Hiệu suất làm việc của Lâm Kiến Xuân rất cao.
Một buổi xế chiều đã hỏi thăm rõ ràng tình huống cụ thể của công ty dược phẩm mà Quan Đạo Hằng nói tới.
Nhanh như thế, một mặt tuy rằng sự nghiệp của hắn vốn đều nằm ở Hồng Kông, nhưng nửa năm qua có di dời tài sản, thêm vào có địa đầu xà là La Thiên Chí giúp đỡ, cũng tích góp được không ít quan hệ.
Dù sao đây là một xã hội thương mại, quy mô của tập đoàn Lâm thị vẫn là không nhỏ, mọi người đương nhiên là đồng ý giao hảo.
Mặt khác chính là tin tức thuốc mới thiếu hụt đã đánh chiếm, đồng thời có thể tung ra thị trường bất cứ lúc nào đã không phải là bí mật ở trong vòng.
Sau lưng chuyện này, ngoại trừ công ty dược phẩm ra còn có bóng dáng của hơn mười tư bản.
Mà hiện tại tin tức này không còn "Ẩn giấu" đối với bên ngoài, chủ yếu là bởi vì giá cổ phiếu đã rơi xuống thung lũng, trên thị trường đã hầu như đã không còn cổ phiếu lưu thông, ngươi biết tin tức này cũng vô dụng.
Mà hiện tại đã sắp đến thời điểm thu gặt rồi, chỉ cần công bố thuốc mới, giá cổ phiếu tất nhiên sẽ tăng.
"Chuyện này đáng làm, lại nói, nếu như thật sự xảy ra vấn đề thì cũng chỉ thiệt thòi một ít, ảnh hưởng không lớn." Lâm Kiến Xuân nói rất hào khí.
Nếu như Lâm Kiến Xuân cảm thấy không thành vấn đề, Hà Tứ Hải cũng yên lòng rồi.
Dù sao Lâm Kiến Xuân làm thương mại nhiều năm, chuyên nghiệp hơn Hà Tứ Hải nhiều.
Thế là ngày thứ hai, lúc Quan Đạo Hằng và Tiền Tuệ Ngữ lại đây, Hà Tứ Hải trực tiếp mang theo bọn họ đến tập đoàn Lâm thị của Lâm Kiến Xuân.
Đây vẫn là lần đầu tiên Hà Tứ Hải tới công ty của Lâm Kiến Xuân.
Biết Hà Tứ Hải muốn tới, Lâm Kiến Xuân đã chờ ở cửa từ sớm.
Cho tới Hà Tứ Hải được nhiệt tình đón vào công ty, các công nhân viên đều tò mò suy đoán thân phận của hắn.
"Quan tiên sinh, Quan phu nhân, có mang theo đồ không?"
Mấy người tiến vào văn phòng chủ tịch, Lâm Kiến Xuân cũng không vòng vèo mà đi thẳng vào vấn đề.
"Đều mang đến rồi." Tiền Tuệ Ngữ lấy một túi văn kiện ra rồi đặt ở trên bàn.
Trong này thỏa thuận đặt cọc mà lúc trước Quan Đạo Hằng ký với bạn của hắn.
Ngoài ra còn có CMND, giấy chứng minh tử vong, giấy chứng nhận kết hôn… đều mang tới cả.
Từ chuyện này có thể nhìn ra Tiền Tuệ Ngữ là một người vô cùng tỉ mỉ.
Cũng đúng là như thế, chồng chết rồi, nàng không nỡ vứt đồ liên quan tới chồng, đều đóng gói rồi để ở trong nhà cha mẹ nàng.
Lâm Kiến Xuân gọi pháp vụ công ty tới, đầu tiên là xét duyệt hợp đồng đặt cọc.
Hợp đồng không có bất cứ vấn đề gì, là hợp đồng được chế tạo chính quy. Dù sao lúc trước bạn của Quan Đạo Hằng đã đào hố sẵn, căn bản không cần gian lận ở trên hợp đồng, nếu như làm vậy có thể sẽ tăng cường nguy hiểm, cho nên không cần làm mấy điều thừa thãi.
