Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 957 - Chương 957: Người Chết Nợ Tiêu.

Chương 957: Người Chết Nợ Tiêu. Chương 957: Người Chết Nợ Tiêu.

Hà Tứ Hải không hiểu nổi, tại sao ba đứa nhỏ lại hỏi câu hỏi tra tấn linh hồn như thế.

Nhưng mà, nếu như hắn trả lời yêu thích ai đó thì phỏng chừng hai người còn lại sẽ đau lòng.

Cho nên Hà Tứ Hải trả lời đều yêu thích.

Lần này mọi người hẳn là đều hài lòng.

Nhưng mà ——

Huyên Huyên lườm hắn →_→.

Em là có ý gì?

Nhóc con này nhí nha nhí nhảnh, thường xuyên nói ra mấy câu kinh người.

"Mẹ nói, đàn ông thích quá nhiều cô gái đều không phải đàn ông tốt nha." Huyên Huyên nói.

Hà Tứ Hải: o(╯□╰)o

Dì Tôn dạy cái gì đó?

Thế là hắn nhìn về phía Tôn Nhạc Dao bên cạnh, nàng còn đang nín cười.

"Dì chỉ thuận miệng nói mà thôi, nào ngờ nàng lại nhớ kỹ." Tôn Nhạc Dao cười nói.

Mấy thứ như này thì nhớ rất nhanh, tại sao học nhận biết chữ lại không nhớ được như vậy chứ?

"Được rồi, vì anh là một người đàn ông tốt, vậy anh quyết định không thích em nữa, chỉ thích Đào Tử và Uyển Uyển." Hà Tứ Hải nói.

"Hi hi..." Uyển Uyển tràn đầy đắc ý.

Nàng biết mà, ông chủ rất yêu thích nàng, bởi vì thường xuyên mua đồ ăn ngon cho nàng.

Đào Tử thì không cần phải nói rồi, ba ba đương nhiên là yêu thích mình nhất rồi.

Huyên Huyên nghe vậy không cam tâm, nàng chính là công nhân số một, tại sao có thể như vậy chứ.

Nàng ôm chặt lấy chân Hà Tứ Hải, kéo quần áo của hắn.

"Không được." Nàng hô.

Sau đó khịt khịt mũi, lại khịt khịt mũi, sau đó duỗi cổ qua.

Giống như cái túi trên tay Hà Tứ Hải có nam châm, hút nàng đi qua.

"Là cái gì?" Hà Tứ Hải có chút buồn cười hỏi.

"Là vịt quay, là vịt quay, nhanh cho em ăn một miếng, em đói rồi..." Huyên Huyên không thể chờ đợi được nữa mà nói.

"Vậy em còn muốn anh yêu thích em nữa hay không?" Hà Tứ Hải ngồi xổm xuống hỏi.

"Anh có thích em hay không cũng không sao cả, em yêu thích anh là được rồi, em thích nhất là ông chủ nha."

Khá lắm, vì một miếng ăn, nàng đúng là rất liều mạng.

Tôn Nhạc Dao ở bên cạnh cuối cùng không nhịn được nữa, bắt đầu cười ha hả.

Hà Tứ Hải mở túi plastic ra, lấy cho nàng một cái đùi vịt quay.

Uyển Uyển và Đào Tử tự nhiên cũng chạy tới.

Cũng may Hà Tứ Hải có dự kiến trước, mua hai con vịt quay, nếu không vẫn đúng là không đủ chia.

Thế là ba đứa nhóc mỗi người một cái đùi, vừa vặn ghế "Đi học" còn chưa cất.

Thế là ba nhóc xếp hàng ngồi, ăn đến vui vẻ.

Còn lại một cái, Hà Tứ Hải trực tiếp đưa cho Lưu Vãn Chiếu bên cạnh.

"Quá dầu mỡ rồi, em không ăn đâu." Lưu Vãn Chiếu cười lắc lắc đầu.

Hà Tứ Hải đưa đầu đến gần, lặng lẽ nói: "Anh thích em nhất."

