Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 962 - Chương 962: Nhà.

Chương 962: Nhà. Chương 962: Nhà.

Thực ra có rất nhiều người giống với Điền Điềm.

Thế nhưng bởi vì trách nhiệm, luân lý, gia đình, lý trí… đã ràng buộc bọn họ, cho nên phần lớn đều không dám sống một cuộc sống tùy ý như thế.

Mà những thức này đối với Điền Điềm mà nói, không khác gì là lao tù cả.

Nhưng là chính là bởi vì lao tù như vậy, mới hình thành nên xã hội trật tự hiện hữu.

Nếu như người người đều giống như Điền Điềm, vậy chẳng phải là thế giới đại loạn hay sao.

Đây cũng là nguyên nhân mà Điền Gia Bằng cảm khái không dạy dỗ Điền Điềm thật tốt.

Thế nhưng loại cuộc sống đó càng tốt hơn, nhân giả gặp nhân, trí giả gặp trí, ấm lạnh tự biết, không ai có thể đi phán xét cuộc sống của người khác.

Dù sao thế giới lớn như vậy, hạng người gì đều có.

Loại người như nàng sống đúng là rất tự tại, nhưng lại không khiến cho người ta yêu thích nổi.

Đương nhiên thế giới này cũng có rất nhiều người khiến cho người ta yêu thích.

Ví dụ như mấy đứa nhóc đang vui cười hi hi ha ha.

Bọn nhóc vui vẻ như vậy, là bởi vì Trương Lục Quân cho nàng một chiếc đèn màu.

Đèn màu tạo hình hồ lô, khá giống với hồ Càn Khôn bên eo của Hà Tứ Hải.

Thế nhưng đẹp hơn hồ Càn Khôn nhiều, phía trên chẳng những có hoa văn tinh mỹ, mà sau khi đốt đèn còn lập loè đủ mọi màu ánh sáng.

Đương nhiên đây không phải là đèn lửa, mà là đèn LED dùng pin.

Đây là Trương Lục Quân đặc biệt là chuẩn bị cho bọn nhỏ.

Cho nên, Đào Tử và Huyên Huyên cũng có.

Đèn màu của Đào Tử là một quả đào lớn màu hồng nhạt, Đào Tử biểu thị nàng rất yêu thích, cầm yêu thích không buông tay.

Mà Huyên Huyên thì cắm đèn Dẫn Hồn ở phía sau mông, trên tay nhấc theo một chiếc đèn tạo hình cá vàng màu đỏ.

Đèn màu chẳng những có thể sáng, còn có thể phát nhạc, nhấn một cái nơi tay cầm liền phát ra ca khúc yêu thích.

"Đến, cái này cho cháu." Trương Lục Quân đưa một cái đèn lồng bong bóng màu lam trong suốt cho Lưu Vãn Chiếu.

"Ồ, còn có của cháu sao?" Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì vui mừng nhận lấy.

Trong tay của Trương Lục Quân còn sót lại mấy cái, Hà Tứ Hải vội vàng lắc lắc tay, "Ba không cần cho con đâu, con không muốn."

"Vì sao lại không muốn, rất thú vị, em chọn giúp anh một cái."

Lưu Vãn Chiếu không nói gì, giúp Hà Tứ Hải chọn một chiếc đèn bí đỏ rồi nhét vào trong tay hắn.

Hà Tứ Hải muốn trả lại, bà nội ở bên cạnh lại nói.

"Đều cầm đi, chờ trời tối mang bọn nhỏ đi ra đường ngắm hội đèn lồng."

"Người rất nhiều sao?" Hà Tứ Hải nghe vậy thì rụt tay trở về.

"Đương nhiên là rất nhiều, người của mấy thôn gần đây đều sẽ tới, chẳng những có dạo phố, còn có biểu diễn, mặt khác ở bên phía từ đường Trương gia còn có hoạt động đèn đuốc." Bà nội nói.

"Náo nhiệt như thế sao?" Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì vô cùng vui vẻ và ngạc nhiên.

Ở Hợp Châu rất khó tìm được chỗ náo nhiệt như vậy, đừng nói là Tết Nguyên Tiêu, năm mới đều vắng ngắt. Nhưng mà khi còn bé nàng từng thấy ở quê nhà, nhưng từ khi một nhà chuyển tới Hợp Châu thì chưa từng thấy nữa.

"Bà cố, bà cố, lát nữa có đồ ăn ngon không?" Huyên Huyên ở bên cạnh nghe thấy, lập tức chạy qua hỏi.

"Đương nhiên là có đồ ăn ngon rồi, hơn nữa còn có rất nhiều thứ miễn phí." Bà nội cười nói.

"Thật sao?" Huyên Huyên nghe vậy thì vô cùng vui vẻ.

"Đương nhiên là thật rồi, bà cố còn có thể gạt cháu sao, đợi đến tối cháu sẽ biết thôi."

Thì ra hội đèn lồng chẳng những có biểu diễn, còn có nghệ nhân hoá trang thành các loại tạo hình dân gian, bán đồ ăn ven đường cho bọn nhỏ.

Về phần khởi nguồn của những trò này, chính là các gia đình trên đường cho.

Trên eo của những nghệ nhân biểu diễn đều buộc một cái túi vải.

Lúc đi ngang qua cửa nhà nào và dừng lại biểu diễn, chủ nhân sẽ lấy thức ăn chiêu đãi mọi người, những nghệ nhân này sẽ dùng túi áo đi xới.

Đều là một ít đồ ăn vặt nhỏ, kẹo chiếm đa số, thế nhưng cho dù như vậy thì từng nhà đều cho, mang theo cũng là rất nặng, cho nên bọn họ thường sẽ chia cho bọn nhỏ xem trò vui ở ven đường, xem như là một loại phương thức cùng vui.

Huyên Huyên nghe vậy thì tràn đầy chờ mong đến buổi tối.

Nhưng vào lúc này, bên cạnh bỗng nhiên vang lên một giọng nói thấp thỏm: "Tiếp dẫn đại nhân."

Hà Tứ Hải nghe tiếng nhìn lại, hóa ra là Từ Á Hổ.

Đương nhiên ngoại trừ Hà Tứ Hải, Huyên Huyên và Uyển Uyển, những người khác đều không nhìn thấy.

"Anh không phải đã trở về nhà cùng Điền lão gia tử rồi sao?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Hắn là ông ngoại tôi." Từ Á Hổ nói.

"Anh biết rồi à?" Hà Tứ Hải cười nói.

Đám người Trương Lục Quân thấy Hà Tứ Hải đột nhiên lầm bầm lầu bầu, liền biết có "Khách" đến rồi.

Huyên Huyên móc đèn Dẫn Hồn ra từ phía sau mông, đưa tới trước mặt Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải đốt đèn Dẫn Hồn, mọi người lúc này mới phát hiện trong sân nhiều thêm một người trẻ tuổi.

"Chào... Chào mọi người."

Nhiệt độ có chút lạnh, sau khi đột nhiên có thân thể, Từ Á Hổ run lập cập, lại tràn đầy tò mò đối với thân thể của chính mình.

Hắn nghe Điền Gia Bằng nói với hắn, nhưng khi thật sự đến lượt mình, hắn vẫn cảm thấy thần kỳ không gì sánh được.

"Còn là một tiểu tử a." Bà nội cảm khái.

Sau đó gọi hắn ngồi xuống.

Từ Á Hổ nghe vậy thì liếc mắt nhìn Hà Tứ Hải.

"Bảo anh ngồi thì cứ ngồi đi, anh nhìn tôi làm gì?"

Từ Á Hổ nghĩ thầm còn không phải lần trước bị anh chỉnh cho sợ rồi, nhưng hắn lại không dám nói lời này ra khỏi miệng, thế là vội vàng nói cảm ơn với bà nội rồi ngồi xuống.

"Tiểu tử, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" Bà nội cười hỏi.

"Qua năm mới là 21 rồi." Từ Á Hổ vội vàng nói.

"Mới 21? Thực sự là quá đáng tiếc mà." Bà nội nghe vậy tràn đầy tiếc hận.

Lớn hơn Tứ Hải liền một tuổi, độ tuổi đang đẹp như thế, làm sao lại chết chứ.

Lúc này Trương Lục Quân bưng một chén nước nóng đi ra.

"Uống nước đi."

"Cảm ơn, cảm ơn..." Từ Á Hổ vội vàng đứng dậy nói cám ơn.

Mà Dương Bội Lan thì bưng đĩa hoa quả khô ra từ trong nhà, đặt ở trước mặt của hắn.

Huyên Huyên ở bên cạnh lặng lẽ bốc một nắm hạt điều, sau đó chia cho Đào Tử, Uyển Uyển và mình.

"Ăn một chút gì đi." Dương Bội Lan nói.

Loại hoa quả khô sáu ô này bình thường đều không lấy ra, chỉ có năm mới mới lấy ra để chiêu đãi khách tới nhà.

"Cảm ơn, cháu tìm tiếp dẫn đại nhân có chút việc." Từ Á Hổ vội vàng nói.

"Ăn một chút gì đi, năm mới mà, tới cửa chính là khách." Bà nội ở bên cạnh cười nói.

Từ Á Hổ nghe vậy thì sửng sốt một chút, sau đó thấp giọng nói một tiếng cảm ơn.

Sau đó cũng không khách sáo, nắm hoa quả khô trên đĩa rồi nhét vào trong miệng.

Vừa ăn vừa lau nước mắt.

Chính hắn cũng không biết đây là làm sao nữa.

Lúc hắn chết đều không cảm thấy thương tâm như thế.

"Được rồi, không khóc nữa, đều là đứa trẻ to xác rồi, có chuyện gì thì nói với cháu trai của bà, hắn có thể giúp cháu, nhất định sẽ giúp cháu." Bà nội ở bên cạnh an ủi.

Nhìn bà lão trước mắt, Từ Á Hổ nhớ tới bà ngoại mới nhìn thấy mấy ngày trước.

Bà ngoại một người lẻ loi hiu quạnh, nhìn lại bà lão trước mắt, con cháu đầy nhà, gia đình vui vẻ mà lại hạnh phúc.

Nhìn thấy bọn họ, hắn phảng phất mới rõ ràng cái gì là nhà, hình dáng của nhà hẳn là như thế nào.

Nếu như hắn còn sống, bà ngoại nhất định sẽ đối xử tốt với hắn giống như bà lão trước mắt này đúng chứ?

Nhưng mà không có nếu như.

Hắn lại nghĩ đến mẹ của mình, bất đắc dĩ thở dài.

Khi còn sống không hiểu, chết rồi hắn chợt hiểu ra rất nhiều điều.

Chờ sau khi tâm trạng của Từ Á Hổ hơi lắng lại một chút, Hà Tứ Hải lúc này mới hỏi: "Anh có chuyện gì, nói đi."

"Không thấy mẹ tôi đâu nữa rồi." Từ Á Hổ nói.

"Không thấy nữa rồi?"

"Đúng, không thấy nữa rồi." Từ Á Hổ vội vàng kể lại chuyện đã xảy ra một lần.

"Nàng có thể đã trở lại rồi." Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút rồi nói.

Ngày hôm đó Điền Gia Bằng dọa Điền Điềm một hồi, phỏng chừng nàng muốn về thăm nhà một chút.

"Vậy tiếp dẫn đại nhân có thể cùng tôi trở về một chuyến hay không? Tôi muốn gặp bà ngoại tôi, cũng muốn bà ngoại nhìn thấy tôi, bà ngoại ở nhà một mình..." Từ Á Hổ khổ sở nói.

"Được." Hà Tứ Hải nghe vậy thì đáp ứng một tiếng.

"Cảm ơn tiếp dẫn đại nhân, cảm ơn tiếp dẫn đại nhân, cảm ơn bà, cảm ơn chú, cảm ơn dì..." Từ Á Hổ nghe vậy thì hưng phấn đứng lên, không ngừng mà nói cám ơn.

"Không cần như vậy, không cần như vậy." Bà nội cười ha hả ngăn hắn lại.

"Nên cảm ơn, là cháu đã quấy rối gia đình các người đoàn viên rồi." Từ Á Hổ nói.

"Không có chuyện gì, chúng ta đi sớm về sớm." Hà Tứ Hải hờ hững nói, sau đó nhìn về phía Huyên Huyên đang không ngừng ăn giống như một con Hamster nhỏ ở bên cạnh.

"Hả?" Huyên Huyên thấy Hà Tứ Hải nhìn sang thì lấy làm kinh hãi.

Nhìn quả hạch trong tay một chút, lại nhìn đèn cá nhỏ một chút.

Nàng hình như đã không còn cảm nhận được vui sướng nữa rồi.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment