"Chào chị, em thường xuyên nghe lão Từ nhắc đến chị, thực sự là nghe danh không bằng gặp mặt."
Vợ của Từ Quốc Đống tiến lên, cười tủm tỉm chảo hỏi Điền Điềm, dường như không thấy sắc mặt của nàng.
"Đi thôi, cùng bà nội vào nhà, bà nội lấy đồ ăn ngon cho cháu."
Tuy Từ Lan Anh già, thế nhưng không hồ đồ, lôi kéo bé trai đi vào nhà.
Từ Quốc Đống liếc mắt nhìn, trên mặt lộ ra một nụ cười yếu ớt.
Lẽ ra Điền Điềm là con gái nàng, vì sợ bọn họ ầm ĩ, nàng không nên rời đi, thậm chí là khuyên can.
Nhưng mà nàng hiện tại lại xoay người rời đi, nói rõ nàng không muốn giúp bên nào.
Nhưng mà bọn họ hai người, Điền Điềm một người, nếu như muốn ầm ĩ thì người chịu thiệt tuyệt đối là Điền Điềm. Cho nên ý tứ của Từ Lan Anh cũng rất rõ ràng rồi...
"Cô là có ý gì?" Điền Điềm âm trầm nói, cảm thấy lời nói của nàng mang thâm ý.
"Ý của em là chị xinh đẹp hơn với những gì lão Từ nói. Lão Từ nhà chúng em quả nhiên là người có phúc, đáng tiếc nha, phúc khí hơi cạn cho nên không thể bảo vệ." Vợ của Từ Quốc Đống vẫn cười tủm tỉm nói.
"Được rồi." Đúng lúc này, Từ Quốc Đống mở miệng nói.
Vợ của Từ Quốc Đống nghe tiếng thì liếc mắt nhìn hắn, sau đó lùi ra phía sau hắn, cúi đầu cụp mắt, bày ra dáng vẻ bé ngoan nghe lời.
Điền Điềm hơi kinh ngạc mà nhìn về phía Từ Quốc Đống.
Nàng nhớ tới, trước đây lúc đi cùng với hắn, hắn đều là khúm núm, cái gì cũng đều nghe nàng, không nghĩ tới những năm này không gặp, lưng lại cứng lên rồi.
"Xem ra những năm này anh sống cũng không tệ nha?" Điền Điềm đánh giá Từ Quốc Đống từ trên xuống dưới, giọng có chút chua.
"Cũng được, cô còn không nói với tôi tiểu Hổ thế nào rồi? Hắn không trở về cùng cô sao? Tôi muốn gặp hắn." Từ Quốc Đống nhìn chằm chằm nàng rồi hỏi.
"Tôi không phải đã nói với anh rồi sao? Hắn chết rồi, anh gặp cái quỷ." Điền Điềm thấy Từ Quốc Đống không để ý nàng chút nào, mà cứ hỏi đến con trai, trong lòng càng là tức giận.
"Hắn chính là cha cháu sao?" Từ Á Hổ quay sang hỏi Điền Gia Bằng bên cạnh.
Điền Gia Bằng gật gật đầu.
Hắn vẫn luôn ở bên cạnh quan sát.
Mà Hà Tứ Hải mang theo Từ Á Hổ đột nhiên xuất hiện ở trước mắt hắn, hắn cũng chẳng có bao nhiêu kinh ngạc.
Thần tiên mà, luôn có chút thần thông, có đúng hay không?
Hắn không có tra cứu vấn đề này, đương nhiên vấn đề chủ yếu nhất là sự chú ý hiện tại của hắn đều tập trung ở trên người Từ Quốc Đống và Điền Điềm.
Hắn thậm chí còn nghĩ, Từ Quốc Đống nóng giận, đánh cho Điền Điềm một trận mới tốt.
Khi còn bé chính là quá chiều nàng cho nên mới làm hư nàng.
"Bề ngoài cũng không đẹp trai nha?" Từ Á Hổ tiến đến trước mặt Từ Quốc Đống, đánh giá hắn một chút rồi nói.
"Cháu đẹp trai hơn hắn nhiều." Từ Á Hổ lại cúi đầu liếc nhìn chính mình.
"Đó là bởi vì cháu giống mẹ cháu, nhưng mà đôi mắt và lỗ tai của cháu thì lại giống Quốc Đống." Điền Gia Bằng ở bên cạnh nói.
Từ Á Hổ cẩn thận nhìn một cái, sau đó lầm bầm lầu bầu nói: "Đúng vậy thật."
Đúng lúc này, liền nghe Từ Quốc Đống nói: "Nhiều năm như vậy rồi, sao em vẫn còn cái tính khí này vậy? Anh đang nói chuyện nghiêm túc với em, có thể làm phiền em cũng trả lời nghiêm túc có được hay không. Năm đó em tự ý mang con trai đi, anh còn chưa tìm em tính sổ đâu."
"Đó là con trai của tôi." Điền Điềm lớn tiếng nói.
"Hắn cũng là con trai của anh." Từ Quốc Đống phảng phất lại nhớ tới năm đó, trên mặt cuối cùng cũng xuất hiện một chút tức giận.
"Bọn họ sẽ không đánh nhau đó chứ?" Từ Á Hổ ở bên cạnh có chút lo lắng nói.
Điền Gia Bằng lắc lắc đầu.
"Tính cách của cha cháu thành thục thận trọng, sẽ không ra tay với mẹ cháu đâu." Điền Gia Bằng nói.
"Hắn hẳn phải biết cháu chết rồi cơ chứ?" Từ Á Hổ lại nói.
" y..." Điền Gia Bằng thấy dáng vẻ chờ mong này của Từ Á Hổ, bỗng nhiên nở nụ cười.
"Có thể đi." Hắn cũng không chắc lắm.
Huyên Huyên bên cạnh không hiểu nổi mấy người lớn đang làm gì, liền cầm đèn Dẫn Hồn chạy vào trong phòng. Nàng muốn nhìn một chút, bà lão vừa nãy đã cho anh trai nhỏ kia món gì ngon.
"Nhưng mà cha cháu đúng là lợi hại, dĩ nhiên lại tìm được một người vợ trẻ tuổi như thế, đàn ông có phải có tiền đều sẽ như vậy hay không?" Từ Á Hổ nhìn về phía người vợ đang cúi đầu cụp mắt của Từ Quốc Đống rồi nói.
"Cháu đừng nói mò, cha cháu không phải người như vậy." Điền Gia Bằng trách cứ.
"Này này, ông ngoại, ông nói như vậy liền bất công rồi, sự thực đang ở chỗ này đây."
Ở cùng với ông ngoại, tâm trạng của Từ Á Hổ dường như cũng sáng sủa hơn rất nhiều.
"Mắt thấy cũng không nhất định là thật, cha cháu và Đình Đình là một đường đi tới, giúp đỡ lẫn nhau, có thể có một kết quả tốt cũng rất không dễ dàng." Điền Gia Bằng cảm khái.
"Ồ, có đúng không?" Từ Á Hổ nghe vậy thì không khỏi ngạc nhiên, rất hiển nhiên là không tin.
"Ông còn có thể gạt cháu sao, năm đó mẹ cháu lặng lẽ mang cháu rời đi. Cha cháu bị tổn thương rất sâu, vì không làm lỡ bọn nhỏ, hắn cuối cùng lựa chọn từ chức, trở về quê nhà. Cháu có biết trong những năm tháng đó, giáo viên chủ động từ chức là chuyện cần có quyết tâm lớn như thế nào không?"
"Sau khi cha cháu về qua đã chán chường một quãng thời gian rất dài, mãi đến tận khi Đình Đình học xong đại học và trở về. Đình Đình trước đây là học sinh của cha cháu, điều kiện gia đình nàng không tốt, học phí trên căn bản đều là cha cháu giúp đỡ. Sau khi nàng nghe nói về chuyện của cha cháu..."
"Oa, còn là tình thầy trò, kích thích nha." Từ Á Hổ nói với vẻ khoa trương.
Điền Gia Bằng tức đến mức muốn giơ ba tong lên gõ đầu của hắn.
Từ Á Hổ cười ha ha trốn sang bên cạnh.
Điền Gia Bằng nào thật sự muốn gõ hắn, chỉ ra vẻ một chút rồi lại tiếp tục nói: "Cha cháu cũng không biết là nghĩ thông suốt rồi, hay là bởi vì Đình Đình khuyên bảo mà dần dần thả xuống. Nhưng mà khi đó trong nhà nghèo, hắn lại không có việc làm, ngay sau đó liền nghĩ đi tìm việc làm."
"Hắn trồng trọt, nuôi heo, bán đồ ăn, trồng trái cây..., trải qua rất nhiều chuyện, tháng ngày rất khổ cực, có lúc đừng nói là kiếm tiền, thậm chí là còn thâm hụt."
"Khi đó dì Phan của cháu, cũng chính là Đình Đình tốt nghiệp đại học trở về, việc nghĩa chẳng từ nan trợ giúp cha cháu làm nên sự nghiệp của hắn. Một lần này chính là hơn mười năm, một người phụ nữ lại có mấy mười năm. Mẹ cháu thật sự là không thể so sánh với nàng, ai..." Điền Gia Bằng cảm khái vạn ngàn.
"Cũng không biết là dì Phan vượng cha cháu, hay là bởi vì bọn họ thật sự nỗ lực, chuyện làm ăn dần dần có khởi sắc, tháng ngày cũng dần tốt lên. Hai người bọn họ thuận nước chảy thành sông mà ở cùng nhau."
Từ Á Hổ nghe vậy thì có chút bừng tỉnh.
"Nhưng mà cha cháu cũng không phải người vong ơn, cho dù có tiền rồi, cũng chưa từng quên ông bà, mỗi tháng đều đến thăm mấy lần. Đình Đình cũng là cô gái tốt, bất kể hiềm khích lúc trước, thường xuyên cùng tới chăm sóc ông bà, có lúc ông còn nghĩ nếu như nàng là con gái của mình thì tốt rồi."
Từ Á Hổ nghe vậy thì im lặng, Điền Điềm đúng là không phải một người con gái tốt, cũng không phải là một người mẹ tốt, thậm chí người tốt...
Hắn nhớ tới tháng ngày khi còn bé mình bị ném cho bảo mẫu.
Hắn được rất nhiều bảo mẫu nuôi lớn, tố chất của những bảo mẫu kia không đồng đều, khiến cho hắn mỗi lần nhớ lại đều không quên được.
Khi đó hắn nhỉ, căn bản không có sức phản kháng, mãi đến tận khi hơi lớn một chút, mới học được cách phản kháng.
Tính cách phản nghịch của hắn một phần cũng có quan hệ với những gì đã trải qua.
Nhìn dáng vẻ khó chịu của Điền Điềm, Từ Quốc Đống cuối cùng cũng ổn định tâm trạng, chủ động giới thiệu cho nàng: "Đây là vợ của anh, Phan Đình Đình."
Phan Đình Đình cười cười với Điền Điềm, Điền Điềm chỉ là lạnh lùng gật gật đầu.
Lúc này, bé trai kia lại chạy ra từ trong nhà, trong tay còn cầm mấy cái kẹo.
Thế là Từ Quốc Đống lại chủ động giới thiệu: "Đây là con trai của anh Từ Tư Hổ."
"Hả?"
Từ Á Hổ nghe vậy thì hơi kinh ngạc mà nhìn về phía bé trai đang chạy tới.
Từ Tư Hổ sao?
Hắn lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác được người mong nhớ.
"Từ Tư Hổ? Đặt cái tên này, anh cũng không sợ vợ của mình tức giận sao? Cũng không biết anh nghĩ như thế nào nữa." Điền Điềm nghe vậy thì cười nói.
Nói xong còn nhìn về phía Phan Đình Đình đứng ở bên cạnh.
"Chị, cái tên này là do em đặt." Phan Đình Đình mỉm cười nói.
Nụ cười trên mặt của Điền Điềm lập tức cứng lại.
------
Dịch: MBMH Translate