Nếu hợp đồng không thành vấn đề, vậy thì dễ làm rồi.
Lâm Kiến Xuân lại để pháp vụ làm hai phần hợp đồng chuyển nhượng.
Phần hợp đồng thứ nhất là Tiền Tuệ Ngữ chuyển nhượng hợp đồng đặt cọc cho Hà Tứ Hải, mà Hà Tứ Hải sẽ nhận lấy tất cả khoản nợ, đồng thời hứa hẹn sau khi bán được cổ phiếu với giá cả, Tiền Tuệ Ngữ có thể được chia lợi nhuận.
Mà phần hợp đồng thứ hai là Hà Tứ Hải ký với tập đoàn Lâm thị Hồng Kông, nội dung cũng gần như vậy. Tập đoàn Lâm nhận lấy tất cả nợ nần, đồng thời hứa hẹn sau khi cổ phiếu tăng giá và bán tháo, Hà Tứ Hải có thể được chia lợi nhuận.
Một vòng lại một vòng, giống như một căn nhà búp bê.
Thế nhưng về mặt pháp luật, muốn tất cả hợp pháp thì nhất định phải có những thứ này.
Tài chính lui tới nhất định phải sáng tỏ, nếu như không rõ ràng thì đó chính là thu nhập phi pháp, chỉ khi sáng tỏ rồi, quốc gia mới dễ thu thuế, chỉ có nộp thuế thì mới là thu nhập hợp pháp.
Nhưng mà một khoản tiền lớn như vậy, tài khoản cá nhân sẽ cần giao một khoản thuế rất lớn.
Thế nhưng Hà Tứ Hải cũng không để ý, tuy rằng có rất nhiều phương pháp để lẩn tránh, thế nhưng thao tác lại rất phiền toái.
Hơn nữa số tiền kia cũng coi như là tiền tài bất ngờ, nộp thuế thì nộp thuế đi.
Hà Tứ Hải không hề liếc mắt nhìn nội dung hợp đồng liền kí rồi, hắn tin tưởng Lâm Kiến Xuân, đương nhiên chỉ cần có đầu óc, lừa ai cũng sẽ không dám lừa hắn.
Tiền Tuệ Ngữ cũng ký mà không xem hợp đồng, bởi vì nàng tin tưởng Hà Tứ Hải, thần tiên làm sao lại lừa người được.
Chuyện này đến đây xem như là có một kết thúc, về phần tiếp sau thì phải xem Lâm Kiến Xuân thao tác rồi, nhưng mà trong thời gian ngắn sợ là sẽ rất khó hoàn thành. Cho nên Quan Đạo Hằng còn cần ở lại nhân gian một quãng thời gian.
Lúc Tiền Tuệ Ngữ biết tin tức này, có vẻ vô cùng cao hứng.
Đương nhiên, nàng cũng không hy vọng xa vời là Hà Tứ Hải sẽ cho nàng mượn đèn Dẫn Hồn trong khoảng thời gian này.
Tuy rằng không nhìn thấy, cũng không nghe thấy nàng nói chuyện, nhưng chỉ cần biết rằng chồng vẫn ở bên người là tốt rồi.
Xử lý xong chuyện, Hà Tứ Hải cũng không đợi nhiều, trực tiếp cáo từ với Lâm Kiến Xuân.
Lâm Kiến Xuân đứng dậy đưa tiễn, vào lúc sắp đi ra ngoài, phía sau bỗng nhiên truyền tới một giọng nói.
"Thần tiên đại nhân?"
Hà Tứ Hải quay đầu lại, hóa ra là mẹ của Hứa Tâm Nhị - Mạnh Ngọc Lan.
Tốc độ của Chu Ngọc Quyên đúng là rất nhanh, nhanh như vậy đã sắp xếp công việc cho nàng rồi.
