"Vậy ba liền mặt dày, cầu con một lần." Điền Gia Bằng nói.
Đời này của hắn trên căn bản chưa từng cầu xin qua mấy người.
"Ba, ngài đừng nói như vậy, người đây không phải là đang đánh mặt của con sao?" Từ Quốc Đống lau khóe mắt một cái rồi nói.
"Được rồi, vậy ba sẽ nói thẳng, ba hi vọng sau khi ba đi, con có thể đón mẹ con qua đó và chăm sóc. Ba biết, yêu cầu này rất vô lực, khó tránh khỏi quấy rầy đến cuộc sống của các con, nhưng mà... Nhưng mà ba cũng thực sự không có cách nào." Điền Gia Bằng bất đắc dĩ nói.
"Ba, sao lại nói thế, đây là chuyện tốt nha. Trước đây chúng con đã từng bảo hai người chuyển tới ở cùng với chúng con, nhưng mà hai người lại không đồng ý." Phan Đình Đình ở bên cạnh vội vàng nói.
"Đúng, đúng, đúng vậy." Từ Quốc Đống nghe vậy thì gật đầu liên tục, có chút cảm kích mà nắm chặt tay vợ mình.
"Vậy thì rất cảm ơn các con, nhưng mà các con cũng không cần quá phiền phức, bình thường cho mẹ con một miếng cơm ăn, đừng để cho nàng bị đói là được." Điền Gia Bằng nói.
Lời này nghe vô cùng hèn mọn.
Bọn họ vốn có con gái, vì sao lại đi đến nước này.
"Ba, con... con sẽ chăm sóc mẹ." Điền Điềm ở bên cạnh đột nhiên nói.
Nhưng mà Điền Gia Bằng phảng phất như không nghe thấy, nói tiếp với Từ Quốc Đống: "Chờ sau khi mẹ con đi rồi, tất cả những gì trong cái nhà cũ và cái nhà cũ này đều cho con. Ba biết nhà này không đáng giá bao nhiêu tiền, con cũng không nhìn lọt mắt, thế nhưng cũng coi như là một phen tâm ý của ba mẹ."
Nơi này quả thực không đáng giá, trừ khi ngày nào đó phá dỡ, nếu không thì dù có bán cũng không ai mua.
"Ông nó, tôi không đi, tôi ở đây rất tốt." Từ Lan Anh lên tiếng.
"Nghe lời, nếu không tôi đi rồi cũng không an lòng." Điền Gia Bằng nhìn về phía Từ Lan Anh, ôn nhu nói.
"Vậy cũng được." Từ Lan Anh nghe vậy thì lập tức đồng ý, bởi vì nàng không muốn chồng đi rồi còn lo lắng.
"Lan Anh, xin lỗi, một đời này bà theo tôi chưa từng được hưởng phúc, người tôi cảm thấy có lỗi nhất là bà, sinh con gái cũng không khiến cho chúng ta bớt lo. Tôi trước đây đã nói với bà, muốn đi cùng với bà một đời, hiện tại tôi nuốt lời rồi, tôi không thể đi cùng bà được nữa, tôi phải đi rồi."
"Ông nó." Từ Lan Anh khổ sở gọi một tiếng.
"Nhưng mà không sao cả, tôi sẽ chờ bà ở phía dưới, tôi sẽ luôn đợi bà đến." Điền Gia Bằng nói.
"Hừm, tôi chẳng mấy chốc nữa cũng sẽ đi tìm ông rồi." Từ Lan Anh gật gật đầu, nghiêm túc nói.
"Hừm, thế nhưng bà phải đồng ý với tôi, khi còn sống, phải chăm sóc thật tốt cho chính mình, không nên vì để gặp tôi sớm một chút mà không yêu quý chính mình." Điền Gia Bằng nói.
"Sẽ không..." Từ Lan Anh lập tức nói.
"Ừm..." Điền Gia Bằng nghiêm túc ừ một tiếng.
"Được rồi, tôi biết rồi." Từ Lan Anh vội vàng nói.
"Tôi đây cũng yên tâm rồi." Điền Gia Bằng nở nụ cười.
Sau đó đứng lên, nói: "Tôi phải đi rồi."
Từ Á Hổ bên cạnh cũng đi theo hắn.
"Bà ngoại, cháu cũng phải đi rồi."
"Tiểu Hổ..." Từ Lan Anh vạn phần không muốn.
Nàng đưa tay muốn kéo hai người, nhưng mà nàng già rồi, động tác chầm chậm, chờ đến lúc nàng đứng dậy thì hai người đã đi vào trong chùm sáng kia rồi.
Lúc đi ngang qua Từ Tư Hổ, Từ Á Hổ còn đưa tay sờ sờ cái đầu nhỏ của hắn.
"Anh là anh trai của em, phải nhớ anh đó nha." Từ Á Hổ nói.
Nhưng mà giọng nói của hắn đã thay đổi, tràn ngập chua xót, cuộc đời của hắn liền kết thúc như vậy, sau này sợ là cũng không có người nhớ tới hắn nữa.
Hắn nhìn về phía người đàn ông trung niên mập mạp ở bên cạnh.
Viền mắt Từ Quốc Đống đỏ chót, nhìn hắn vô cùng thâm tình.
"Tiểu Hổ." Từ Quốc Đống gọi.
Từ Á Hổ mỉm cười vẫy vẫy tay với hắn, sau đó xoay người đuổi theo Điền Gia Bằng.
"Tiểu Hổ, con có thể gọi ba một tiếng ba ba không?" Từ Quốc Đống bỗng nhiên la lớn.
Điền Gia Bằng và Từ Á Hổ đều xoay đầu lại.
"Ba muốn nghe con gọi ba một tiếng ba ba. Ba đã từng nằm mơ thấy con gọi ba, nhưng là lúc tỉnh mộng mới phát hiện đều là giả, có thể gặp lại được con đúng thật là chuyện tốt..., là ba có lỗi với con, không thể chăm sóc tốt cho con..." Viền mắt Từ Quốc Đống tràn đầy nước mắt, đầy vẻ tự trách.
Từ Á Hổ lộ ra một nụ cười vui vẻ.
Sau đó, hắn đột nhiên xoay người chạy về, ôm chặt lấy Từ Quốc Đống, vỗ vố ở trên lưng hắn, cho hắn một cái ôm ấm áp, đồng thời ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng nói: "Ba ba, tạm biệt."
Vào lúc hắn còn đang ngây người, lại nhanh chóng buông hắn ra.
Hắn xoay người nhẹ nhàng đi về phía Điền Gia Bằng, nắm cánh tay của hắn, cùng nhau đi về phía ánh sáng tiếp dẫn.
"Tạm biệt." Từ Quốc Đống lẩm bẩm.
Kiếp sau gặp lại.
Mắt thấy hai người sắp đi vào trong chùm ánh sáng kia.
Điền Điềm bỗng nhiên xông ra, hô: "Ba, tiểu Hổ..."
Điền Gia Bằng và Từ Á Hổ nghe tiếng dừng lại một chút, nhưng cũng không quay đầu lại mà đi thẳng vào trong chùm ánh sáng kia, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Mà Hà Tứ Hải đương nhiên cũng thu được thù lao của Điền Gia Bằng.
Tự động thu, hoàn toàn không tồn tại hành vi quỵt nợ.
Từ Lan Anh vẫn luôn yên lặng nhìn, cũng không mở miệng gọi Điền Gia Bằng lại.
Tuy rằng nàng rất không muốn, thế nhưng cũng không muốn giữ hắn lại hay là không cho hắn đi chỗ nên đi.
Chờ sau khi bọn họ biến mất ở trước mắt, nàng mới xoay người nhìn về phía bên cạnh, lại phát hiện hai vị "Thần tiên" vừa nãy còn ngồi ở chỗ này không biết đã rời đi từ lúc nào rồi.
Nàng sửng sốt một chút, sau đó tập tễnh đi vào trong nhà, trong miệng lẩm bẩm: "Đi rồi, đi rồi, đều đi rồi..."
Từ Quốc Đống và Phan Đình Đình nhìn nhau một cái, sau đó dắt con trai đi vào theo.
Từ Tư Hổ được ba mẹ dắt vào nhà không khỏi quay đầu lại liếc mắt nhìn người dì kỳ quái đang ngồi xổm ở trong sân.
Điền Điềm nhỏ giọng nức nở, cũng không biết là buồn hay là hối hận.
Một cơn gió thổi qua, nàng cảm thấy lạnh cả người.
Gió nổi lên rồi...
...
Gió nổi lên rồi.
Đèn màu trong sân bị gió thổi đung đưa, làm cho ánh đèn lắc lư.
Đào Tử và Uyển Uyển hưng phấn nhảy nhót, đạp lên từng ánh đèn.
Đúng lúc này, Hà Tứ Hải và Huyên Huyên xuất hiện ở trong sân.
"Ba ba." Đào Tử hưng phấn chạy tới, giống như con khỉ nhỏ, lập tức nhảy vào trong lồng ngực của Hà Tứ Hải.
"Ăn xong cơm tối chưa?" Hà Tứ Hải ôm nàng lên rồi hỏi.
"Vẫn chưa ăn, bà nội nói đợi thêm một chút." Đào Tử nói .
Lúc này Lưu Vãn Chiếu nghe thấy tiếng liền đi ra từ trong nhà.
"Trở về rồi." Nàng chào hỏi.
"Các người không cần chờ bọn anh về ăn cơm tối đâu." Hà Tứ Hải nói.
"Chủ yếu là Đào Tử và Uyển Uyển ăn quá nhiều đồ ăn vặt, không đói bụng cho nên mới chờ thêm một chút." Lưu Vãn Chiếu giải thích.
Sau đó nàng cúi đầu xuống, liền thấy Huyên Huyên đứng ở bên cạnh, chu miệng nhỏ, nhìn nàng với vẻ mặt mất hừng.
"Làm sao thế?" Lưu Vãn Chiếu kỳ quái hỏi.
"Em đã về rồi, chị đều không ôm em một cái." Huyên Huyên chỉ chỉ Đào Tử, nàng có người ôm.
Lúc này Hà Tứ Hải mới buông Đào Tử ra.
Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì cười ha ha, giang hai cánh tay, cho Huyên Huyên một cái ôm ấm áp.
"Hi hi..."
Uyển Uyển chạy đến trước mặt Hà Tứ Hải, hi hi ha ha không nói lời nào, dùng đôi mắt to màu lam nhạt nhìn hắn với vẻ đầy chờ mong.
Hà Tứ Hải đương nhiên cũng không keo kiệt, cho nàng một cái ôm.
Thế nhưng nhóc con này còn không vừa lòng, lại chạy tới chỗ của Lưu Vãn Chiếu muốn một cái ôm.
Đào Tử và Huyên Huyên bị làm cho chấn kinh rồi, tại sao lại có thể, nhất định không thể thua nàng được.
Cho nên ba đứa nhóc lập tức như đấu trận, tìm tất cả mọi người trong nhà muốn một cái ôm.
Cũng cho tất cả mọi người trong nhà một cái ôm.
Cái ôm ấm áp.
------
Dịch: MBMH Translate