Lưu Vãn Chiếu biết rõ là giả, thế nhưng nghe vào trong tai lại cảm thấy vui vẻ không tên.

Nhưng vào lúc này, Hà Tứ Hải cúi đầu xuống, liền thấy Huyên Huyên đã chạy tới không biết từ lúc nào.

Ạch... không phải là nàng đã nghe thấy lời nói vữa nãy rồi đó chứ?

"Em làm gì?" Thế là Hà Tứ Hải bình tĩnh hỏi.

"Ông chủ, chị không ăn, để em ăn giúp nàng cho." Huyên Huyên nói.

Xem ra nàng không nghe thấy lời nói vừa rồi.

Hà Tứ Hải còn chưa nói, Tôn Nhạc Dao đã mở miệng nói: "Không được, sao có thể ăn nhiều như vậy, không định ăn cơm tối nữa sao?"

Sau đó, nàng lấy hết tất cả vịt quay trong tay Hà Tứ Hải đi.

"Mua quá nhiều, ăn một món khẳng định là ăn không hết." Nàng liếc mắt nhìn rồi nói.

"Không sao cả, nhiều người như vậy, hơn nữa lão gia tử không phải là rất thích ăn hay sao?" Hà Tứ Hải nói.

"Ồ? Cháu cũng biết sao?" Tôn Nhạc Dao vui vẻ hỏi.

"Cháu lần trước thấy hắn ăn không ít."

"Đúng, hắn rất thích ăn vịt quay." Tôn Nhạc Dao cao hứng nói.

Nàng cao hứng, không chỉ là bởi vì Hà Tứ Hải tỉ mỉ, mà là bởi vì hắn tôn kính lão gia tử, ra ngoài còn có thể nghĩ đến hắn.

Giao con gái cho người như vậy mới có thể làm cho nàng an tâm.

"Con cũng thích ăn." Huyên Huyên ở bên cạnh bổ sung.

"Biết rồi, con đó nha, khẩu vị y hệt như ông nội của con." Tôn Nhạc Dao cười nói.

"Đều thích ăn thịt." Huyên Huyên lập tức nói.

"Con còn biết? Được rồi, đi lau miệng một chút, con nhìn con kìa, mặt đều là dầu." Tôn Nhạc Dao ôn nhu nói.

"Mẹ, (づ ̄3 ̄)づ╭~ hôn một chút đi." Huyên Huyên nghe vậy lập tức vểnh miệng nhỏ lên.

Khá lắm, biết trên mặt mình đều là dầu, còn cố ý muốn hôn một cái, thật đủ da...

...

"Cho nên mới nói, con gặp được thần tiên rồi?"

Mà lúc này, trong nhà của Tiền Tuệ Ngữ, sau khi hai ông bà bình phục tâm tình thì đều cảm thấy tò mò.

Lúc Quan Đạo Hằng xuất hiện ở trước mặt của bọn họ, hai ông bà thiếu chút nữa đã bị dọa chết, đặc biệt là trái tim của ba Tiền Tuệ Ngữ vốn đã không tốt, phải uống thuốc mới lấy lại được sức.

"Hừm, tiếp dẫn đại nhân chuyên trợ giúp người chết hoàn thành tâm nguyện, là sứ giả dẫn độ Minh Thổ, có thể xem như là thần tiên rồi."

Quan Đạo Hằng ngồi ở trên ghế sô pha, khép hai chân, tay đặt ở trên đầu gối, cảm giác còn căng thẳng hơn lần đầu tới cửa.

"Vậy con còn có tâm nguyện gì chưa xong sao?" Mẹ của Tiền Tuệ Ngữ hỏi.

"... Bởi vì con nhất thời kích động... con không yên lòng Tuệ Ngữ, cho nên..."

"Ai, ai nói không phải đây, sao có thể lập tức thua lỗ nhiều tiền như vậy được? Để lại hai mẹ con bọn họ một mình, ngày tháng sau này làm sao mà qua nổi đây?..." Mẹ của Tiền Tuệ Ngữ không khỏi ưu sầu.