"Chuyện đều đã giải quyết rồi sao?" Hà Tứ Hải hỏi.
Mạnh Ngọc Lan nhìn Lâm Kiến Xuân bên cạnh một cái, sau đó nói: "Lâm thái thái đều giải quyết giúp tôi rồi, còn sắp xếp công việc cho tôi. Tôi... Tôi cũng không biết làm sao để cảm tạ ngài."
"Vậy thì tốt, sau này sống thật tốt là được." Hà Tứ Hải nói.
Sau đó hắn xoay người chuẩn bị tiếp tục rời đi.
Nhìn Hà Tứ Hải muốn rời khỏi, Mạnh Ngọc Lan hé miệng mấy lần, còn có lời muốn nói, nhưng mà lại không dám.
Mắt thấy Hà Tứ Hải sắp ra khỏi cửa, nàng cuối cùng không nhịn được mà tiến lên vài bước, lại gọi lần nữa: "Thần tiên đại nhân..."
Hà Tứ Hải quay đầu lại.
"Cảm ơn ngài." Mạnh Ngọc Lan lấy dũng khí, lớn tiếng nói.
Hà Tứ Hải khoát tay áo một cái, đi ra ngoài cửa.
Ra khỏi cửa công ty, Hà Tứ Hải tách ra khỏi vợ chồng Quan Đạo Hằng và Tiền Tuệ Ngữ, đương nhiên cũng thu hồi đèn Dẫn Hồn.
Nhìn chồng biến mất ở trước mắt của chính mình, Tiền Tuệ Ngữ thoáng có chút mất mát.
Thế nhưng nàng rất nhanh lại trở nên cao hứng, giống như trẻ nhỏ, nhón mũi chân, bước lớn đi về phía trước, cũng không có ngồi xe. Nàng biết, chồng nhất định đang ở sau lưng nàng.
Như vậy rất tốt.
Ít nhất là nàng lúc nói chuyện, người nào đó cũng sẽ không bao giờ phản bác nàng nữa, chỉ có thể lẳng lặng mà nghe nàng nói.
Nàng nói, nàng yêu hắn, lần thứ nhất nàng thấy hắn...
Hà Tứ Hải về đến nhà, Lưu Vãn Chiếu đang ngồi ở trên ghế sô pha xem ti vi, Đào Tử gối trên chân nàng, hai chân gác lên nhau, lung lay, cầm một quyển sách tranh trong tay, nhàn nhã tự đắc.
Huyên Huyên ngồi dưới đất, trước mặt cũng mở một quyển sách tranh, bên cạnh còn đặt một đĩa hoa quả khô, bên trong đựng hoa quả khô.
Hà Tứ Hải chưa thấy Uyển Uyển, cho rằng nàng không ở đây.
Nhưng mà một trận hi hi ha ha truyền vào trong tai của hắn.
Hà Tứ Hải nhìn lại theo tiếng, liền thấy Uyển Uyển nằm ở dưới đáy bàn, xếp đồ chơi nhồi bông thành một hàng, đang kể chuyện cười cho chúng nó.
"Rùa nhỏ đi bưu điện gửi thư, thỏ con ở bưu điện nói, rùa nhỏ, rùa nhỏ, tin của ngài siêu nặng phải dán một tấm tem, thỏ con thật ngốc, dán thêm một tấm, không phải sẽ càng nặng hơn sao? Hi hi..."
Chuyện cười thật buồn cười, bản thân nàng cũng không nhịn được mà nở nụ cười.
"Trở về rồi."
Nhìn thấy Hà Tứ Hải đi vào từ ngoài cửa, Lưu Vãn Chiếu ngẩng đầu lên bắt chuyện một tiếng.
Về phần ba đứa nhóc thì còn không thèm ngẩng đầu một hồi, không hề liếc mắt nhìn hắn một cái.
Còn nói yêu thích hắn.
Tất cả đều là lừa đảo.
------
Dịch: MBMH Translate