"Mẹ, mẹ bình thường chỉ ăn cái này thôi sao?" Nhìn thấy dưa muối trên bàn, Điền Điềm hơi kinh ngạc hỏi.
"Chẳng muốn nấu." Từ Lan Anh hời hợt nói.
"Mẹ..." Điền Điềm hơi có chút chua xót, tim dù sao cũng không phải làm bằng sắt.
"Đều đã quen rồi, con buổi tối muốn ăn cái gì? Trong nhà cũng không có món gì, còn phải đi chợ bán thức ăn để mua, hiện tại cũng không biết có thể mua được hay không. Nhưng mà con muốn thì tự mình đi đi, mẹ đi không nổi rồi..."
Từ Lan Anh lầm bầm lầu bầu nói một tràng.
"Mẹ, người cứ ở nhà, con đi mua cho, trở về làm món ngon cho mẹ. Nhưng mà đi đến chợ bán thức như thế nào đây?" Điền Điềm vội vàng nói.
"Chính là chợ bán thức ăn cũ trước đây, con không nhớ nữa sao?"
"Chợ bán thức ăn kia vẫn còn sao?" Điền Điềm hơi kinh ngạc hỏi.
"Hừm, nhưng mà đã được cải tạo tốt hơn nhiều, không giống như trước, vừa bẩn vừa thối?" Từ Lan Anh nói.
"Được, vậy lát nữa con sẽ đi mua, mẹ, mẹ muốn ăn cái gì, mẹ nói với con, con làm cho mẹ." Điền Điềm nói.
"Con còn biết nấu ăn sao?" Từ Lan Anh hơi kinh ngạc hỏi.
"Mẹ, mẹ coi thường người khác quá rồi, nấu ăn thì có cái gì khó?" Điền Điềm rất tự tin.
Trên thực tế nấu ăn thật sự không khó, chỉ cần dùng chút đầu óc là được, dù sao chưa từng thấy heo chạy, chẳng lẽ còn chưa từng ăn thịt heo hay sao?
Bỏ dầu trước lại bỏ thức ăn, chín là có thể ăn được.
Thứ duy nhất mà người mới khống chế không tốt, đại khái chính là muối, cho nên nhất định phải ghi nhớ kỹ, thà bỏ ít muối còn hơn là bỏ nhiều. Ít muối thì còn có thể ăn, bỏ nhiều thì món ăn đó coi như là hủy rồi.
Đương nhiên còn có một biện pháp, chính là không bỏ muối, bỏ chút xì dầu, bên trong xì dầu vốn đã có muối, còn có thể khiến món ăn trông tươi hơn.
Nói câu khuếch đại, ăn cơm thực ra chính là ăn gia vị, từ các loại gia vị có sẵn không những có thể nấu ra các loại món ăn, mà hiện nay các loại gia vị ở trên thị trường nhiều không kể xiết, chính là sản xuất dành cho kẻ ngốc nấu ăn.
Cho nên có lúc thật sự không hiểu nổi tại sao mấy người rán trứng gà lại có thể trực tiếp bỏ trứng vào nồi, hay là nấu một nồi cơm đầy gạo…không biết là vụng về hay là ngu ngốc nữa. Nhưng mà chỉ cần suy nghĩ một chút là rõ mà, lại không phải là chưa từng ăn.
Được rồi, vấn đề này đi có chút xa rồi, nhưng chính là Điền Điềm vẫn có đầu óc, đương nhiên, một người luôn xem mình là trung tâm, nếu như không đầu óc, sống đương nhiên sẽ không được thoải mái.
Điền Điềm có thể sống thoải mái như vậy, đương nhiên là vẫn có đầu óc.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới một giọng nói: "Mẹ, con đến thăm người đây."
Từ Lan Anh nghe vậy thì vui mừng đứng dậy đi ra ngoài cửa.
"Là Quốc Đống tới rồi."
"Mẹ, người chậm một chút."
Trong lòng Điền Điềm hơi chua, cảm thấy mẹ còn kích động hơn khi nàng trở về.
Nhưng mà nghe thấy giọng nói quen thuộc này, trong lòng Điền Điềm cảm thấy phức tạp không gì sánh được, đồng thời cũng có chút khiếp đảm. Nàng vốn muốn đi theo ra ngoài bỗng nhiên dừng lại.
Thế nhưng Từ Lan Anh lúc này căn bản là không chú ý tới nàng, mà là hưng phấn đi ra ngoài.
Nàng trốn ở trong phòng nghe trộm Từ Lan Anh và Từ Quốc Đống nói chuyện.
"Ngày hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, sao mấy người đều qua đây hết vậy?"
Rất hiển nhiên, Từ Quốc Đống không phải đến một mình.
Điền Điềm hơi có chút ngạc nhiên, là ai đến cùng Từ Quốc Đống vậy.
Nàng đang do dự xem có nên ra ngoài xem một chút hay không.
Liền nghe thấy một người phụ nữ nói: "Mẹ, cũng là bởi vì Tết Nguyên Tiêu, cho nên chúng con mới trở về đón cùng người."
Điền Điềm trong lòng càng là kinh ngạc, nhưng nàng chưa kịp đi ra ngoài.
Lại có một đứa nhóc nói: "Bà nội, năm mới vui vẻ."
Điền Điềm cuối cùng không nhịn được mà đi ra ngoài.
Chỉ thấy một người đàn ông vóc người hơi mập đứng ở trong sân, mặt lớn, cười lên khiến người ta cảm thấy rất có cảm giác thân thiết.
Điền Điềm không thể quen thuộc hơn được, đây chính là chồng trước của nàng Từ Quốc Đống, nhưng mà người mập một chút, cũng già nua hơn một chú.
Bên cạnh hắn là một người phụ nữ trẻ tuổi, không được tính là tuổi trẻ mặt đẹp, thế nhưng khí chất rất tốt, một thân ăn mặc rất có quý khí.
Ngoài ra, giữa hai người còn có một bé trai kháu khỉnh khỏe mạnh.
Nàng đi ra, mọi người đều cùng nhau nhìn về phía nàng.
Đặc biệt là Từ Quốc Đống, phản ứng của hắn là lớn nhất, giật mình nói: "Điền Điềm?"
"Hừ, là tôi."
Vốn nhìn thấy Từ Quốc Đống, bởi vì đuối lý, nàng lẽ ra nên khiếp đảm mới đúng, nhưng trong lòng lại bốc lên một cỗ chua, dĩ nhiên không còn sợ nữa, đương nhiên thái độ cũng trở nên không tốt.
Nàng biết là vì sao, là bởi vì thấy Từ Quốc Đống có cuộc sống tốt, còn có một người vợ trẻ tuổi, con trai đáng yêu. Điều này làm cho trong lòng nàng rất không thăng bằng.
Thế nhưng Từ Quốc Đống cũng không hề để ý, mà là nghiêm túc hỏi: "Tiểu Hổ đâu?"
"Chết rồi." Điền Điềm tức giận nói.
Từ Quốc Đống chỉ cho là nàng đang nói lung tung.
“Nói chuyện cẩn thận cho mẹ." Từ Lan Anh ở bên cạnh nghe vậy thì tức giận trách cứ.
Điền Điềm thấy mẹ mình nghiêng về Từ Quốc Đống, trong lòng càng tức giận, nhưng mà mới vừa trở về, nàng cũng muốn cãi vã với mẹ.
Thế là ngẩng đầu, không thèm đáp lời Từ Quốc Đống.
Trái lại, nàng lại quái gở nói: "Những năm này anh sống đúng là không tệ nha, ai yo, lớn tuổi như vậy rồi còn tìm người vợ trẻ tuổi như thế? Được đó nha, uổng công tôi vẫn cho rằng Từ Quốc Đống anh là một người thành thật."
...
"Chúng ta đi thôi." Hà Tứ Hải vẫy vẫy tay đối với Huyên Huyên, giục nàng nhanh một chút.
"Há, đến ngay." Huyên Huyên vừa nói, vừa dùng tay nhỏ nắm hoa quả khô trong đĩa nhét vào trong túi.
"Nha đầu ngốc này..."
Hà Tứ Hải có chút không biết nói gì.
"Hi hi..." Uyển Uyển chạy tới, nhét tay của mình vào trong lòng bàn tay của Hà Tứ Hải.
"(¬? ¬)?" Hà Tứ Hải ngạc nhiên.
Uyển Uyển: (;′?')
"Lần này không cần em đi." Hà Tứ Hải nói.
Không phải làm việc là một chuyện vui vẻ cỡ nào, cũng không ngờ đến sau khi Uyển Uyển nghe vậy lại bày ra vẻ mất mát.
"Em và Đào Tử ở nhà chơi, bọn họ chẳng mấy chốc sẽ trở về." Hà Tứ Hải kiên trì giải thích với nàng.
"Ồ... Nha..." Uyển Uyển bày ra dáng vẻ bừng tỉnh, sau đó thả tay Hà Tứ Hải ra.
"Ba ba nhanh trở về một chút nha." Đào Tử dặn dò.
Nàng hiện tại có chút quen thuộc với việc Hà Tứ Hải đột nhiên rời đi rồi.
"Biết rồi." Hà Tứ Hải đáp.
Sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Uyển Uyển, bảo nàng đi chơi cùng Đào Tử.
Huyên Huyên chạy tới, kéo tay Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải đưa tắt đèn Dẫn Hồn đăng, Từ Á Hổ đứng ở một bên biến mất ở trước mặt mọi người.
"Được rồi, mang bọn anh đi tìm ông lão ngày hôm đó đi." Hà Tứ Hải nói với Huyên Huyên.
"Ông lão ngày hôm nào?" Huyên Huyên nghi hoặc hỏi.
Hà Tứ Hải:...
Sau đó giải thích với nàng nửa ngày, nàng mới rõ ràng.
Tiếp theo nàng hơi sững sờ một chút, liền tìm đến vị trí của Điền Gia Bằng.
"Em tìm được ông lão rồi." Huyên Huyên đắc ý không gì sánh được.
"Biết rồi, nhanh mang bọn anh đi đi." Hà Tứ Hải nói.
Hắn vừa nói vữa vẫy vẫy tay với Từ Á Hổ, để hắn lại đây, kéo cánh tay của hắn.
Huyên Huyên theo bản năng mà chuyển đổi thành quỷ, bởi vì chỉ có quỷ thân thì mới có thể vượt qua khoảng cách, đi tới bên cạnh quỷ mà nàng muốn tìm.
Nhưng mà ——
Bùm bùm, quả hạch trong túi nàng đều rơi hết xuống đất.
Huyên Huyên: ( ̄ 口  ̄)!!
"Được rồi, chờ trở về lại ăn." Hà Tứ Hải bất đắc dĩ nói.
Lúc này Đào Tử và Uyển Uyển đã chạy lại đây, cong mông nhỏ, nhặt hoa quả khô mà Huyên Huyên làm rơi.
Huyên Huyên chỉ có thể bất đắc dĩ mà gật gật đầu.
Sau đó run đèn Dẫn Hồn trong tau lên, đèn vốn đã tắt lại sáng lên một lần nữa.
Nhưng mà ánh đèn lần này lại là màu tím lam, đương nhiên nhân loại bình thường chắc chắn sẽ không nhìn thấy.
Thế nhưng Từ Á Hổ lại thấy rất rõ ràng, loại ánh sáng này khiến hắn cảm thấy rất ấm áp, lúc trước cũng chính là bị loại ánh sáng này dẫn, sau đó mới nhìn thấy tiếp dẫn đại nhân.
"Nhìn xem em lợi hại."
Huyên Huyên mở đường, quát một tiếng, khí thế hùng hồn.
Sau đó liền thấy nàng lôi kéo mọi người, đi vào một con đường nối trắng xóa, Từ Á Hổ có chút ngạc nhiên mà nhìn xung quanh.
Thế nhưng hắn chưa kịp có bao nhiêu phản ứng, bọn họ đã xuất hiện trong sân nhà của Điền Gia Bằng.
Điền Gia Bằng đang đứng ở trước mặt của bọn họ.
------
Dịch: MBMH Translate