"Được rồi, hiện tại nói những thứ này làm gì? Hắn bây giờ còn có thể có biện pháp gì sao?" Cha của Tiền Tuệ Ngữ cắt ngang lời nàng.

"Ba, mẹ, con trở về chính là để giải quyết vấn đề này, yên tâm đi, con sẽ xử lý tốt rồi mới rời đi." Quan Đạo Hằng vội vàng nói.

"Thật sao?" Cha mẹ của Tiền Tuệ Ngữ nghe vậy thì không khỏi vui mừng.

Quan Đạo Hằng vội vàng gật gật đầu.

Hai ông bà nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, mù mịt ẩn giấu trong lòng mấy ngày nay phảng phất như đều đã tan đi.

Thế nhưng, bọn họ lại không khỏi suy nghĩ lung tung.

Một con quỷ như con thì có biện pháp gì? Cũng không cần..."

Dù sao trên tivi có rất nhiều hình ảnh về ác quỷ, nếu như Quan Đạo Hằng thật sự làm như vậy, sau này nếu như hắn đi rồi lại liên lụy đến con gái thì phải làm sao bây giờ?

"Yên tâm đi, tiếp dẫn đại nhân sẽ giúp con việc này." Quan Đạo Hằng nói.

Nha, hóa ra là thần tiên đại nhân giúp đỡ, vậy thì không sao rồi.

"Vậy các con nói chuyện đi, mẹ và cha con ra ngoài đi vòng vòng, thuận tiện mua ít thức ăn trở về, buổi tối chúng ta ăn ngon một bữa. Đúng rồi, con hiện tại có thể ăn cơm không?" Mẹ của Tiền Tuệ Ngữ đứng dậy rồi nói.

"Có thể." Quan Đạo Hằng vội vàng nói.

Có thể uống trà, đương nhiên là cũng có thể ăn cơm rồi.

"Mua nhiều món Đạo Hằng thích ăn một chút." Tiền Tuệ Ngữ vẫn luôn không nói chuyện bỗng vội vàng dặn dò.

Thực sự là đưa khuỷu tay ra ngoài, chồng trở về liền quên mất bọn họ.

"Biết rồi." Thế nhưng mẹ của Tiền Tuệ Ngữ vẫn đáp một tiếng.

Sau đó chuẩn bị đi ra ngoài cùng với cha của Tiền Tuệ Ngữ.

"Ba, mẹ..." Lúc này Quan Đạo Hằng bỗng gọi bọn hắn lại.

"Làm sao thế?"

"Chuyện kia... Là con liên lụy Tuệ Ngữ, dù hai người mắng con một trận cũng được."

Thái độ của cha mẹ Tiền Tuệ Ngữ khiến cho Quan Đạo Hằng càng ngày càng bất an và áy náy.

Lúc hắn trở thành quỷ, cảm nhận được không ít oán giận của hai vợ chồng bọn họ, cảm thấy hắn quả thực không đúng tí nào.

Nhưng mà khi thật sự gặp mặt, bọn họ lại chẳng có bao nhiêu than phiền, cũng không có ý trách cứ, cho nên làm cho hắn càng thêm áy náy.

"Có câu ngạn ngữ, người chết nợ tiêu, đánh con thì lại thế nào? Mắng con thì lại làm sao? Hơn nữa con là chồng của Tuệ Ngữ, Tuệ Ngữ không trách con, ba mẹ có tư cách gì để trách cứ con đây?" Cha của Tiền Tuệ Ngữ nói.

"Cảm ơn." Quan Đạo Hằng cúi đầu nói.

"Được rồi, ba mẹ đi đây." Cha của Tiền Tuệ Ngữ lắc lắc đầu, không nói gì nữa, xoay người đi ra ngoài.

Mẹ của Tiền Tuệ Ngữ quay đầu lại liếc mắt nhìn Quan Đạo Hằng, hé miệng nhưng lại không nói thêm cái gì, sau đó vội vàng đuổi theo.

Chờ ra ngoài cửa lớn, hai ông bà liếc mắt nhìn nhau, cùng nhau phát ra một tiếng thở dài.

Người chết sao có thể khiến nợ tiêu...

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment