãi thì thôi vậy nhưng hai mươi phần trăm tiền cảm ơn ông nhất định phải lấy, xem như tiền tôi mua cho đồ ăn vặt cho Uyển Uyển.”
Hà Tứ Hải liếc nhìn cô nhóc đang ngồi nghiêm túc bên cạnh.
Thấy ông chủ đang nhìn mình, cô bé liền bật cười hiahiahia.
Lâm Kiến Xuân cười nói: “Hai mươi phần trăm quá nhiều rồi, đây không phải số tiền nhỏ, nếu thật sự dùng hết để mua đồ ăn vặt, có lẽ cũng đủ để con bé ăn cả đời.”
“Hiahiahia ...”
Lâm Kiến Xuân suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Thế này đi, tôi lấy mười phần trăm, tiền này tôi cũng không cần cậu phải động tay, tôi sẽ thu xếp người xử lý, đến lúc đó tiền thừa sẽ tự động chuyển đến tài khoản của cậu, cậu thấy thế này ổn không?”
“Như vậy quá tốt rồi, hơn nữa tôi nghe Quan Đạo Hằng nói gần đây cổ phiếu này sẽ tăng giá, nếu nguồn vốn của ông không quá gấp thì đừng vội bán.” Hà Tứ Hải nói.
Lâm Kiến Xuân gật đầu, ai lại chê tiền nhiều chứ.
“Nhưng ngoài ba trăm tám mươi triệu tiền vốn thu hồi về, xong chuyện phải giúp ông ấy trả một trăm năm mươi triệu lần trước nợ, số tiền còn lại tôi lấy bốn mươi phần trăm, ông giữ lại mười phần trăm, năm mươi phần trăm còn lại thì giao cho vợ ông ấy.” Hà Tứ Hải chỉ vào Quan Đạo Hằng bên cạnh.
Lâm Kiến Xuân nghe xong liền gật đầu, mấy thứ này không vấn đề.
Nhưng Quan Đạo Hằng lại không đồng ý.
Ông ấy cười gượng nói: “Để lại cho vợ tôi mười phần trăm là được rồi, thành thật mà nói, mẹ góa con côi bọn họ có quá nhiều tiền lại không tốt.”
Hà Tứ Hải nhìn ông ấy, sau đó nói với Lâm Kiến Xuân: “Vậy chia bà ấy hai mươi phần trăm.”
“Được, không vấn đề, nhưng khi nào thì lấy tiền?” Lâm Kiến Xuân hỏi.
“Khoảng hai ngày nữa.”
“Được, vậy buổi chiều đến công ty tôi sẽ huy động vốn.” Lâm Kiến Xuân nói.
Tuy ba trăm tám mươi triệu là tiền của ông ấy nhưng không có nghĩa nói lấy là lấy được mà phải thông qua rất nhiều thủ tục, còn phải thông báo trước với ngân hàng.
“Vậy tôi không làm phiền mọi người nữa, xin phép về trước.” Hà Tứ Hải đứng dậy nói.
Quan Đạo Hằng cũng nhanh chóng đứng lên.
“Đúng rồi, đây đều do Quan Đạo Hằng nói, ông vẫn nên điều tra xem giá cổ phiếu có thực sự tăng không, xem thử có gì sai sót không.” Hà Tứ Hải chợt nói.
Quan Đạo Hằng và Lâm Kiến Xuân có chút ngạc nhiên nhìn Hà Tứ Hải.
Mọi người đều là người lớn, không tồn tại tín nhiệm không tín nhiệm gì đấy, hơn nữa trong kinh doanh trước giờ chưa từng có cái gọi là hoàn hảo không sai sót, cơ hội luôn song hành với rủi ro.
Mà bọn họ lăn lộn trong giới kinh doanh nhiều năm, nghĩ đến điều này không có gì lạ, nhưng Hà Tứ Hải có thể nghĩ đến điều này khiến họ rất khâm phục.
Vì vậy Quan Đạo Hằng không những không cảm thấy bị xúc phạm mà còn đồng ý với cách nói của Hà Tứ Hài.
Tất nhiên chỉ cảm thấy thôi, ông ấy cũng hết cách rồi.
Nếu lúc đầu không quá tin tưởng vào bạn bè, nếu trong lòng cẩn thận một tí thì đã không rơi vào kết cục như hiện tại.
Lâm Kiến Xuân gật đầu biểu thị đã biết.
Lúc này Hà Tứ Hải mới xoay người rời đi, không ngờ Uyển Uyển lập tức đi theo phía sau.
“Em làm gì vậy?” Hà Tứ Hải ngạc nhiên hỏi.
“Hiahiahia ... em tìm Đào Tử với Huyên Huyên để chơi.”
“Thế à, vậy em cùng đi với anh.” Hà Tứ Hải nói.
Sau đó Uyển Uyển liền theo sau Hà Tứ Hải, bỏ chạy không thèm quay đầu lại nhìn.
Để lại Chu Ngọc Quyên và Lâm Kiến Xuân ngơ ngác nhìn nhau.
“Đứa nhóc không có lương tâm này.” Chu Ngọc Quyên lẩm bẩm.
Lâm Kiến Xuân buồn cười lắc đầu rồi nói: “Anh quay về công ty trước, nếu chiều em không bận gì thì đi một chuyến đền chỗ Lan Anh, xem có gì cần mua gì không rồi mua cho cô ấy ít đồ.”
Chu Ngọc Quyên gật đầu.
Bà ấy không bao giờ can thiệp vào chuyện của công ty.
Hà Tứ Hải đưa Uyển Uyển lên lầu và gõ cửa nhà Lưu Trung Mưu đối diện.
“Í, Tứ Hải, về rồi à? Ăn trưa chưa?” Là Lưu Vãn Chiếu ra mở cửa.
“Ăn rồi, lát nữa anh lại ra ngoài.”
Hà Tứ Hải liếc nhìn vào bên trong, Đào Tử và Huyên Huyên đang nằm chơi trên đất, có lẽ nghe thấy giọng của hắn nên Đào Tử đã lập tức chạy đến.
Nhưng Uyển Uyển chen vào giữa họ, nửa chừng ngăn Đào Tử lại rồi ôm lấy cô bé.
“Hiahiahia ...”
“Tứ Hải, đứng ở cửa làm gì vậy, vào đi.” Lúc này, Tôn Nhạc Dao bước tới rồi nói.
“Không cần, con sắp ra ngoài có việc rồi.” Hà Tứ Hải nói xong thì vẫy tay với Đào Tử.
“Nếu ở nhà chán thì có muốn ra ngoài đi dạo với anh không?” Hà Tứ Hải hỏi Lưu Vãn Chiếu.
Lưu Vãn Chiếu liếc nhìn Quan Đạo Hằng đang đứng sau Hà Tứ Hải rồi lắc đầu.
“Không phải anh nói sẽ ra nước ngoài sau Tết sao, em đang thu dọn đồ đạc.” Lưu Vãn Chiếu nói.
“Vậy được, anh đi nhá.” Hà Tứ Hải nghe xong không nói thêm nữa, đưa Quan Đạo Hằng tiến về phía thang máy.
“Vợ ông đang ở Hợp Châu?” Hà Tứ Hải đột nhiên nghĩ đến một câu hỏi.
Trước đây từng nghe ông ấy nói qua, vợ ông ấy về quê rồi.
“Đang ở, năm sau bà ấy về nhà ba mẹ đẻ.” Quan Đạo Hằng nói.
Lúc sống ông ấy giàu có nên đều mua một căn nhà ở Hợp Châu cho ba mẹ hai bên.
Đáng tiếc sau khi chết, cả nhà ông ấy và nhà ba ông ấy đều phải bán để trả nợ, sau đó thì về quê sống.
------
Dịch: MBMH Translate