"Đây là chữ gì?"
Tôn Nhạc Dao chỉ vào chữ "Đại" trên bảng đen rồi hỏi.
Cái gọi là bảng đen, thực ra chính là một loại giấy dán tường có tính từ.
Chẳng những có thể ở dùng phấn viết chữ ở phía trên, còn có thể dán con số, phù hiệu, mảnh ghép dạy học… lên trên.
Là dụng cụ truyền thống để gia đình dạy dỗ trẻ nhỏ, rất thuận tiện.
Tôn Nhạc Dao đặc biệt mua về, chính là để thuận tiện dạy cho ba đứa nhóc một ít chữ.
Đào Tử và Huyên Huyên hiện tại đã lên lớp chồi, học kỳ sau chính là lớp lớn, chẳng mấy chốc sẽ lên tiểu học, nên dạy cho bọn nhỏ một ít thứ cơ sở. Nếu không chờ đến lúc đi học sẽ rất vất vả, thậm chí không theo kịp tiến độ của những bạn nhỏ khác.
Vì sao lại như vậy, bởi vì nếu bản thân mình không học, những khác bạn nhỏ đều học, giáo viên thấy phần lớn bạn học đều biết rồi có thể sẽ không tiếp tục nói tỉ mỉ nữa. Nếu cứ kéo dài như thế, những bạn học không hiểu sẽ càng thêm không hiểu.
Đây chính là vòng tròn mà chúng ta hay nói, bắt đầu từ tiểu học đã vậy rồi.
Cho nên Tôn Nhạc Dao muốn dạy các nàng nhận biết một ít chữ từ sớm.
Đương nhiên đều là một ít chữ đơn giản cơ sở, ghép vần, số hàng trăm và mấy chữ đơn giản dùng trong hằng ngày.
"Đây là chữ gì?" Tôn Nhạc Dao chỉ vào chữ lớn trên bảng đen rồi hỏi lần nữa.
Huyên Huyên và Đào Tử nghe vậy mắt to trừng mắt nhỏ, hai đứa nhóc cũng không nhận ra.
"Hi hi... Đây là chữ gì?" Uyển Uyển nói.
Tôn Nhạc Dao: "..."
"Dì là hỏi các cháu đây là chữ gì, mà không phải là bảo các cháu đọc theo." Tôn Nhạc Dao bất đắc dĩ nói.
Tuy rằng dạy ba đứa nhóc các nàng cần phải hao phí rất nhiều tinh lực.
Thế nhưng bọn nhóc ngốc manh lại thường xuyên tạo một ít trò cười, làm cho nàng thoải mái không thôi.
"Mẹ, cô giao1." Huyên Huyên giơ tay lên.
"Đã nói rồi, mẹ hiện tại là giáo viên của các con, không có mẹ, nào có ai gọi mẹ cô giáo." Tôn Nhạc Dao nghiêm mặt nói.
Tiếp theo lại lộ ra nụ cười: "Nói đi, bạn nhỏ này có vấn đề gì sao?"
"Chúng con không biết chữ này." Huyên Huyên nói.
"Ngày hôm qua không phải đã dạy con rồi sao?" Tôn Nhạc Dao bất đắc dĩ nói.
"Vậy tại sao ngày hôm qua mẹ lại không hỏi con, ngày hôm qua con nhất định biết." Huyên Huyên nói với vẻ hùng hồn.
Tôn Nhạc Dao:...
Khá lắm, nàng vậy mà lại không thể phản bác được lời này.
"Đây là chữ đại (lớn), các con nhớ kỹ chứ?" Tôn Nhạc Dao bất đắc dĩ nói.
"Nhớ kỹ rồi."
"Hi hi... Nhớ kỹ rồi."
"Đây là chữ lớn trong người lớn." Tôn Nhạc Dao nói.
“Chữ lớn trong người." Ba đứa nhóc lập tức lặp lại.
"Đúng rồi, các con phải nhớ kỹ, ngày mai cô sẽ hỏi các con, có biết không?" Tôn Nhạc Dao hỏi.
"Biết rồi." Ba đứa nhóc trăm miệng một lời.
Nàng bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề.
Thế là cường điệu nói: "Không chỉ ngày mai phải nhớ kỹ, sau này vĩnh viễn phải nhớ kỹ, biết không?"
"Biết rồi."
Đáp rất thẳng thắn, phỏng chừng còn không thèm để vào trong đầu, chuyện ngày mai để ngày mai lại nói.
"Được, chúng ta tiếp theo sẽ học sang chữ nhỏ, đã có đại nhân (người lớn), đương nhiên có tiểu nhân (người nhỏ)."
"Hi hi... Cháu là tiểu nhân."
"Cháu cũng vậy, cháu cũng vậy." Huyên Huyên không cam lòng yếu thế.
"Ha ha, em là em gái, cho nên em mới phải." Đào Tử đắc ý nói.
Tôn Nhạc Dao:...
Được rồi, ba tên tiểu nhân bắt đầu tranh luận về vấn đề này, hoàn toàn quên mất các nàng còn đang "Đi học".
Nếu như thật sự đến trường, không bị giáo viên đánh đòn mới là lạ.
"Ngày hôm nay chúng ta học tới đây thôi, chúng ta chơi xếp hình đi." Tôn Nhạc Dao nói.
"Được."
Nói đến trò chơi, ba đứa nhóc lập tức lên tinh thần, bởi vì chỉ cần là trò chơi thì các nàng đều yêu thích.
Đúng lúc này, Lưu Vãn Chiếu đi ra từ trong nhà, phía sau còn kéo một cái rương lớn.
Huyên Huyên vốn đang chăm chú nghe Tôn Nhạc Dao nói chuyện, lập tức nhìn sang.
Nàng rất tò mò, trong rương đang ẩn giấu cái gì.
Về phần Lưu Trung Mưu thì đã sớm mang theo Lưu Tâm Viễn và Tống Quế Phương đến công viên gần đây rồi.
Đặc biệt để không gian lại cho ba đứa nhóc, sợ bọn họ ở nhà làm cho các nàng phân tâm.
Nhưng mà không nghĩ tới, Lưu Vãn Chiếu lại ra ra vào vào, được rồi, tiết học này không có cách nào tiếp tục được nữa rồi.
"Được rồi, ngày hôm nay liền tới đây thôi." Tôn Nhạc Dao bất đắc dĩ thả phấn viết trong tay xuống.
Huyên Huyên lập tức nhảy lên, chạy về phía Lưu Vãn Chiếu.
Nàng tò mò hỏi: "Chị, chị, trong rương là cái gì thế?"
"Không nói cho em."
"Nói cho em đi mà, nói cho em đi mà..." Huyên Huyên ôm lấy đùi nàng làm nũng.
Mà Đào Tử và Uyển Uyển thì cầm lấy phấn viết, vẽ linh tinh ở trên bảng đen.
Đào Tử vẽ một con mèo nhỏ, Uyển Uyển vẽ một con hổ lớn, nói muốn ăn mèo con.
Đào Tử vẽ một con chim nhỏ, Uyển Uyển liền họa một con diều hâu, nói muốn ăn chim nhỏ.
Đào Tử vẽ một đóa hoa, Uyển Uyển liền vẽ một con ong mật nhỏ, nói muốn ăn mật hoa của nàng.
"Chị đây là muốn đối nghịch với em có đúng hay không?" Đào Tử thở phì phò nói.
"Đúng rồi... hi hi..."
Đào Tử:...
Đối nghịch đều có thể nói ra hùng hồn như thế sao?
"Nhưng mà tại sao lại vậy chứ?" Đào Tử hỏi.
"Bởi vì chơi vui nha... hi hi..."
"Hừ, nhìn xem sự lợi hại của em đây."
Đào Tử hầm hừ dùng phấn viết vẽ một vòng tròn ở trên bảng đen, phía dưới vẽ một đường nét hình người, lại vẽ hai đường trái phải.
"Đây là cái gì thế?" Uyển Uyển tò mò hỏi.
"Đây là ba của em, ba em siêu lợi hại, đánh lão hổ của chị, bắt chim ưng của chị, đạp ong mật nhỏ của chị... Ha ha..." Đào Tử xoa eo mặt đầy đắc ý.
Uyển Uyển gãi gãi đầu, vậy thì có chút lợi hại rồi.
Có cái gì có thể lợi hại hơn so với ông chủ đây?
"Chị, chị, chị có phải là giấu thức ăn ngon ở trong rương hay không?"
Huyên Huyên tiếp tục quấn lấy Lưu Vãn Chiếu.
"Nào có món ăn ngon gì, đều là quần áo." Lưu Vãn Chiếu vừa bực mình vừa buồn cười nói.
"Đều là quần áo? →_→" Huyên Huyên bày ra vẻ ngờ vực, biểu thị nàng không tin một chút nào.
"Là quần áo thế sao chị lại không cho em xem?"
"Thả chân chị ra, nếu còn không buông ra, chị sẽ đánh mông của em đó?" Lưu Vãn Chiếu cảnh cáo nói.
Lưu Vãn Chiếu vẫn rất có uy tín, bởi vì ba mẹ nói đánh bình thường đều sẽ không đánh thật. Chị gái nói đánh thì nhất định sẽ đánh thật, thế là nàng chỉ có thể tức giận mà thả đùi của Lưu Vãn Chiếu ra.
Uyển Uyển thấy thế, ánh mắt sáng lên, sau đó học theo dáng vẻ Đào Tử, cũng vẽ người que ở trên bảng đen, chỉ có điều trên người này lại có thêm mấy sợi tóc.
"Đây là ai thế?" Đào Tử tò mò hỏi.
"Hi hi... Đây là dì Lưu." Uyển Uyển cười nói.
"Dì Lưu mới không lợi hại bằng ba của em, ba của em biết ma pháp." Đào Tử đắc ý nói.
"Dì Lưu là vợ của ông chủ, vợ là lợi hại nhất rồi." Uyển Uyển nói.
"Tại sao lại vậy chứ?" Đào Tử nghi hoặc hỏi.
Tại sao vợ lại lợi hại nhất?
"Mẹ chị là vợ, mẹ của chị rất lợi hại. Bà Tôn là vợ, bà Tôn cũng rất lợi hại nha... Còn có... hi hi... Còn có chị không biết nữa, chị vẫn là trẻ nhỏ..."
Đào Tử gãi gãi đầu, đúng là như vậy phải không?
"Uyển Uyển, Đào Tử, lại đây, dì lấy đồ ăn cho các cháu." Lưu Vãn Chiếu bắt chuyện.
Sau đó đưa tay nặn nặn gương mặt nhỏ của Uyển Uyển: "Quả nhiên, gọi Uyển Uyển đều thông minh."
"Em cũng muốn ăn, em cũng muốn ăn..." Huyên Huyên ở bên cạnh nghe vậy lập tức nhảy nhót rồi vội la lên.
"Ăn nữa, ăn nữa sẽ biến thành lợn nhỏ đó."
"Hừ, chị tùy hứng như thế, ông chủ sẽ không thích chị."
Huyên Huyên cũng thông minh lắm, biết mang ai ra mới hữu dụng.
"Không thích chị thì thích ai?" Lưu Vãn Chiếu không phục nói.
"Thích em nhất, em đáng yêu như thế." Huyên Huyên nâng khuôn mặt nhỏ của chính mình, vô cùng tự tin.
"Mới không phải, ba ba thích nhất là em." Đào Tử lập tức lớn tiếng phản bác.
"Hi hi... Ông chủ thích em nhất." Uyển Uyển cười ha hả nói.
Đúng lúc này, Hà Tứ Hải cầm vịt quay mua ở ven đường trở về.
Tôn Nhạc Dao mới mở cửa cho hắn.
Mấy người liền xông tới, lớn tiếng chất vấn: "Anh thích ai nhất?"
"Ồ?"
Xảy ra chuyện gì rồi?
------
Dịch: MBMH Translate