Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 967 - Chương 967: Người Thân.

Chương 967: Người Thân. Chương 967: Người Thân.

"Thì ra trên thế giới này thật sự có quỷ, cũng có thần." Đây là suy nghĩ đầu tiên của mọi người.

Suy nghĩ thứ hai chính là lòng kính nể.

Người sống thì phải có chút lòng kính nể.

Bởi vì có lòng kính nể, vì lẽ đó chúng ta mới tuân thủ luật pháp.

Bởi vì có lòng kính nể, vì lẽ đó chúng ta mới tuân thủ luân lý đạo đức.

Lòng kính nể có rất nhiều loại, cũng có thể lý giải là điểm mấu chốt, người một khi không còn điểm mấu chốt thì cũng chính là không còn lòng kính nể.

Mất đi kính sợ đối với pháp luật, sẽ đi lên con đường phạm tội, đương nhiên sẽ có quốc gia quản lý.

Mất đi kính sợ đối với luân lý đạo đức, giống như Điền Điềm, sống rất phóng khoáng và thoải mái, bởi vì không hề có nguyên tắc, đương nhiên cũng sẽ không có khiển trách lương tâm, lại càng không có người đi trừng phạt bọn họ.

Điền Điềm cũng không phải ví dụ, trong xã hội hiện tại có rất nhiều người như cô ta, chỉ để ý trước mắt, không quan tâm đến hồng thủy ngập trời sau khi chết.

Đây đại khái là lý do giải thích cho sự xuất hiện của các vị thần, thần linh là tiêu chuẩn của đạo đức, đạo đức ràng buộc sản phẩm, bổ sung luân lý. Đương nhiên Hà Tứ Hải cũng không nghiên cứu những này, hiểu cũng không sâu.

Thế nhưng rất hiển nhiên sau khi Điền Điềm nghe xong thần sắc trở nên kinh hoảng.

Trước kia không ai tiến hành thẩm phán đối với đạo đức của nàng, mà hiện tại có rồi, nàng đương nhiên sẽ sinh lòng sợ hãi.

"Cho nên ông nó à, ông có tâm nguyện gì chưa xong thì ông cứ nói ra, vừa vặn... Vừa vặn Quốc Đống cũng ở đây, nếu có thể giúp ông hoàn thành thì mọi người sẽ giúp ông hoàn thành." Từ Lan Anh kéo tay của Điền Gia Bằng qua rồi hỏi.

Nàng vốn muốn nói Điền Điềm cũng ở đây, nhưng mà rất hiển nhiên, nàng thực sự vô căn cứ rồi. Nàng tình nguyện tin tưởng một "Người ngoài", cũng không tin con gái ruột thịt của mình.

"Tôi chỉ là không yên lòng bà mà thôi." Điền Gia Bằng cười ha hả.

Hà Tứ Hải nghe vậy thì hơi kinh ngạc mà nhìn về phía hắn.

Điền Gia Bằng có chút nghịch ngợm mà nháy mắt một cái với hắn, giống như một lão ngoan đồng.

"Có cái gì không bỏ xuống được? Quốc Đống và Đình Đình thường xuyên đến thăm tôi, tôi sống rất là tốt." Từ Lan Anh nói.

Trên thực tế nàng sống có tốt hay không, Điền Gia Bằng còn rõ ràng hơn cả bản thân nàng.

Người già rồi, vấn đề lớn nhất thực ra chính là cô độc.

"Chỉ là có lúc sẽ nhớ ông, nếu như ông có thể mang tôi đi cùng thì tốt rồi." Từ Lan Anh lại nói.

Đây cũng không phải là lời ân ái gì, nói thật, trên thế giới này thực ra không tình yêu gì lâu dài, người đều là động vật dục vọng, yêu thích cái đẹp, đồ ăn ngon..

Tất cả tình yêu cuối cùng đều là tình thân.

Đối với Từ Lan Anh mà nói, Điền Gia Bằng chính là người thân nhất của nàng, là người giúp đỡ và đi cùng nàng cả một đời người.

Điều này thực ra đã vượt xa tình yêu.

"Mẹ, người đừng nói như vậy, người còn có chúng con mà." Từ Quốc Đống ở bên cạnh nói.

Điền Điềm há miệng, phát hiện mình hoàn toàn không có lập trường để nói những thứ này.

"Tiểu Hổ, cháu không phải nói có chuyện muốn hỏi mẹ cháu sao? Cháu hỏi đi." Đúng lúc này, Điền Gia Bằng bỗng nhiên nói với Từ Á Hổ.

Từ Á Hổ còn chưa nói, Từ Lan Anh đã phản ứng lại, kích động nói: "Cháu là tiểu Hổ?"

Từ Á Hổ gật gật đầu, do dự một chút, sau đó kêu một tiếng: "Bà ngoại."

"Ai..." Từ Lan Anh mừng rỡ đáp một tiếng.

Sau đó nói: "Nhanh tới trước mặt bà ngoại, cho bà ngoại cẩn thận nhìn một cái. Bà ngoại đã bao nhiêu năm không thấy cháu rồi, bà ngoại nhớ muốn chết rồi..."

Từ Lan Anh lôi kéo Từ Á Hổ, vừa nói xong vừa nhỏ giọng nghẹn ngào.

"Bà ngoại." Từ Á Hổ lại gọi một tiếng, lần này đã thuận miệng hơn lần trước nhiều.

Nhìn bà lão trước mắt, hắn liền nhớ tới dáng vẻ hòa thuận của gia đình bà lão trước kia, trong lòng tràn đầy thương tiếc và chua xót.

Hắn duỗi ống tay áo, tay chân vụng về giúp Từ Lan Anh lau nước mắt.

Điền Gia Bằng ở một bên nhìn, thở dài thật sâu.

Thực sự là một đứa trẻ tốt, nếu như còn sống thì thật là tốt, trong lòng hắn tràn đầy tiếc hận.

"Đứa nhỏ ngoan, đứa nhỏ ngoan, cháu đều đã lớn như vậy rồi." Từ Lan Anh nâng mặt của hắn kích động nói.

Từ Á Hổ quỳ một chân xuống đất, nhìn bà lão trước mắt, chính mình cũng không biết vì sao lại không kìm nổi nước mắt.

"Nhưng mà... Nhưng mà bà nghe mẹ cháu nói, cháu cũng chết rồi, cháu làm sao lại chết cơ chứ?"

Từ Lan Anh vô cùng đau lòng và tiếc hận, nàng tình nguyện người chết chính là nàng. Ngược lại nàng cũng không sống được bao lâu nữa, như vậy còn có thể đi cùng làm bạn với chồng.

"Bởi vì cháu không nghe lời nên mới tự tìm đường chết." Từ Á Hổ đưa tay lau nước mắt một cái, cố gắng cười nói.

"Vậy cháu có tâm nguyện gì chưa xong, cháu nói với bà ngoại, bà ngoại giúp cháu." Từ Lan Anh nói với vẻ đau lòng.

Từ Á Hổ nghe vậy thì quay đầu lại, hỏi Điền Điềm: "Mẹ, cha con là ai vậy?"

Điền Điềm sửng sốt một chút, con không phải là đã biết rồi sao? Còn hỏi mẹ.

Thế nhưng mọi người đều đang nhìn nàng, nàng cũng không dám nói nhiều cái gì.

Mà là chỉ vào Từ Quốc Đống rồi nói: "Hắn chính là cha con, con không phải đã biết rồi sao?"

Từ Á Hổ nghe vậy thì lộ ra một nụ cười giải thoát.

Lúc này trong sân xuất hiện một đám hào quang, đây là ánh sáng tiếp dẫn.

"Bà ngoại, cháu biết cha cháu là ai rồi, không còn là một con quỷ hồ đồ nữa, cháu đã hiểu rõ tâm nguyện của mình rồi." Từ Á Hổ nói.

"Tiểu Hổ." Từ Lan Anh ôm hắn, cảm thấy đau lòng gần chết.

Khi còn bé, Từ Á Hổ đã được Từ Lan Anh yêu thích, người hiểu rõ Từ Á Hổ nhất cũng chính là nàng.

Bên cạnh còn có một người bi phẫn gần chết, đó chính là Từ Quốc Đống.

Hắn đưa tay tự nhéo mình mấy cái, nhìn chằm chằm Điền Điềm với vẻ mặt tàn nhẫn.

"Lão Từ, anh làm cái gì vậy?"

Phan Đình Đình bên cạnh vội vàng kéo tay của hắn lại, không cho hắn lại tiếp tục nhéo chính mình nữa.

"Đều là anh, đều là anh không xem trọng tiểu Hổ, anh hẳn là nên đi tìm nó trở về." Từ Quốc Đống đau thấu tim gan.

Điền Điềm ở một bên cảm thấy hỗn loạn không gì sánh được, nàng cúi đầu co người, cố gắng hạ thấp sự tồn tại của chính mình.

Bản thân nàng cũng biết, tất cả mọi chuyện đều bởi vì nàng mà xảy ra, nhưng mà nàng cũng không cảm thấy mình sai, nàng vì theo đuổi cuộc sống tốt hơn thì có cái gì sai sao?

"Điềm Nữu..., đây cũng là lần cuối cùng ba gọi con một tiếng Điềm Nữu. Thực ra ba cũng không trách con, muốn trách thì trách ba ban đầu đã không dạy đỗ con thật tốt, hại người hại mình..." Điền Gia Bằng nói.

"Ba..." Điền Điềm ngẩng đầu lên gọi một tiếng, rất nhanh lại cúi xuống.

"Ba cũng không có yêu cầu gì đối với con cả, con nói với Quốc Đống tiếng xin lỗi đi, coi như là yêu cầu cuối cùng của ba đối với con trước khi đi đến Minh Thổ.” Điền Gia Bằng nói.

"Ồ... Nha... được thôi." Điền Điềm nghe vậy cũng không nghĩ nhiều.

Nàng vội vàng nói với Từ Quốc Đống: "Xin lỗi... Xin lỗi, đều là lỗi của tôi, xin lỗi..."

Nàng nói xin lỗi nhiều lần liên tiếp, đối với loại người như nàng mà nói, xin lỗi là chuyện thường như cơm bữa, hơn nữa nàng cho rằng chỉ cần mình xin lỗi thì bản thân mình sẽ không sai nữa.

Thực ra nàng cũng không thật lòng xin lỗi, trong lòng chính nàng biết, mọi người ở đây, đại khái ngoại trừ hai đứa bé và Hà Tứ Hải thì ai cũng đều biết.

Nhưng những thứ này đã không còn quan trọng, Điền Gia Bằng lộ ra vẻ giải thoát, một chùm sáng tương tự xuất hiện ở trong sân, hai chùm sáng hội tụ ở cùng nhau.

"Quốc Đống, ba biết, Điền Điềm nói xin lỗi đối với thương tổn của con không giải quyết được vấn đề gì. Thế nhưng... Ai, là ba có lỗi với con, là nhà chúng ta có lỗi với con, hi vọng con không nên để ở trong lòng." Điền Gia Bằng quay đầu, ôn nhu nói với Từ Quốc Đống.

Mười mấy năm qua, hắn mất đi con gái, thật sự đã coi Từ Quốc Đống thành chính con trai ruột của mình.

"Ba, người đừng nói như vậy, nếu như không có sự giúp đỡ và cổ vũ của người, nào có con của ngày hôm nay, ba xưa nay đều chưa từng có lỗi với con." Từ Quốc Đống dụi dụi con mắt, nghẹn ngào nói.

Lúc Từ Quốc Đống lập nghiệp, trải qua rất nhiều ngành nghề, thất bại, lỗ vốn là chuyện thường xảy ra.

Cha mẹ ruột của hắn đều khuyên hắn không nên dày vò nữa, ở nhà trồng trọt, hoặc là đi ra ngoài làm công, ngay cả chính hắn đều đánh mất tự tin.

Chỉ có hai vợ chồng Điền Gia Bằng luôn không ngừng cổ vũ hắn, tín nhiệm hắn, thậm chí lấy tiền lương hưu Điền Gia Bằng ra chống đỡ cho hắn, lúc này mới có Từ Quốc Đống của ngày hôm nay.

Cho nên Từ Quốc Đống cam tâm tình nguyện gọi một tiếng ba mẹ, nếu không phải vì hai người bọn họ không muốn, hắn đã sớm đón bọn họ đến nhà mình rồi.

"Đứa nhỏ tốt, đứa nhỏ tốt, cảm ơn con, thật sự cảm ơn con. Nhưng mà ba còn có chuyện muốn mặt dày làm phiền con." Điền Gia Bằng do dự một chút, cuối cùng vẫn là mở miệng nói.

"Ba, ba có lời gì cứ việc nói." Từ Quốc Đống vội vàng nói.

"Tốt lắm..."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment