Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 965 - Chương 965: Doạ.

Chương 965: Doạ. Chương 965: Doạ.

"Được rồi, không nói những thứ này nữa, nhưng mà cô nhiều năm như vậy đều không trở lại một chuyến, hiện tại sao đột nhiên lại chạy về?"

Từ Quốc Đống ngăn Phan Đình Đình lại, hắn thực sự quá hiểu Điền Điềm rồi, biết nàng là hạng người gì, cũng không thể nói lời gì hay với nàng được.

"Đây là nhà tôi, tôi muốn về lúc nào thì trở về lúc đó." Điền Điềm tức giận nói.

"Được, là lý do này sao, đây là chuyện của cô, tôi cũng không có gì hay để chỉ trích cô. Nhưng mà cô không nói tiếng nào đã đem tiểu Hổ đi, vậy thì không còn gì để nói rồi. Hắn là con trai của cô không sai, nhưng hắn cũng là con trai của tôi."

Điền Điềm tự biết mình đuối lý, có lòng muốn muốn biện giải nhưng lại tìm không ra lý do.

"Nhưng mà những chuyện này đã trải qua nhiều năm như vậy, tôi cũng không muốn truy cứu trách nhiệm của cô. Tôi chỉ muốn biết những năm này tiểu Hổ sống như thế nào, hắn từ nhỏ đã thông minh, hiện tại hẳn là lên đại học rồi đúng chứ? Học trường nào? Tôi muốn gặp gỡ hắn, yêu cầu này không quá đáng chứ?" Từ Quốc Đống nghiêm túc hỏi.

Điền Điềm cuối cùng cũng có chút bối rối, con mắt nhìn xung quanh, có chút không dám nhìn Từ Quốc Đống.

Từ Quốc Đống thực sự là quá quen thuộc đối với nàng, vừa thấy dáng vẻ ấy của nàng liền biết nàng muốn che giấu gì đó.

"Tiểu Hổ hắn làm sao rồi?" Từ Quốc Đống trầm giọng hỏi.

Phan Đình Đình lặng lẽ kéo tay chồng lại, nàng có thể cảm nhận được, Từ Quốc Đống bắt đầu có chút tức giận.

Nhìn Điền Điềm vẫn không hề trả lời hắn, Từ Quốc Đống bỗng cảm thấy hoảng hốt không lý do.

Trong nháy mắt, vô số suy nghĩ lóe qua ở trong lòng hắn.

Bị vứt bỏ, bị bố dượng ngược đãi, rời nhà trốn đi… những chuyện này hoàn toàn đều có khả năng.

"Tôi hỏi cô, tiểu Hổ hắn làm sao rồi?" Từ Quốc Đống lớn tiếng quát lên.

Từ Tư Hổ ở bên cạnh có chút sợ sệt, lặng lẽ trốn ra phía sau Phan Đình Đình.

Phan Đình Đình trở tay ôm vai hắn, nhẹ nhàng vỗ vỗ, bảo hắn đừng sợ.

Sau đó, nàng ôn nhu nói với Từ Quốc Đống: "Lão Từ, có gì từ từ nói."

Từ Quốc Đống nghe vậy thì hít một hơi thật sâu, bình phục tâm tình một chút, sau đó hỏi lần nữa: "Tiểu Hổ hắn rốt cuộc là làm sao rồi?"

Nhìn dáng vẻ phụ xướng phu tùy của bọn họ, trong lòng Điền Điềm vừa chua xót lại đố kị.

Thế là nàng cao giọng nói: "Đã nói với anh là chết rồi, chết rồi, lỗ tai anh bị điếc à? Tôi đã nói mấy lần rồi?"

"Chết rồi?" Từ Quốc Đống nghe vậy, lộ ra vẻ khó có thể tin được.

Từ Lan Anh vừa mới đi từ trong nhà ra nghe vậy thì cảm thấy một trận choáng váng, kém chút ngã chổng vó.

Phan Đình Đình vội vàng thả Từ Quốc Đống ra đi tới đỡ nàng.

"Cô nói thật sao?" Từ Quốc Đống run rẩy hỏi.

Hắn nhìn chằm chằm Điền Điềm, muốn nhìn một chút xem nàng có phải là đang lừa hắn, chỉ là đang nói lung tung hay không.

Hắn tình nguyện cho là Điền Điềm đang lừa hắn.

"Đương nhiên là thật rồi, chính nó làm. Còn nhỏ tuổi mà đã học người ta đua xe, xe hư người chết, anh bảo tôi còn có thể có biện pháp gì?" Điền Điềm lớn tiếng nói.

Nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của Từ Quốc Đống, trong lòng Điền Điềm lại cảm nhận được một cỗ khoái ý.

Nhưng mà Từ Quốc Đống căn bản không hề trả lời nàng, mà là trực tiếp đưa bàn tay đi qua.

Bộp một tiếng, tất cả mọi người đều sửng sốt rồi, bao gồm cả Điền Điềm, bao gồm cả chính Từ Quốc Đống.

Điền Điềm lộ ra vẻ khó có thể tin được, cho dù lúc hai người ở cùng nhau, Từ Quốc Đống cũng chưa từng động thủ với nàng dù là một lần, đều luôn dỗ nàng.

Mà chính Từ Quốc Đống cũng có chút mơ hồ, bởi vì tính cách hắn bình thường rất ít khi tức giận với người khác, chứ đừng nói là động thủ.

"Anh lại dám đánh tôi?" Điền Điềm phát ra tiếng hét lanh lảnh, đưa tay muốn cào Từ Quốc Đống.

"Giao con cho cô, cô đã giáo dục nó như thế nào? Không đánh cô thì đánh ai?" Từ Quốc Đống vừa né tránh, vừa tức giận hét lên.

"Anh lại dám đánh tôi, anh lại dám đánh tôi..."

Nhưng mà Điền Điềm nào quan tâm những thứ này, giống như một người phụ nữ điên cứ không ngừng cào về phía Từ Quốc Đống.

"Được rồi, được rồi..." Từ Lan Anh ở bên cạnh rơi lệ muốn ngăn lại, nhưng mà không ai nghe nàng.

"Đánh lên rồi, đánh lên rồi." Từ Á Hổ ở bên cạnh hưng phấn nói.

Sau đó vẻ mặt phức tạp nhìn về phía Từ Quốc Đống, bởi vì hắn biết, người cha nhiều năm không gặp này luôn nhớ đến hắn, mong nhớ hắn, vậy là đủ rồi.

"Ai." Điền Gia Bằng bất đắc dĩ thở dài, lại liếc nhìn Từ Lan Anh đang không ngừng chảy nước mắt và tự lẩm bẩm ở bên cạnh.

Cuối cùng hắn nhìn về phía Hà Tứ Hải.

"Ông muốn gặp bọn họ sao?"

Điền Gia Bằng gật gật đầu.

Hà Tứ Hải vẫy vẫy với Huyên Huyên bên cạnh, Huyên Huyên vội vàng nâng đèn lồng nhỏ trên tay lên trên đỉnh đầu.

Hà Tứ Hải đưa chỉ vào đèn một cái, thắp sáng đèn Dẫn Hồn.

Ánh đèn màu tím lam đã biến thành màu vỏ quýt.

"Dừng tay, cô điên rồi sao? Còn như vậy tôi sẽ đánh trả đó." Từ Quốc Đống quát lớn.

"Anh đánh đi, anh đánh đi, đánh con gái thì có gì tài ba." Điền Điềm nghe vậy thì cả giận nói.

"Ba ba." Lúc này, Từ Tư Hổ có lẽ bị dọa sợ rồi, oa oa khóc lớn.

Hắn có lòng muốn xông tới kéo ba của hắn trở về, không cho người dì xa lạ này bắt nạt ba nữa, nhưng mà hắn lại bị mẹ gắt gao kéo lại.

Phan Đình Đình cũng không quá lo lắng, Điền Điềm dù sao cũng là phụ nữ, còn có thể làm gì chồng nàng sao.

Từ Lan Anh có lòng muốn khuyên giải, nhưng giọng nói của nàng không đủ lớn, không có uy thế, căn bản là không ai nghe nàng.

Nhưng mà trong lúc nhất thời, trong sân loạn thành một đoàn.

"Được rồi." Điền Gia Bằng gõ chày ba tong, lớn tiếng quát.

"Đủ cái gì mà đủ? Anh dựa vào cái gì mà đánh tôi? Tôi lớn như vậy, cha tôi còn chưa từng đánh tôi." Điền Điềm có tai như điếc, tiếp tục đổ ập xuống mà đánh về phía Từ Quốc Đống.

Từ Quốc Đống giơ cánh tay đón đỡ, vẫn không có phản kích, nhưng mà hắn dần dần cũng có chút tức giận rồi, đang suy nghĩ có nên đánh trả hay không.

"Ba nói là đủ rồi." Điền Gia Bằng lại lớn tiếng nói.

Hai người cuối cùng cũng phát hiện ra chỗ không đúng, quay đầu nhìn sang bên cạnh, sau đó duy trì tư thế đánh nhau tại chỗ.

Không chỉ là bọn hắn, Phan Đình Đình và Từ Lan Anh đã ngây người vào lúc Điền Gia Bằng phát ra tiếng thứ nhất. Các nàng cảm thấy khó có thể tin được mà dụi dụi con mắt.

Từ Tư Hổ tránh thoát tay của mẹ, chạy đến bên người Điền Gia Bằng, ngẩng gương mặt nhỏ lên, một mặt vui mừng nói: "Ông nội, ông đi đâu vậy nha, cháu đã lâu rồi không gặp ông. Cháu rất nhớ ông nha, ông có nhớ cháu không?"

Điền Gia Bằng đưa tay sờ sờ đâu của Từ Tư Hổ, không có trả lời vấn đề của hắn.

Mà là ngẩng đầu lạnh lùng nói với Điền Điềm: "Năm đó chính là bởi vì ba không đánh con cho nên mới khiến con biến thành dáng vẻ hiện tại."

"Ba... Ba... Người không phải... Người không phải..." Điền Điềm run cầm cập, nửa ngày nói không ra lời.

"Ba?" Từ Quốc Đống cũng nghi hoặc hỏi.

Đồng thời nhanh chóng kéo con trai đến bên cạnh mình.

Điền Gia Bằng gật gật đầu với Từ Quốc Đống.

Tiếp theo sau đó lại quay sang nói với Điền Điềm: "Ba vốn tưởng rằng con ở bên ngoài nhiều năm như vậy, sống với xã hội hẳn là có thay đổi, cũng không ngờ rằng con vẫn là cái dáng dấp này."

Vẻ mặt hắn âm u, cảm thấy vô cùng thất vọng đối với Điền Điềm.

"Nhưng mà... Nhưng mà hắn đánh con." Điền Điềm bụm mặt, oan ức giải thích.

"Con không nên bị đánh sao? Con lén lút mang tiểu Hổ đi ba đã không nói gì rồi, nhưng mà con có làm tốt trách nhiệm của một người mẹ hay không? Dạy dỗ hắn như thế nào? Tuổi còn trẻ lại không học thứ tốt, nếu không làm sao lại mất mạng được?" Điền Gia Bằng đè nén cơn tức giận hỏi.

Điền Điềm vừa muốn nguỵ biện, liền nghe thấy bên cạnh lại vang lên một giọng nói: "Này này, ông ngoại, ông nói mẹ cháu thì cứ nói mẹ cháu, kéo theo cháu vào làm gì nha."

Giọng nói này quen thuộc không gì sánh được, lại làm cho cảm thấy Điền Điềm hoảng sợ không gì sánh được. Nàng cứng đờ chuyển động cái cổ nhìn lại, chỉ thấy người ngồi xổm bên góc tường không phải con trai của nàng thì còn có thể là ai.

"Các người... Các người là đến trả thù con, dẫn con đi sao?" Điền Điềm run rẩy hỏi.

Mấy người đã chết liên tiếp xuất hiện ở trước mặt nàng, nàng không bị hù chết đã xem như là gan lớn rồi.

"Đúng vậy, mẹ, trên đường suối vàng rất cô quạnh, mẹ đi cùng con đi." Từ Á Hổ âm trầm nói.

"A ~" Điền Điềm ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, cả người run rẩy.

"Hì hì..."

Lúc này, nàng phảng phất như nghe thấy tiếng cười của một cô bé, càng làm cho nàng hoảng sợ hơn.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment