Có sự an ủi và cổ vũ của Quan Đạo Hằng, tâm trạng của Tiền Tuệ Ngữ dần bình tĩnh trở lại, sau đó hàng loạt câu hỏi khác nhau bỗng nảy lên trong đầu nàng.
Quan Đạo Hằng đương nhiên cũng không giấu nàng, thế là hắn giải thích cho nàng hiểu từng chuyện một.
Tiền Tuệ Ngữ nghe xong liền hiểu ra, lập tức tin theo, một chút nghi ngờ cũng không có.
Đây cũng là lý do vì sao Quan Đạo Hằng rất lo lắng cho nàng, khi hắn còn sống, tất cả mọi chuyện đều do hắn làm chủ, cứ vậy ngây thơ sống qua ngày cũng không có vấn đề gì.
Nhưng giờ hắn đã mất, Tiền Tuệ Ngữ lại vẫn ngây thơ như vậy, thêm việc nàng còn rất giàu, sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác lừa thôi.
Nghĩ đến đây, Quan Đạo Hằng không khỏi có chút buồn bực.
Tiền Tuệ Ngữ lại không để ý đến chuyện này, thay vào đó, nàng cúi đầu, cuộn vạt áo lên, không biết là đang nghĩ gì.
“Sao thế?” Quan Đạo Hằng lấy làm lạ hỏi.
“Có phải anh thu cổ phiếu về trả hết nợ, rồi lại đi luôn đúng không?”
Tiền Tuệ Ngữ mặc dù có ngây thơ thật nhưng nàng không ngốc không ngốc, Quan Đạo Hằng vừa nói vậy, nàng đã hiểu ra rồi.
Quan Đạo Hằng gật đầu.
“Vậy chúng ta không trả nữa, có được không?” Tiền Tuệ Ngữ lắp bắp nói.
“Tại sao? Em nghĩ kỹ rồi, còn chuẩn bị nộp đơn xin phá sản? Mặc dù việc này sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của em một chút, nhưng em không cần phải làm việc chăm chỉ như bây giờ nữa.” Quan Đạo Hằng nói.
“Không, không, chúng ta đừng thu hồi cổ phiếu, còn tiền em sẽ trả dần.” Tiền Tuệ Ngữ vội xua tay.
Quan Đạo Hằng hiểu ý nàng, cô không muốn mình rời đi.
“Nếu không thu cổ phiếu về, nợ nhiều như thế, em trả kiểu gì? thời gian này em đã rất vất vả rồi, em không nghĩ đến sao? Vả lại cho dù anh không rời đi mà ở lại bên cạnh em, em cũng không nhìn thấy anh, không nghe thấy lời anh nói.”
Ban đầu Quan Đạo Hằng có hơi tức giận, nhưng sau đó lại không giận nổi, bất lực đưa tay lên xoa đầu nàng, thật đúng là ngốc.
“Không sao cả, chỉ cần anh ở bên cạnh em.”
Tiền Tuệ Ngữ nắm lấy tay áo hắn, như thể đang sợ rằng chỉ cần bản thân buông tay ra, thì hắn sẽ biến mất ngay lập tức.
“Tâm nguyện của anh không phải là thu hồi cổ phiếu, mà là anh lo lắng cho em.” Quan Đạo Hằng khẽ nói.
Kỳ thực, chuyện cổ phiếu có thu hồi về hay không, đối với Quan Đạo Hằng mà nói, cũng chẳng có nghĩa lý gì cả.
Tâm nguyện thực sự của hắn là muốn cho Tiền Tuệ Ngữ có muột cuộc sống hạnh phúc.
Vì vậy dù hắn ở lại, nhưng ngày nào đó hắn cảm thấy Tiền Tuệ Ngữ đã được hạnh phúc, thì hắn cũng sẽ rời đi.
Nếu việc hắn ở lại khiến cho Tiền Tuệ Ngữ không được sống hạnh phúc, vậy thì hắn có cần thiết phải ở lại không?
“Không được sao?” Tiền Tuệ Ngữ tủi thân hỏi.
“Đương nhiên là không.” Quan Đạo Hằng đáp một câu cự tuyệt.
Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ đau lòng của vợ, hắn lại mềm lòng mà dịu dàng giải thích: “Em không nghĩ tới bản thân, cũng phải nghĩ đến ba mẹ của chúng ta, cũng phải nghĩ đến Quan Quan một chút chứ.”
Quan Quan là con trai của hai người bọn họ, năm nay bảy tuổi vừa mới vào cấp một, vì chuyện của Quan Đạo Hằng nên hiện tại cậu bé đang sống cùng ba của Quan Đạo Hằng ở quê.
Nhắc đến ba mẹ hai bên và con trai, khóe miệng Tiền Tuệ Ngữ giật giật, nhưng nàng lại không biết phải nói gì.
Nàng đương nhiên muốn cả ba mẹ hai bên đều có thể sống yên ổn tuổi già, cũng muốn con trai mình được dạy dỗ tốt hơn.
Quan Đạo Hằng đặt đèn dẫn hồn lên bậc thềm bên cạnh, sau đó nâng mặt vợ lên, nhẹ nhàng nói: “Đừng lo, anh đã hỏi tiếp dẫn giả đại nhân rồi, trước khi anh đầu thai, thì rằm tháng bảy âm lịch hàng năm chúng ta vẫn có cơ hội gặp nhau một lần, em cứ coi như là anh đi công tác đi, rồi năm nào anh cũng về...”
Hắn còn chưa nói xong, Tiền Tuệ Ngữ đột nhiên nghiêng đầu về phía trước rồi hôn hắn.
Quan Đạo Hằng cũng nhiệt tình đáp lại.
Hà Tứ Hải: …
Cái đệch
Có thể để cho người ta yên ổn hoàn thành nhiệm vụ không hả?
Nói xong hắn quay người rời khỏi cầu thang, đi thang máy xuống lầu.
...
Ngay khi Hà Tứ Hải đang suy nghĩ xem có nên quay về nhà trước không.
Thì lúc này Quan Đạo Hằng đã xách theo đèn dẫn hồn, dắt Tiền Tuệ Ngữ thong thả đi xuống lầu.
“Tiếp dẫn đại nhân.”
Vứt rác xong, cả hai người tay trong tay đi tới.
“Đã nói chuyện xong chưa?” Hà Tứ Hải mỉm cười hỏi.
Quan Đạo Hằng mỉm cười gật đầu, không có gì khác thường, nhưng đôi má của Tiền Tuệ Ngữ đã hơi đỏ lên, nàng hơi xấu hổ nói với Hà Tứ Hải: “Cảm ơn ngài, tôi đã nghe chồng tôi kể rồi, cảm ơn tiếp dẫn đại nhân đã cho chồng tôi cơ hội này. "
“Có gì mà phải cảm ơn chứ, tôi giúp anh ta hoàn thành tâm nguyện của mình, còn anh ta thì phải trả tiền cho tôi.”
Hà Tứ Hải đứng dậy nói tiếp: “Nếu đã như vậy thì tôi về trước đây, tôi đưa địa chỉ cho anh, sáng ngày mai anh đem tài liệu đến tìm tôi.”
“Cái đó... tiếp dẫn đại nhân chờ một chút.”
Tiền Tuệ Ngữ không biết lấy đâu ra dũng khí, bước tới trước mặt Hà Tứ Hải.
“Sao thế, có vấn đề gì sao?” Hà Tứ Hải hỏi.
“Tôi ... tôi ... tôi ...” Thấy Hà Tứ Hải nhìn mình, thì nàng hơi hoảng.
“Tiếp dẫn đại nhân, dù sao tôi cũng không có việc gì, tôi muốn ở lại cùng vợ.” Quan Đạo Hằng tiếp lời nàng.
“Được chứ, anh ở lại đi, tôi về trước.” Hà Tứ Hải nói.
“Cái đó…, có thể… có thể cho chúng tôi mượn chiếc đèn này một chút được không?” Tiền Tuệ Ngữ lắp bắp nói.
Đó chính là những gì nàng muốn nói ban nãy.
Sau đó nàng lại vội vàng nói thêm: “Đừng lo, chúng tôi sẽ không làm hỏng nó."
Hà Tứ Hải nghe vậy thì bật cười, đèn dẫn hồn đâu dễ làm hỏng đến vậy.
“Được thôi, tôi sẽ cho hai người mượn một đêm, ngày mai hai người cùng tới gặp tôi đi.” Hà Tứ Hải nói.
“Cảm ơn tiếp dẫn đại nhân, cảm ơn tiếp dẫn đại nhân...” Hai vợ chồng vội vàng cảm ơn.
Hà Tứ Hải xua tay, quay lưng rời đi.
Đợi đến khi đi xa rồi, đột nhiên hắn nghĩ tới một chuyện.
Người và quỷ có thể giao phối tự nhiên không?
Hừm...
Có vẻ vấn đề cũng không lớn lắm, bởi vì sự tồn tại của quỷ là do có đèn dẫn hồn, không có đèn dẫn hồn thì quỷ sẽ trở nên hư vô lúc ẩn lúc hiện, đối với thế giới vật chất mà nói, thì họ không tồn tại.
Thấy Hà Tứ Hải đã rời đi, Tiền Tuệ Hữu lại liếc nhìn chiếc đèn dẫn hồn trong tay Quan Đạo Hằng, vui vẻ nói: “Tiếp dẫn đại nhân thật tốt bụng.”
“Hầy ~” Quan Đạo Hằng bất lực thở dài trong lòng.
Mặc dù những gì Qian Huiyu nói là sự thật, nhưng cái tính dễ dàng tin người của nàng thực sự khiến hắn cảm thấy vô cùng lo lắng.
“Đi thôi, chúng ta lên lầu nhé.” Quan Đạo Hằng nắm tay Tiền Tuệ Ngữ đi về.
“Chờ đã, em phải nói trước với ba mẹ một tiếng, để họ đỡ bị dọa sợ.”
“Được rồi, lát nữa em vào trước đi.” Quan Đạo Hằng không phản đối.
“Lát nữa chúng ta về quê đi, sớm mai về, chắc kịp đấy.” Tiền Tuệ Ngữ lại nói.
Quê bọn họ cách Hợp Châu không xa, lái xe cả đi cả về cũng mất khoảng năm tiếng đồng hồ.
Nhưng Quan Đạo Hằng nghe vậy thì lại im lặng.
“Ba và Quan Quan rất nhớ anh, đặc biệt là Quan Quan...” Tiền Tuệ Ngữ lại nói.
Nhưng Quan Đạo Hằng lắc đầu.
“Thôi bỏ đi, chỉ làm càng thêm buồn thôi, dù sao anh vẫn phải rời đi, Quan Quan...”
Quan Đạo Hằng không nói gì nữa.
Hắn cảm nhận được bàn tay đang nắm tay mình lại siết chặt hơn nữa.
Quay đầu lại nhìn, thì thấy Tiền Tuệ Ngữ mặt đầy nước mắt nhìn hắn cười.
“Không sao đâu, không về thì thôi, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, em luôn tin rằng anh là người ba, người chồng tốt nhất.”
Quan Đạo Hằng cũng nở một nụ cười.
Có được một người vợ như thế này, người chồng còn đòi hỏi gì nữa?
Hắn thầm cảm thán trong lòng, nhưng…
------
Dịch: MBMH Translate