"Nhưng mà mỗi tháng, hắn đều đến thăm ba mẹ, nhưng mà hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, cũng không biết hắn có đến hay không." Từ Lan Anh nói.
"Hắn tới làm gì?" Điền Điềm nghe vậy thì có vẻ có chút kích động.
Từ Lan Anh chỉ là nhàn nhạt nhìn nàng một cái, sau đó nói: "Ba mẹ già rồi, cần người chăm sóc, những năm này cũng may là có Quốc Đống. Mẹ không cầu con có lương tâm, nhưng cũng đừng tổn thương người có lương tâm."
"Mẹ, con không có ý này."
Điền Điềm cũng biết mình phản ứng quá lớn, vội vàng giải thích.
"Con có phải là ý này hay không thì trong lòng mình tự biết, hơn nữa con cũng không cần giải thích cái gì với mẹ, hơn nữa con cũng không có tư cách chỉ trích Quốc Đống."
"Mẹ, mẹ chính là nhìn con như vậy sao." Điền Điềm có chút không phục nói.
"Con còn muốn mẹ nhìn nhận con như thế nào đây? Con nhìn xem những năm này con đã làm những chuyện gì?" Từ Lan Anh có chút tức giận lên, giọng nói đều không tự chủ mà cao lên rất nhiều.
Điền Điềm há mồm muốn phản bác.
Lại bị Từ Lan Anh trực tiếp ngăn lại.
"Được rồi, không nói những thứ này nữa, con có thể trở về mẹ rất cao hứng, lần này trở về, con định ở mấy ngày?"
"Con... Con..." Điền Điềm căn bản không nghĩ tới vấn đề này.
"Ai ~ "
Từ Lan Anh thở dài, đứng lên rồi nói: "Mẹ đi sắp xếp lại phòng giúp con một chút."
Nói xong nàng xoay người đi vào trong phòng, Điền Điềm đứng dậy đi theo vào, chuẩn bị hỗ trợ.
"Mẹ có giữ lại căn phòng trước đây của con, nhưng mà bây giờ có bỏ một ít thứ, chuyển đi liền được rồi." Từ Lan Anh giải thích.
Điền Điềm không nói chuyện, bởi vì nàng nhìn thấy trên vách tường bên phải trong phòng khách có treo một tấm ảnh đen trắng, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.
Đây là di ảnh của Điền Gia Bằng.
Mà điều khiến cho Điền Điềm kinh hoàng chính là, di ảnh của Điền Gia Bằng giống hệt với ông lão mà nàng gặp vào sáng sớm ngày hôm đó.
Nàng cảm thấy cha trên di ảnh đang trừng mắt nhìn nàng.
Nghe phía sau không có động tĩnh, Từ Lan Anh xoay đầu lại nghi hoặc hỏi: "Làm sao thế?"
"Ba... Ba hắn..." Điền Điềm lắp ba lắp bắp chỉ vào khung ảnh, không nói được hoàn chỉnh.
"Há, cái này à, là Quốc Đống tìm người vẽ, đúng thật là có tâm."
Từ Lan Anh ngẩng đầu nhìn người trên khung ảnh, mắt đầy tư niệm.
Nàng run rẩy cầm lấy hương bên dưới khung ảnh, rút ra mấy cây, sau khi đốt thì đưa cho Điền Điềm rồi nói: "Thắp cho ba con hương đi, hắn đến chết đều còn nhắc mãi đến con."
Điền Điềm run cầm cập mà nhận lấy hương, Từ Lan Anh có chút kỳ quái mà nhìn nàng một cái, còn tưởng rằng nàng đang buồn.
"Người già rồi, chung quy đều sẽ chết, con cũng đừng quá thương tâm." Từ Lan Anh an ủi.
Nhưng mà an ủi thật sự không có tác dụng gì, Điền Điềm thực sự là quá "Thương tâm" rồi, nhưng cũng không còn run mạnh như vừa nãy nữa. Một que hương đột nhiên bị bẻ gãy.
Hai người đều sửng sốt rồi, thắp hương tối kỵ nhất là hai dài một ngắn, đây là chuyện vô cùng không may mắn.
"Không có chuyện gì, mẹ đổi cho con cái khác." Từ Lan Anh bình tĩnh nói.
Nhưng là Điền Điềm lại càng thêm hoảng sợ rồi, đây là chuyện đổi một cái sao?
"Mẹ... Mẹ, mẹ nói xem có phải là ba vẫn còn đang trách con hay không?" Điền Điềm run rẩy hỏi.
"Trách con đương nhiên là có rồi, những chuyện con làm năm đó, hắn là người thương tâm nhiều nhất, tức giận nhất. Nhiều năm như vậy nhà cũng không trở về, hắn có thể không trách con sao?" Từ Lan Anh hờ hững nói.
Nhưng nàng nói như vậy, Điền Điềm lại càng sợ rồi, cũng là bởi vì như vậy, cho nên cha mới đến tìm nàng đúng chứ?
Điền Điềm tiếp nhận hương từ trong tay của Từ Lan Anh, run cầm cập mà cắm vào trong lư hương, từ đầu đến cuối đều không dám ngẩng đầu nhìn lên khung ảnh.
Nàng thấp thỏm nói: "Mẹ... Mẹ... Trước đây con từng nhìn thấy ba?"
"Nhìn thấy cha con sao?"
Từ Lan Anh nghe vậy hơi kinh ngạc, lẽ nào ông nó đã lén đi gặp con gái, cũng không đúng, bọn họ vẫn luôn không biết Điền Điềm chạy đi nơi nào, lại nói xưa nay Điền Gia Bằng đều chưa từng rời nhà quá lâu.
"Lúc nào, ở chỗ nào?" Từ Lan Anh hỏi.
"Chính là mấy ngày trước, con gặp được cha con ở dưới lầu." Điền Điềm vừa nói vừa mang theo tiếng khóc nức nở.
Từ Lan Anh nghe vậy thì không cảm thấy cao hứng, mẹ còn chưa già lẩm cẩm đâu, cha con đã chết gần một năm rồi, con còn nói là gặp được hắn, gặp quỷ còn tạm được.
"Con đang nói thật mà." Điền Điềm lớn tiếng nói.
"Vào sáng sớm, con chạy bộ ở dưới lầu, hắn ngồi nghỉ ngơi trên ghế, hắn còn gọi con là Điềm Nữu." Điền Điềm vừa khóc lóc vừa nói.
"Như vậy, vậy hắn còn nói gì với con?" Từ Lan Anh nhàn nhạt hỏi, rất hiển nhiên nàng cũng không có tin Điền Điềm.
"Hắn nói Điềm Nữu, sao lại không chạy nữa, thêm chút lực, đừng từ bỏ." Điền Điềm vội vàng nói.
Từ Lan Anh nhìn nàng một cái rồi nói: "Con là quá nhớ cha con rồi? Cho nên mới sản sinh ảo giác đúng chứ?"
"Cũng không đúng, con làm sao có khả năng sẽ nhớ ba con đến mức xuất hiện ảo giác được chứ?"
"Lẽ nào con thật sự gặp quỷ rồi hay sao? Vậy tại sao hắn lại trở lại gặp mẹ, lão già đáng chết này..." Từ Lan Anh nói xong liền bắt đầu khổ sở.
Nàng nhấc góc áo lên, xoa xoa khóe mắt.
Thực ra Điền Gia Bằng vẫn luôn ở đây, nhìn dáng vẻ buồn bã của vợ, hắn tràn đầy bất đắc dĩ.
Hắn vẫn cho rằng làm quỷ rất tốt, tự do tự tại, muốn đi nơi nào thì đi nơi đó, đùi không đau, eo không chua.
Duy chỉ có lúc này, hắn mới cảm thấy làm quỷ cũng không phải sung sướng như vậy.
"Mẹ, cha con vẫn trách con không nghe hắn, trong lòng tức giận, cho nên chết rồi vẫn còn tức không nhịn nổi, còn muốn dạy dỗ con đúng không?" Điền Điềm thấp thỏm hỏi Từ Lan Anh.
"Cha con là hạng người như vậy sao?" Từ Lan Anh bất mãn hỏi.
"Là?"
Từ Lan Anh nghe vậy bất mãn mà trừng nàng một cái.
"Con là con gái của hắn, con như thế nào đi nữa cũng là vậy, hắn còn có thể hại con được hay sao? Vậy nếu đúng là hắn, nhất định là nhớ con rồi, làm quỷ cũng muốn đi gặp con, nhìn xem con sống có tốt hay không." Từ Lan Anh có chút khổ sở nói.
"Mẹ..."
Điền Điềm nghe vậy phảng phất như cũng không còn sợ sệt nữa, ngẩng đầu nhìn di ảnh của Điền Gia Bằng.
Trên di ảnh, Điền Gia Bằng mỉm cười, vô cùng hiền lành.
"Ba..."
Nàng nhớ tới lúc nhỏ, Điền Gia Bằng sủng nàng, yêu nàng, nàng nói sau này lớn lên nhất định sẽ hiếu kính ba ba, để ba ba trải qua tháng ngày đại tài chủ, mỗi ngày đều có thịt ăn.
Điền Gia Bằng đều là cười nói, không cần nàng bận tâm, sau khi lớn lên chỉ cần bản thân nàng sống tốt liền được rồi.
Nàng nhớ đến chuyện sau khi trưởng thành, mỗi một lần đều cãi vã với cha, oán giận cha quản nàng, nhìn nàng, làm cho nàng không có tự do.
Nàng không muốn cuộc sống như thế, nàng không muốn chờ ở cái nhà này, nàng muốn chạy khỏi nơi này, đi tìm sự tự do của nàng.
Nhưng chờ sau khi nàng thật sự thoát đi, mới phát hiện nào có cái gì gọi là tự do, chỉ có chạy trốn từ lao tù này đến một lao tù khác mà thôi.
Mà trong lao tù này đã không còn người quan tâm đến nàng nữa.
Nàng muốn tránh thoát khỏi lao tù này, cũng không muốn tiếp tục bị người cuốn lại. Mà nàng cho rằng tiền chính là đôi cánh giúp nàng tránh thoát khỏi lao tù, cho nên nàng tham tiền, tìm đại người đàn ông hơn nàng mưới mấy tuổi.
Nhưng mà cuối cùng thì sao, nàng nhận được tự do sao? Nàng trải qua hạnh phúc sao?
Thực ra bản thân nàng cũng không biết.
Trên vật chất nàng đúng là thu được sự tự do, nhưng mà trên tinh thần nàng lại trở nên trống vắng, nói sống mơ mơ màng màng tuy rằng có hơi cường điệu, thế nhưng cuộc đời của nàng phảng phất như mất đi tiêu cự, mất đi mục tiêu.
Đặc biệt là sau khi mất đi con trai, cái cảm giác này lại càng thêm mãnh liệt.
Nhưng mà nàng là một con người rất ích kỷ, chỉ cần mình sống tốt liền được, mất đi con trai tuy rằng đau buồn, nhưng mà nàng vẫn còn sống sót.
Sống chỉ đơn thuần là vì sống sót, vì vui sướng mà sống.
Nhưng mà, nàng còn sống không?
Có lẽ là có đi.
------
Dịch: MBMH Translate