Điền Điềm đã nhiều năm rồi không có tới tòa thành nhỏ này.
Tất cả trước mắt vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên trời, bầu trời xanh lam, nhẹ như mây gió.
Cảnh tượng này hoàn toàn khác với trong ấn tượng của nàng, bầu trời trong ấn tượng đều là mờ mịt, ngày mưa qua đi, bởi vì nước mưa giội rửa, bên góc tường chất đầy than đá tro.
Cho nên nàng không thích thành phố này, nàng đã nghĩ biện pháp để trốn khỏi cái thành phố này.
"Tích tích." Một chiếc taxi dừng ở trước mặt Điền Điềm.
Điền Điềm cũng không nghĩ nhiều, kéo mở cửa xe rồi ngồi xuống.
"Xin hỏi, muốn đi đâu?" Tài xế hỏi.
Điền Điềm nghe vậy thì sửng sốt, nàng trầm mặc một hồi lâu mới nói ra một địa chỉ.
Bởi vì nàng đã quên mấy nhà ở nơi nào, cho nên chỉ nói tên một giao lộ.
Tài xế sư phụ lập tức đưa Điền Điềm đến chỗ cần đến.
Đứng ở giao lộ, nhìn cảnh sắc hiu quạnh hai bên đường cái, trạng thái của Điền Điềm bỗng trở nên hoảng hốt.
Hơn hai mươi năm trước, nàng đã đi qua con đường này vô số lần.
Tuy rằng hiện tại là mùa đông, thế nhưng trong đầu lại không tự chủ hiện ra dáng vẻ của mùa thu, xanh, đỏ, vàng...
Trước đây không cảm thấy, hiện tại lại phát hiện nó lại đẹp như vậy.
Điền Điềm kéo hành lý, chậm rãi đi về phía trước dọc theo ven đường.
Nàng vừa đi, vừa đánh giá bốn phía.
Trí nhớ vốn đang mơ hồ lại dần dần mà trở nên rõ ràng.
Tất cả xung quanh gần như không thay đổi, vẫn là dáng vẻ lúc nàng rời đi, làm cho nàng có chút hoảng hốt như mới ở đây ngày hôm qua.
Nàng thậm chí nhớ lại lúc nhỏ dùng dao gọt bút chì lưu lại một vết cắt ở trên tường, tuy rằng hiện tại đã được sơn một tầng đá trắng lên, nhưng mà chỗ đá trắng bóc ra vẫn còn lưu lại vết cắt trên gạch đỏ.
Nàng nhẹ nhàng vuốt vuốt, giống như lại trở về lúc nhỏ.
"Điềm Nữu, nhanh một chút, mè nheo ở phía sau làm gì? Mẹ con đã nấu cơm và chờ chúng ta ở nhà rồi."
Nàng hoảng hốt khi nhìn thấy một người đàn ông trung niên dắt theo một đứa bé đi trên đường cái, quay đầu lại nói chuyện ôn nhu với nàng.
"Tới ngay." Nàng hoảng hốt nói.
Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, mới phát hiện tất cả chỉ là ảo giác của nàng mà thôi.
Nàng thả tay xuống, kéo hành lý tiếp tục đi về phía trước.
Kiến trúc hai bên đường vẫn là quen thuộc như vậy, làm cho nàng cảm thấy thân thiết ngoài ý muốn, nhưng tương tự nó cũng làm cho nàng khiếp sợ.
Nàng không biết làm sao để đối mặt với cha mẹ, làm sao giải thích với bọn họ nhiều năm như vậy lại chưa từng trở về.
Còn không phải đều là bởi vì Từ Quốc Đống, đều là bởi vì hắn nên mình mới không muốn trở về. Trong lòng Điền Điềm tự giải vây cho mình, sau đó người cũng trở nên ung dung hơn.
Càng nghĩ như vậy, nàng càng cảm thấy mình không có sai.
Nàng luôn luôn là người như vậy.
Tìm được lý do, nàng không còn khiếp đảm nữa, bước tiến cũng nhanh hơn rất nhiều.
"Có người ở nhà không?" Điền Điềm đứng ở ngoài cửa sân hô.
Nàng đánh giá bốn phía một chút, cảm thấy không khác với trong ký ức là bao, ngoại trừ càng cũ kỹ hơn một chút.
Đợi một hồi không ai trả lời.
Thế là nàng lại lớn tiếng hỏi: "Có người hay không?"
Lần này cuối cùng cũng có người trả lời.
Một giọng nói đặc biệt già nua.
Run rẩy hỏi: "Là ai thế?"
Nhưng mà tuy giọng nói này già nua, thế nhưng lại cảm thấy quen thuộc không gì sánh được, cho nên Điền Điềm lập tức đáp lại theo bản năng: "Là con."
Sau đó phản ứng lại, lại vội vàng bổ sung: "Con là Điền Điềm."
"Điền Điềm?" Giọng nói già nua trong phòng có nghi hoặc, có kinh ngạc, càng có vui sướng.
Cửa được mở ra rất nhanh, một bà lão còng lưng xuất hiện ở trước mắt Điền Điềm.
Nhìn bà lão trước mắt, cho dù người không có tim không có phổi như Điền Điềm cũng không khỏi cảm thấy mũi đau xót.
"Mẹ."
Nàng phức tạp gọi một tiếng, nàng không biết giờ khắc này nên làm sao để biểu đạt tâm tình của mình.
Có cao hứng, có khổ sở, có lẽ còn có chút áy náy...
"Điền Điềm?"
Từ Lan Anh híp mắt, tràn đầy chờ mong hỏi.
Từ lúc còn trẻ ánh mắt của nàng đã không tốt lắm, hiện tại liền càng yếu rồi.
"Mẹ, là con, con đã về rồi." Điền Điềm cảm thấy mũi chua xót.
Nàng chưa từng thấy dáng vẻ này của mẹ mình bao giờ.
Từ Lan Anh ghế sát vào phía trước, cuối cùng thấy rõ tướng mạo của Điền Điềm.
Là con gái nàng, ngoại trừ thành thục hơn một chút thì không khác gì trước đó cả.
"Trở về là tốt rồi, nhanh đi vào một chút." Từ Lan Anh kéo tay của nàng, kéo nàng đi vào trong sân.
Điền Điềm ngẩng đầu nhìn cây táo trong sân, có vẻ như nó đã lớn hơn nhiều so với trong tưởng tượng.
"Ăn cơm trưa hay chưa?" Giọng nói của Từ Lan Anh đánh gãy dòng suy nghĩ của nàng.
"Ăn rồi." Điền Điềm phục hồi tinh thần lại, vội vàng nói.
"Ăn rồi sao." Từ Lan Anh thật giống như có hơi thất vọng.
"Vậy con ngồi trước đi, mẹ đi rót cốc nước cho con." Từ Lan Anh lại nói.
"Mẹ, không cần phiền như vậy đâu, ba của con đâu?" Điền Điềm làm như lơ đãng hỏi.
"Cha con sao?" Từ Lan Anh sửng sốt một chút.
Sau đó mới sâu kín nói: "Năm ngoái đã đi rồi."
"Đi... Đi rồi?" Điền Điềm hỏi với vẻ mặt tái nhợt.
Nàng mơ hồ có chút dự cảm không tốt, nàng vẫn cho là chuyện xảy ra ngày hôm đó chỉ là ảo giác của nàng.
Lẽ nào thật sự là cha?
Là đang trách nàng nhiều năm như vậy không trở về nhà sao?
"Ba đi như thế nào vậy?" Điền Điềm hỏi với sắc mặt tái nhợt.
"Người già rồi, đương nhiên là phải đi rồi." Từ Lan Anh bình tĩnh nói.
Sau đó lại nói: "Con ngồi trước đi."
Sau đó nàng tập tễnh mà trở về phòng rót nước cho Điền Điềm.
Điền Điềm ngồi trên chiếc ghế mây mà Từ Lan Anh hay ngồi, ngơ ngác, cũng không biết là đang nghĩ cái gì.
Mãi đến tận khi Từ Lan Anh bưng cái cốc men đi ra.
"Uống nước đi, là ấm, vừa lúc uống một hớp." Từ Lan Anh tỉ mỉ nói.
Điền Điềm đưa tay nhận lấy.
Nhìn gốm sứ tráng men trong tay bóc ra, giống như bị bệnh rụng tóc, nàng cuối cùng không nhịn được mà trở nên khổ sở.
Từ Lan Anh bưng cái ghế đẩu ra từ trong nhà, ngồi ở bên cạnh lẳng lặng mà nhìn nàng.
"Mẹ, mẹ làm gì thế?" Điền Điềm vừa nói vừa mang theo nức nở.
"Không có gì, đã nhiều năm rồi không thấy con, mẹ chỉ muốn nhìn con một chút mà thôi." Từ Lan Anh cười nói.
"Mẹ, tại sao mẹ lại không nói con, mắng con?" Điền Điềm hỏi.
Nàng cũng đã nghĩ kỹ lý do, không nghĩ tới Từ Lan Anh lại không có chút ý tứ trách cứ nàng nào.
"Trách con, mắng con thì có ích lợi gì đây? Chung quy lại thì con có cuộc sống của chính con, mẹ già rồi, tháng ngày cũng không nhiều, có thể gặp lại được con, mẹ đã thấy đủ rồi." Từ Lan Anh bình thản nói.
"Mẹ." Điền Điềm cuối cùng không nhịn được, ôm lấy Từ Lan Anh rồi khóc lớn.
"Được rồi, cũng đã bao nhiêu tuổi rồi, không nên lại giống như khi còn bé." Từ Lan Anh vừa nói vừa nhẹ nhàng vỗ lưng của nàng.
"Mẹ, xin lỗi..." Điền Điềm vừa khóc lóc vừa nói.
"Con là con gái của mẹ, không cần phải nói xin lỗi với mẹ." Từ Lan Anh nói.
"Con không nghe lời, con vừa tùy hứng lại ích kỷ, khiến cho mẹ và ba..." Điền Điềm vừa khóc lóc vừa nói.
"Đó là bởi vì ba mẹ không dạy dỗ con thật tốt, là trách nhiệm của ba mẹ, cho nên con không có lỗi với ba mẹ, người con cần xin lỗi chính là Quốc Đống..."
"Mẹ, Từ Quốc Đống hắn... Hắn... Hắn còn dạy học ở trường học nữa không?" Điền Điềm thả mẹ ra rồi hỏi.
"Đã không dạy từ lâu nữa rồi, sau khi con đi không lâu sau, hắn liền từ chức về nhà rồi." Từ Lan Anh nói.
Điền Điềm nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, nàng còn thật sự có chút sợ nhìn thấy hắn.
Đúng lúc này, Từ Lan Anh lại mở miệng nói...
------
Dịch: MBMH Translate