Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 969 - Chương 969: Hội Đèn Lồng.

Chương 969: Hội Đèn Lồng. Chương 969: Hội Đèn Lồng.

Nhìn đường đầy đèn đuốc, đoàn người chen chúc, âm thanh huyên náo, Hà Tứ Hải trở nên hoảng hốt.

Hắn nhớ tới lúc mình còn nhỏ, khi đó mỗi lần đến Tết Nguyên Tiêu, hai vợ chồng Hà Đào đều sẽ dẫn hắn đi xem hội đèn lồng.

Nhưng mà chỗ bọn họ không gọi là hội đèn lồng, mà gọi hội chùa, bởi vì lễ hội được tổ chức quay xung quanh một tòa miếu nương nương.

Một tòa miếu nhỏ rất bình thường, nương nương trong miếu đương nhiên cũng có một câu chuyện động lòng người.

Miếu Nương nương có linh hay không thì không biết, thế nhưng nó được rất nhiều hương dân ký thác tinh thần.

Nhưng mà miếu nương nương cách thôn Hà gia rất xa, cho nên trên đường đi về, đều là do hai vợ chồng thay phiên cõng hắn.

Khi đó cũng không giống hiện tại, tiết mục giải trí phong phú, cho nên trong thôn cũng có rất nhiều người đi tham gia hội chùa. Tất cả mọi người đều túm năm tụm ba kết bạn mà đi, kết bạn mà quay về.

Mỗi khi gặp phải người quen, đều sẽ cười đùa: "Hà Đào, mang con trai anh kiếm về đi xem hội chùa à."

Hà Đào đều lớn tiếng phản bác: "Nói lung tung, đây là con trai ruột của tôi, sau này tôi già rồi, phải dưỡng lão đưa ma cho tôi."

"Ha ha, anh và tiểu Quyên vẫn nên nhanh chóng tự mình sinh một đứa đi, con trai vẫn nên do chính mình sinh ra mới tốt."

Người trong thôn cũng không phải là nói lời khó nghe gì, chỉ nói chút lời nói tự nhận là chân thật.

Mỗi lúc này Lưu Tiểu Quyên đều lớn tiếng phản bác.

"Con trai ruột có thể làm tức chết ba mẹ, tốt chỗ nào chứ. Tứ Hải nhà chúng tôi vừa ngoan lại hiểu chuyện, con ruột cũng không sánh được."

Sau khi đám người rời đi, hai vợ chồng chỉ lo lời nói của bọn họ vừa nãy làm tổn thương đến Hà Tứ Hải, cho nên đều không ngừng an ủi.

Nhưng trên thực tế bởi vì những chuyện trải qua lúc nhỏ, Hà Tứ Hải đều không quá tín nhiệm đối với tất cả mọi người, làm sao có khả năng chỉ vì lời nói của mấy người xa lạ mà sinh ra khúc mắc trong lòng được. Hắn chỉ tin tưởng con mắt của chính mình cho nên luôn yên lặng mà quan sát.

Cho dù hắn đến trong nhà Hà Đào, cũng giống như một con dã thú bị thương, tâm sinh cảnh giác, chậm rãi quan sát, dùng một quãng thời gian rất dài mới yên tâm thả lỏng đề phòng.

Nhưng mà hai vợ chồng Hà Đào đối với hắn thật sự như là con ruột, không có gì để nói.

Hà Tứ Hải cũng không phải là người vong ân phụ nghĩa, ghi tạc tất cả mọi thứ ở trong lòng. Sau khi hai vợ chồng bọn họ qua đời, hắn thản nhiên tiếp thu hiện thực, một mình gánh vác cái nhà này, chỉ cần hắn sống sót thì cái nhà này liền không thể tản đi.

Đây cũng là lý do tại sao hắn lại kiên trì không thay đổi về mạng của mình, để mọi người gọi hắn là Hà Tứ Hải.

Nghĩ tới đây, Hà Tứ Hải cúi đầu nhìn về phía Đào Từ đang tò mò nhìn xung quan.

Đào Tử như cảm nhận được trong lòng, ngẩng đầu lên, cho Hà Tứ Hải một nụ cười rạng rỡ.

Hà Tứ Hải đưa tay sờ sờ đầu nhỏ của nàng.

"Có cái gì muốn mua hay không, ba mua cho con." Hà Tứ Hải nói với vẻ tràn đầy thương tiếc.

Hội đèn lồng còn phồn hoa hơn cả họp chợ vào sáng sớm, hai bên đường là các loại quán nhỏ, hàng rong.

Đào Tử còn chưa nói gì, Huyên Huyên luôn dựng thẳng lỗ tai bên cạnh đã gấp tới không thể chờ được: "Có, có, em muốn kẹo bông cún con kia."

Huyên Huyên hưng phấn chỉ về đằng trước.

Hà Tứ Hải nhìn lại theo ngón tay của nàng, hóa ra là một chỗ bán kẹo bông. Tay nghề của ông chủ rất cao siêu, dùng một cây tăm bằng trúc, tạo hình kẹo trong tay thành hình các loại động vật, thu hút không ít ánh mắt của trẻ nhỏ.

"Hi hi... em cũng muốn."

Đứa trẻ ngoan không nói dối, muốn thì cứ việc nói thẳng.

Năm mới cũng không thể quét đi hứng thú của đám bạn nhỏ, thế là Hà Tứ Hải và Lưu Vãn Chiếu mang theo ba đứa nhóc đi về phía quầy hàng bán kẹo bông.

Đào Tử muốn một thỏ con, Uyển Uyển thì muốn một kẹo bông mèo con, Huyên Huyên đương nhiên là muốn kẹo bông cún con mà nàng vừa mới nói.

Huyên Huyên là người đầu tiên xông lên trước, cho nên ông chủ làm kẹo bông cún con cho nàng trước.

Nàng không khác gì một con chó con, đứng ở bên cạnh, nhìn ông chủ với vẻ tha thiết chờ mong. Ông chủ bị dáng vẻ của nàng cho cho cười vui vẻ.

Đúng lúc này, trong đám người trước mặt bỗng truyền đến một trận huyên náo.

Hóa ra là đội diễu hành đi lại đây rồi.

Có búp bê đầu to, lão gia gia, bà lão, Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới…, có thể nói là quần "Ma" loạn vũ.

Bọn họ có người cầm đèn, có người khiêu vũ, có người gõ nhạc khí, có người thể hiện công phu, khiến cho đám người xung quanh phải bật thốt lên từng trận kinh ngạc.

Đúng lúc này, một người đội mũ bà già bỗng nhiên đi ra từ trong đám người, trong tay lắc cái quạt hương bồ, rung đùi đắc ý, nhìn rất là buồn cười.

Nàng đi tới trước mặt ba đứa nhóc, nàng đầu tiên là cắm quạt lên trên eo, tiếp theo là cởi một túi vải xuống, mở túi áo ra, ra hiệu cho ba đứa nhóc tự mình lấy.

Ba đứa nhóc còn đang sững sờ, Hà Tứ Hải đứng ở bên cạnh Đào Tử đưa tay nhẹ nhàng vỗ ở trên lưng nàng, ra hiệu nàng đưa tay ra lấy.

Đào Tử lúc này mới chợt hiểu, bỏ bàn tay vào trong túi rồi nắm một cái.

Có quả hạch, có kẹo, có thịt khô, tất cả trộn lẫn cùng nhau, đáng tiếc là tay Đào Tử quá nhỏ, cho dù vồ một cái thì cũng không lấy được bao nhiêu.

Nhưng mà người kia cũng không cho Đào Tử lấy tiếp, mà là ra hiệu cho Uyển Uyển ở bên cạnh.

"Hi hi... Cảm ơn ạ." Uyển Uyển đầu tiên là nói một tiếng cám ơn, sau đó đưa tay nắm một cái, còn ít hơn cả Đào Tử, thế nhưng vẫn làm cho nàng vui vẻ không thôi.

"Bà nội, bà nội, còn có cháu, còn có cháu..." Huyên Huyên ở bên cạnh đã gấp không thể chờ được.

Đối phương rung đùi đắc ý mấy lần, đưa túi tới trước mặt Huyên Huyên.

"Cảm ơn bà nội." Huyên Huyên khách sáo nói.

Đối phương đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ ở trên đầu nàng, phảng phất như đang nói thật ngoan.

Huyên Huyên bỏ bàn tay vào trong túi nắm một cái, sau đó không chờ đối phương thu hồi túi đã nắm lấy đồ ra rồi đưa cho đối phương.

Đối phương đưa tay ra nhận theo bản năng, Huyên Huyên cũng đưa tay cầm lấy túi của đối phương.

Đối phương vội vàng rút tay về, cất túi lại.

Khá lắm, vậy mà lại muốn cầm cả túi đi.

Người vây xem bốn phía đều cười vang lên, đứa nhỏ này đúng là biết cách chơi đùa.

Gò mà Lưu Vãn Chiếu đỏ chót, vội vàng kéo con vật nhỏ này đến bên cạnh mình.

Người hoá trang thành bà lão cũng cảm thấy vui vẻ, còn chưa từng thấy đứa nhỏ nào như vậy.

Nàng rung đùi đắc ý, phảng phất như vui khôn tả.

Sau đó, nàng đưa tay vào trong túi, nắm một đống lớn rồi đưa cho Lưu Vãn Chiếu, ra hiệu nàng cho Huyên Huyên.

"Cảm ơn, cảm ơn..." Lưu Vãn Chiếu đỏ mặt vội vàng cảm ơn.

Đối phương gật gật đầu, rút cây quạt trên eo ra, rung đùi đắc ý rồi đuổi theo đội ngũ phía trước.

"Ai..." Nhìn nàng rời đi, Lưu Vãn Chiếu bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Nàng cúi đầu xuống, đã không còn nhìn thấy Huyên Huyên đâu nữa rồi, xoay người lại, quả nhiên thấy nàng lại chạy về sạp kẹo bông rồi. Trên tay nàng đang cầm kẹo bông cún con, liếm cho dính đầy cả mặt, còn nở nụ cười ngây ngốc.

"Ai..." Lưu Vãn Chiếu lại bất đắc dĩ mà thở dài một tiếng.

Sau đó, nàng xoay người nhét toàn bộ mọi thứ vào trong tay Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải:...

Đây chỉ là một trong những chuyện lý thú tại hội đèn lồng. Hội đèn lồng này còn kéo dài đến tận một, hai giờ khuya, toàn bộ mặt đường ngoại trừ bừa bộn khắp nơi thì chính là nhạc hết, người đi.

Nhưng ba nhóc con Đào Tử đã trở về từ sớm, trẻ nhỏ không thể thức đêm.

Buổi tối Hà Tứ Hải không qua đêm ở chỗ này, hắn và mấy người Lưu Vãn Chiếu trực tiếp quay trở về Hợp Châu.

Về phần Trương Lục Quân và Dương Bội Lan thì còn phải mấy ngày nữa, chờ qua phản thành triều rồi lại đi Tuyền Thành.

Cho nên bà nội cũng không vội đến Hợp Châu cùng Hà Tứ Hải.

Mà ngày thứ hai sau khi Hà Tứ Hải về Hợp Châu, hắn chuẩn bị tới Chester, nước Anh.

Nếu như đã đồng ý rồi thì phải làm được.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment