"Đứa nhỏ này, đừng dọa mẹ cháu nữa." Điền Gia Bằng ở bên cạnh có chút dở khóc dở cười nói.
"Lẽ nào nàng không nên bị dọa một chút sao?" Từ Á Hổ hỏi.
Điền Gia Bằng nghe vậy liền im lặng.
Lúc này, Từ Lan Anh bước nhỏ tiến lên, đi tới trước mặt Điền Gia Bằng, đưa tay sờ sờ trên người hắn một hồi, kinh ngạc hỏi: "Ông nó?"
Nàng cũng không sợ quỷ, nếu như thật sự có thể mang nàng đi cùng thì cũng rất tốt đẹp.
"Là tôi." Điền Gia Bằng bắt được tay của nàng, nói.
"Có thể gặp lại được ông đúng là giống như nằm mơ vậy." Từ Lan Anh cảm khái.
"Bà không phải là đang nằm mơ, tôi trở về thăm bà đó." Điền Gia Bằng nắm lấy tay của Từ Lan Anh, vừa cười vừa nói.
Từ Lan Anh nhìn thấy Điền Gia Bằng, đột nhiên nhỏ giọng nức nở.
"Bà đây là làm sao thế, khóc cái gì?" Điền Gia Bằng vội vàng nói.
"Có thể nhìn thấy ông tôi rất vui, ông là trở về mang tôi đi cùng sao?" Từ Lan Anh nói.
"Nói lời ngốc nghếch gì đó, đang còn tốt, tôi mang bà đi làm gì."
"Đều lớn tuổi như vậy rồi, toàn thân còn có chỗ nào tốt nữa chứ? Tôi ngược lại thật sự hi vọng ông dẫn tôi đi, trên đường suối vàng chúng ta có thể làm bạn." Từ Lan Anh vừa lau nước mắt vừa nói.
Từ Á Hổ đứng ở bên cạnh nghe tiếng thì cúi đầu nhìn mẹ mình đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, sợ sệt đến cả người phát run, trong lòng một mảnh âm u.
Đúng lúc này, hắn vừa ngẩng đầu, liền gặp Từ Quốc Đống đang nhìn hắn với hai mắt sáng rực.
"Con... con là tiểu Hổ?" Từ Quốc Đống có chút kích động hỏi.
"Nếu như tiểu Hổ trong miệng ông chính là con trai của nàng- Từ Á Hổ, vậy thì đúng là tôi." Từ Á Hổ chỉ vào Điền Điềm đang ngồi chồm hổm ôm đầu trên mặt đất rồi nói.
“Ba là ba của con." Từ Quốc Đống kích động nói.
Hắn quan sát Từ Á Hổ tỉ mỉ, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng khi còn bé.
Từ Á Hổ nhẹ nhàng gật gật đầu, nhưng mà trong lòng không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái. Nếu như hắn đã biết cha của mình là ai, vì sao lại không hề rời đi nhân gian hay là có cảm giác muốn đi Minh Thổ.
Đương nhiên đây là lần đầu tiên hắn chết, không có kinh nghiệm gì, còn tưởng rằng đây là bình thường, rất nhanh sẽ ném chuyện này ra sau đầu.
Hà Tứ Hải biết, nhưng cũng không kỳ quái, chấp niệm của con người chính là như vậy.
Tâm nguyện của Từ Á Hổ mặc dù là muốn hỏi Điền Điềm xem cha ruột của mình là ai. Nhưng đây thực ra cũng không phải là mục đích của hắn, hắn chỉ là muốn Điền Điềm cho hắn một lời giải thích mà thôi.
"Lúc con đi còn rất nhỏ, không nghĩ tới đã lớn như vậy rồi." Từ Quốc Đống hơi xúc động nói.
Lúc này Phan Đình Đình đi tới, lặng lẽ nắm lấy tay con trai nàng, đồng thời tò mò đánh giá Từ Á Hổ, đây chính là người con trai mà chồng mình vẫn luôn mong nhớ sao?
"Đều đã nhiều năm như vậy rồi, con đương nhiên là lớn rồi." Từ Á Hổ nhìn người đàn ông trước mắt, tâm tình cũng rất phức tạp.
"Con còn nhớ chuyện khi con còn bé sao? Mỗi khi sắp tan học, con đều nằm nhoài ở cửa sân nhìn xung quanh. Con nhìn thấy ba ở phía xa đều sẽ chạy ra từ trong sân, hưng phấn đến không được. Con thích nhất là cưỡi ở trên bả vai của ba, sau đó ba dẫn con đi về cửa hàng phía trước rồi mua cho con..."
Từ Á Hổ lẳng lặng mà nghe, trong đầu phảng phất như có chút trí nhớ mơ hồ, lại phảng phất như không có.
Thấy Từ Á Hổ không nói lời nào, Từ Quốc Đống có chút lúng túng cười nói: "Có phải là ba quá nhiều lời, nhưng mà con còn nhớ những chuyện khi còn bé không?"
Từ Á Hổ nghe vậy thì lắc lắc đầu.
Từ Quốc Đống thấy thế thì hơi có chút thất vọng.
Nhưng rất nhanh lại trở nên cao hứng.
"Không nhớ ra cũng không sao cả, thời gian sau này còn dài, đúng rồi, con muốn tới sống cùng ba hay không?"
Từ Á Hổ nghe vậy thì sửng sốt một chút.
Sau đó nhìn về phía Phan Đình Đình bên cạnh hắn.
"Không có chuyện gì, con đã là con trai của lão Từ, vậy chính là con trai của dì." Phan Đình Đình cười nói.
"Hắn là con trai của tôi." Đúng lúc này, Điền Điềm bỗng nhiên hét lên.
"Mẹ, người không sợ nữa rồi?" Ánh mắt của Từ Á Hổ rơi xuống trên người nàng, hỏi với vẻ mặt phức tạp.
Điền Điềm không biết đã ngừng run rẩy từ lúc nào, đồng thời còn ngẩng đầu lên.
"Con rõ ràng đã chết rồi."
Thấy Từ Á Hổ nhìn sang, Điền Điềm lại có chút khiếp đảm.
"Không làm chuyện đuối lý không sợ quỷ gõ cửa, tiểu Hổ còn là con trai của con, con sợ sệt cái gì?" Điền Gia Bằng bỗng nhiên chen lời vào.
"Ba." Điền Điềm nhìn về phía Điền Gia Bằng, nhút nhát gọi một tiếng.
"Đứng lên đi, con nhìn xem dáng vẻ hiện tại của mình giống cái gì?" Điền Gia Bằng chống ba tong, trầm giọng nói.
Điền Gia Bằng vẫn rất có uy nghiêm, Điền Điềm nghe vậy thì ngoan ngoãn đứng lên.
"Ba, người... Người không phải đã chết rồi sao?" Điền Điềm thấp thỏm hỏi, vừa liếc nhìn Từ Á Hổ bên cạnh.
Từ Á Hổ không phản ứng đến nàng, cúi đầu cũng không biết là đang suy nghĩ gì.
"Đừng gọi ba, con có tư cách gì..." Điền Gia Bằng có chút tức giận nói.
"Ông nó, có gì cứ từ từ nói." Từ Lan Anh ôn nhu ngắt lời hắn.
Mà lúc này, hai vợ chồng Từ Quốc Đống cũng phản ứng lại. Bọn họ không rõ Từ Á Hổ có phải là đã chết rồi hay không, dù sao cũng không có tận mắt nhìn thấy. Nhưng mà bọn họ chính là người sắp xếp tang lễ cho Điền Gia Bằng, cho nên hiện tại là xảy ra chuyện gì?
"Ai, việc này nói ra rất dài dòng, bà nó, bà ngồi trước đi." Điền Gia Bằng đỡ Từ Lan Anh, bảo nàng ngồi xuống trên ghế mây.
Sau đó lại nói với Từ Quốc Đống: "Quốc Đống, đi vào trong phòng lấy mấy cái ghế ra, chúng ta còn có khách đây."
Mọi người nhìn theo ánh mắt của Điền Gia Bằng về phía góc sân.
Thực ra vừa nãy bọn họ có lưu ý đến rồi.
Một thiếu niên tuổi tác xấp xỉ với Từ Á Hổ và một cô bé năm, sáu tuổi.
Cô bé đang ngồi xổm trước chậu hoa thố quỳ, tò mò nhìn cánh hoa thố quỳ màu vàng.
Thố quỳ là một loại hoa thân cỏ phương bắc, chịu được rét, có thể nở hoa ở trong tuyết.
Từ Quốc Đống nghe vậy đang chuẩn bị vào nhà, Phan Đình Đình lại nói: "Để con đi cho."
Sau đó nhét con trai vào trong lồng ngực của Từ Quốc Đống, đồng thời ra hiệu cho hắn một cái.
Từ Quốc Đống khẽ gật đầu một cái.
"Hai vị này là?" Từ Lan Anh nghi hoặc mà hỏi.
Hà Tứ Hải vẫn chưa trả lời, Huyên Huyên đã hào hứng đứng lên, chống nạnh nói: "Cháu là người xách đèn, chỉ đường cho người chết."
Nói xong, nàng duỗi tay nhỏ một cái, đèn lồng màu đỏ đang đặt ở bên cạnh liền đột nhiên xuất hiện ở trong tay nàng.
Hà Tứ Hải đưa tay sờ sờ đầu nhỏ của nàng, liếc mắt nhìn mọi người một cái.
"Đây là tiếp dẫn đại nhân và... người xách đèn." Điền Gia Bằng chủ động giới thiệu.
Lúc này Phan Đình Đình mang theo mấy cái ghế nhựa đi ra.
Nàng phân phát cho mọi người, ngay cả Điền Điềm cũng có một cái.
Điền Gia Bằng nhìn ở trong mắt, trong lòng âm thầm thở dài, con gái của chính mình hoàn toàn không thể so sánh được với người ta.
"Tiếp dẫn đại nhân, còn có vị này... xách đèn đại nhân... các người ngồi đi." Điền Gia Bằng chào hỏi, nhưng mà danh xưng này nghe vào sao cứ cảm thấy kỳ quái.
Thế nhưng Huyên Huyên lại vô cùng cao hứng.
Vậy mà cũng có người gọi nàng là đại nhân.
Nàng hưng phấn muốn ngồi xuống, sau đó phát hiện ——
Cái ghế quá cao...
Hừ, cái ghế này cố ý đối nghịch với mình, Huyên Huyên nghĩ thầm trong lòng.
Nàng chỉ có thể bất đắc dĩ xoay người, hai tay chống mặt ghế, đạp ghế muốn trèo lên trên.
Mọi người:...
Nhưng mà nàng chưa kịp ngồi lên, đã bị nhấc lên rồi đặt ở trên ghế nhựa.
"Ha ha..." Bản thân nàng xấu hổ nở nụ cười.
Từ Tư Hổ bên cạnh tò mò nhìn nàng, sau đó lưu loát ngồi vào trên nhựa ghế, còn đắc ý liếc nhìn Huyên Huyên một cái.
Nhưng mà Huyên Huyên căn bản không thèm nhìn hắn.
Mà là nhìn về phía đồ ăn vặt mà Phan Đình Đình lấy ra.
Người dì này thật tốt...
"Được rồi, tôi biết các người có rất nhiều nghi vấn, tôi sẽ chậm rãi nói cho các người vậy." Điền Gia Bằng cũng ngồi xuống ở bên cạnh Từ Lan Anh, sau đó bắt đầu nói chuyện.
Mọi người nghe vậy thì lộ ra vẻ lắng nghe.
------
Dịch: MBMH Translate