Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 954 - Chương 954: Tủi Nhục

Chương 954: Tủi Nhục Chương 954: Tủi Nhục

Tiền Tuệ Ngữ từ trong bếp đi ra, thấy ba mẹ đang dọn dẹp đồ đạc, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút kỳ lạ.

“Tìm được việc chưa? Bây giờ là Tết rồi, công việc chắc chắn không dễ tìm, con cũng đừng lo lắng, đợi đến Đông Chí chắc chắn sẽ có rất nhiều công việc.” Mẹ của Tiền Tuệ Ngữ nói với cô ấy.

Tiền Tuệ Ngữ học đại học ngành tài chính kế toán nhưng cô ấy chưa có nhiều kinh nghiệm làm việc, sau tốt nghiệp đi làm chưa bao lâu thì kết hôn.

Công việc chuyên ngành này tuy dễ kiếm nhưng lương không cao.

Mấy năm trước vì nợ nần nên vẫn chưa kiếm được công việc đàng hoàng, toàn chạy vạy khắp nơi làm việc bán thời gian.

Cách này thì thời gian thoải mái hơn tí, tiền kiếm được cũng nhiều hơn, đương nhiên người cũng mệt hơn.

Nhưng về lâu dài thì không ổn nên dự định sang năm sẽ tìm một công việc chính quy.

“Thực ra con thấy đi giao hàng rất tốt, tiền kiếm được cũng nhiều.” Tiền Tuệ Ngữ nói.

“Tuệ Ngữ, không phải mẹ nói gì con nhưng chúng ta chỉ có mình con là con gái, từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu vất vả gì, ông chồng của con, lúc đầu mẹ với ba không nên đồng ý, vừa nhìn đã biết không phải người đáng tin cậy, hắn ta thì khoẻ rồi, phủi mông bỏ đi, vứt lại một đống hỗn độn, để các con mẹ góa con côi…”

Mẹ của Tiền Tuệ Ngữ nói rồi bật khóc.

“Mẹ, được rồi mà, mẹ khóc gì chứ, năm mới không may mắn đâu, hơn nữa lúc đầu mẹ cũng không nói vậy, khoe khoang Hằng thông minh đẹp trai ...”

“Lúc trước là lúc trước, bây giờ là bây giờ, hơn nữa qua Tết rồi.” Mẹ của Tiền Tuệ Ngữ buồn bã tranh luận.

Quan Đạo Hằng lúc còn sống quả thực rất ưu tú, ba mẹ vợ rất hài lòng với ông ấy, cảm thấy con gái gả cho ông ấy là một điều may mắn. điều lo lắng duy nhất là liệu con gái có thể giữ nổi ông chồng hay không.

Nhưng sự thật đã chứng minh, Quan Đạo Hằng ngoài do công việc mà có hơi bỏ bê gia đình ra, những thứ còn lại gần như hoàn mỹ, không tìm được chút khuyết điểm.

Tóm lại chính là một lòng kiếm tiền.

Đây cũng là một trong những lý do quan trọng khiến ông ấy sau tốt nghiệp, từ hai bàn tay trắng lập nghiệp, nhanh chóng độc lập tài chính, bởi vì chuyên tâm, bởi vì đầu tư nên cũng coi như công sức được hồi đáp, nhưng được đi cùng với mất, tâm chí đặt hết vào công việc, thời gian cùng gia đình đương nhiên sẽ ít hơn.

“Chỉ cần chưa qua Đông Chí thì không tính là hết Tết.” Tiền Tuệ Ngữ nói.

“Con đó, tấm lòng của con sao lại lớn như vậy, bên ngoài gánh vác bao nhiêu nợ nần, con lấy cái gì trả? Sau này con sẽ sống thế nào? Sao con chẳng lo gì hết vậy?” Mẹ Tiền Tuệ Ngữ tức giận nói.

Vừa nói đấy thì lại bắt đầu buồn bã.

“Cứ sống thế này đi, dù sao chỉ con còn sống thì cứ từ từ trả, có gì phải lo chứ, nếu ít tiền thì con còn lo, chứ cái này thì con chẳng lo.” Tiền Tuệ Ngữ cười nói.

Có vẻ cô ấy đang có tâm trạng rất tốt.

Mẹ của Tiền Tuệ Ngữ muốn nói thêm.

Tiền Tuệ Ngữ nhanh chóng chuyển chủ đề rồi hỏi: “Ba đâu rồi?”

“Đang dọn dẹp đồ đạc.” Mẹ Tiền Tuệ Ngữ nói.

“Dọn dẹp đồ đạc? Dọn cái gì cơ?” Tiền Tuệ Ngữ ngạc nhiên hỏi.

Sau đó phát hiện ở cửa có rất nhiều túi.

Lúc nãy mẹ Tiền Tuệ Ngữ chuẩn bị ra ngoài vứt mấy thứ này đi.

“Hai người đang làm gì vậy?” Tiền Tuệ Ngữ có linh cảm xấu.

“Mẹ bàn với ba con rồi, sang năm bán nhà lấy tiền cho con trả nợ.” Mẹ Tiền Tuệ Ngữ nhìn căn nhà, không nỡ lòng nói.

“Mẹ.” Tiền Tuệ Ngữ nghe xong thì thấy sống mũi cay cay, nhưng cô cố gắng không khóc.

“Bán nhà rồi hai người sống ở đâu?” Tiền Tuệ Ngữ hỏi.

“Ba chồng có thể về quê sống, chúng ta có gì mà không thể về quê chứ, chúng ta cũng sẽ về quê.” Mẹ Tiền Tuệ Ngữ nói.

Quan Đạo Hằng và Tiền Tuệ Ngữ cùng quê với nhau, chỉ là không ở cùng một thị trấn.

Cách nhau không xa lắm đó là lý do tại sao có thể học cấp ba trong cùng một ngôi trường.

Vốn dĩ ba mẹ Tiền Tuệ Ngữ có mở một cửa hàng trong thị trấn, họ chỉ có một mình Tiền Tuệ Ngữ là con gái, ban đầu còn có một cậu con trai nhưng cậu ta đã mất sớm.

Tiền Tuệ Ngữ gả được tấm chồng tốt, họ cũng được hưởng ké, chuyển nhà đến Hợp Châu, bình thường có thể giúp Tiền Tuệ Ngữ trông con, nhưng không ngờ ...

“Mẹ ...” Tiền Tuệ Ngữ nghẹn ngào nói.

“Được rồi, Tết nhất, lóc còn ra thể thống gì, giúp mẹ vứt rác đi.” Lúc này mẹ của Tiền Tuệ Ngữ lại không buồn, quay ngược lại an ủi Tiền Tuệ Ngữ.

“Ồ, dạ.” Tiền Tuệ Ngữ xoay người thu dọn mấy túi ni lông ở cửa rồi ra ngoài.

Ba mẹ Tiền Tuệ Ngữ sống ở tầng hai mười, tầng lầu cũng không quá thấp, vốn dĩ ban đầu chọn tầng hai mười là vì ánh sáng tốt, ban công hầu như không bị che chắn gì, vừa hay để cho các cụ già lại thích phơi đồ.

Tiền Tuệ Ngữ đi ra khỏi cửa, thay vì đi thang máy, cô lại chọn đi thang bộ.

Cuối cùng cô ấy không thể kìm được, vừa đi vừa khóc.

Nhưng từ đầu đến cuối không hề khóc lớn mà chỉ thút thít khe khẽ.

“Ông chỉ đứng nhìn thế này thôi sao?” Hà Tứ Hải hỏi Quan Đạo Hằng bên cạnh.

Vẻ mặt Quan Đạo Hằng trông vô cùng phức tạp.

Ông ấy hối hận vì lúc còn sống đã không đối xử tốt với vợ.

Nhưng trên đời này không có thuốc hối hận.

“Hơn nữa, vẻ ngoài bình thường mà ông nói là đây sao?”

Tiền Tuệ Ngữ mặc dù không phải là đại mỹ nhân gì, nhưng ngoại hình chắc chắn không phải tầm thường, rất hấp dẫn, hơn nữa khí chất nhã nhặn, ăn nói nhẹ nhàng, thoạt nhìn khiến người ta cảm thấy cô ấy là một người phụ nữ đức hạnh.

“Thực sự không xinh lắm, nhưng trong lòng tôi, cô ấy là người đẹp nhất.”

Hà Tứ Hải: …

“Ông với tôi thì có ích gì, nói với cô ấy kìa, hơn nữa đây là điều bây giờ ông mới nghĩ đến đúng không? Lúc còn sống không nghĩ như vậy sao?”

Hà Tứ Hải nói toạc ra không chút khách sao.

Sau đó cậu ta đưa đèn dẫn hồn trong tay qua cho ông ta, đồng thời thắp sáng nó.

Lúc này Tiền Tuệ Ngữ đang ngồi trên bậc cầu thang lau nước mắt, cố gắng trấn tĩnh bản thân.

Nghe thấy tiếng bước chân, cô vội vàng nhìn lại, lúc chuẩn bị đứng dậy.

Nhưng cô bỗng sững sờ trong giây lát.

Chỉ nhìn thấy chồng mình cầm một chiếc đèn lồng đỏ bước xuống cầu thang.

“Xem em kìa, mít ướt thế này.”

Quan Đạo Hằng bước tới, ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay lau nước mắt cho cô.

Tiền Tuệ Ngữ chỉ ngây người nhìn, cho đến khi Quan Đạo Hằng định bỏ tay xuống thì cô mới áp chặt má mình vào mu bàn tay ông ấy.

“Ông…ông xã?” Tiền Tuệ Ngữ run rẩy hỏi.

“Sao thế? Anh mới chết chưa bao lâu mà em đã quên anh rồi sao? Đến chồng mình cũng không nhận ra à?” Quan Đạo Hằng cố gắng kìm nén cảm xúc, giả vờ thoải mái hỏi.

Tiền Tuệ Ngữ phớt lờ mấy câu nói của ông ấy, cô vòng tay qua cổ ông ấy rồi bật khóc lớn, như thể tất cả những tủi thân của cô đều đang tuôn trào ra.

“Được rồi, đừng khóc, đừng khóc...”

Quan Đạo Hằng nhẹ nhàng vỗ lưng cô như đang dỗ dành một đứa trẻ.

Nhưng Tiền Tuệ Ngữ còn khóc nhiều hơn.

Cho đến khi Quan Đạo Hằng nói: “Nếu em khóc nữa sẽ làm phiền người khác đấy.”

Lúc này cô ấy mới dần dần hạ giọng và cố nén tiếng khóc của mình.

Quan Đạo Hằng nhẹ nhàng đẩy cô ra, chạm vào má cô, không chỉ có nước mắt mà còn có cả mồ hôi.

“Trong thời gian này, cực khổ cho em rồi.” Quan Đạo Hằng nói.

Do trước đây có cuộc sống thoải mái, Tiền Tuệ Ngữ bình thường ngoài chăm con ra còn thường xuyên dưỡng da nên làn da của cô luôn đẹp, trông rất trẻ trung.

Nhưng kể từ khi ông ấy mất, Tiền Tuệ Ngữ làm gì còn điều kiện hay tâm trí để chăm sóc da chứ, mỗi ngày đều bôn ba khắp nơi, nhìn thôi cũng thấy làn da của cô dần trở nên lão hoá, nám vàng, bọng mắt to, ánh mắt trở nên vẩn đục, thậm chí trên đầu còn có vài sợi tóc bạc.

Mặc dù ngày thường trông cô ấy rất vui tươi, nhưng thực tế mọi khó khăn đều được cô ấy cất giữ trong lòng, một mình gánh chịu.

Bây giờ bỗng nhiên gặp lại chồng, làm gì còn tâm chí điều tra nguyên nhân, đầu tiên ôm lấy ông ấy rồi trút hết những tủi nhục trong những ngày qua.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment