Chester là thủ phủ của Cheshire Anh Quốc, một quận thuộc nước Anh, tương đương với một tỉnh của nước ta.
Toàn bộ nước Anh có 59 quận, cũng chính là tương đương với 59 tỉnh.
Mà địa vị của Chester ở Cheshire thì tương đương với thành phố thủ phủ của tỉnh chúng ta.
Đây cũng là một trong những thành phố lâu đời nhất của Vương Quốc Anh, cho nên nó cũng là một trong những thành phố bảo vệ di sản văn hóa nổi tiếng của nước Anh.
Hàng năm, nơi đây thu hút một lượng lớn du khách khắp nơi đến tham quan và nghỉ dưỡng.
Mà nơi đây cũng là một trong những thành phố an toàn và đáng sống nhất ở Vương Quốc Anh.
Rất nhiều kiến trúc thậm chí có thể có từ thời Trung cổ.
Hơn nữa nơi này cũng có rất nhiều thương hiệu cao cấp địa phương nước Anh.
Bởi vì phần lớn là phong cách thời Trung cổ, cho nên lối kiến trúc chủ yếu là "Trắng đen".
Công trình nổi tiếng nhất trong số những kiến trúc ở đây thuộc về khu nhà thờ anh giáo xứ Chester, còn được gọi là giáo đường Chester.
Giáo hội Anh giáo nói chung là Anh giáo, là giáo hội Anh giáo, còn được gọi là giáo hội Anglo, là một trong ba giáo phái nguyên thủy của đạo tin lành.
Mà Cơ Đốc giáo trên thực tế vốn dĩ thuộc về Đạo Do Thái.
Đạo Do Thái là tông giáo lâu đời nhất trong ba tông giáo độc thần trên thế giới.
Đáng tiếc, sau đó trong Đạo Do Thái có một tên phản đồ, chính là Jesus.
Jesus cho rằng Thượng Đế sẽ không chỉ phù hộ người Do Thái, mà còn có thể phù hộ cho tất cả mọi người, và ngài đã mở rộng những điều cơ bản cho toàn thế giới cùng một lúc.
Thế là liền có Cơ Đốc giáo.
Cơ Đốc giáo , vốn có trụ cột quần chúng mạnh mẽ, rất nhanh đã phản công, và trở thành quốc giáo của đế chế La Mã.
Sau đó bởi vì đế chế La Mã chia ra thành Đông La Mã với Tây La Mã.
Thế là Cơ Đốc giáo cũng tương tự phân chia thành Đông Chính Giáo với Thiên Chúa Giáo.
Sau này, bởi vì sự hủ bại của các giáo chủ, một số người có đạo đức cao không chịu nổi, thế là lại lôi một nhóm người làm một mình.
Gọi là Cơ Đốc đạo Tin Lành, tên gọi tắt đạo Tin Lành.
Đạo Tin Lành có nhiều chi nhánh, giáo hội Anh giáo cũng thuộc một trong những nhánh đó.
Thế nhưng dù theo tôn giáo nào, thì mọi người vẫn thờ phụng tin vào chúa Jesus.
Chỉ cần thờ phụng Jesus, bất cứ ai cũng có thể được gọi là Cơ Đốc giáo.
Bởi vậy, có rất nhiều người ở Chester tin vào Anh giáo từ nhỏ, chẳng hạn như Richard Brown, từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng từ mẹ, cho nên cũng thờ phụng thánh công hội.
Truyền thống giáo hội Anh giáo coi việc rửa tội cho trẻ con là hợp pháp và cần thiết.
Cho nên Richard Brown đã được rửa tội trong nhà thờ Episcopal khi còn nhỏ.
Con gái của hắn Emilia Brown cũng tương tự như vậy không ngoại lệ, từ nhỏ đã tiếp nhận lễ rửa tội.
Tiếp nhận lễ rửa tội, vậy thì đại biểu là con của Thượng Đế.
Vì vậy sau khi con Thượng Đế chết, linh hồn đương nhiên quy về Thượng Đế.
......
Chester rất nổi tiếng, cho nên rất dễ dàng tìm được một vài hình ảnh về các điểm tham quan ở trên mạng.
Đây là lần đầu tiên mọi người ra nước ngoài, trừ Lưu Vãn Chiếu.
Nhưng mà, đây là lần đầu tiên Lưu Vãn Chiếu phi pháp "Lén qua", nghĩ tới đây, cô cảm thấy vô cùng phấn khích.
Không thể không nói năng lực của Uyển Uyển năng là siêu cấp cường đại.
Tương truyền với một cú lộn nhào của Tôn Ngộ Không là mười vạn tám ngàn dặm, thế nhưng đối với Uyển Uyển mà nói, cũng chỉ là một cái phất tay nhẹ nhàng.
Hà Tứ Hải vì để không thu hút sự chú ý, đoàn người cũng không hề trực tiếp xuất hiện tại điểm du lịch nổi tiếng nhất Chester.
Mà là xuất hiện ở một bến cảng hẻo lánh, đây là một tấm ảnh du khách chia sẻ hướng dẫn từ trên internet tìm được.
Bến cảng trông rất hoang vắng, thế nhưng phong cảnh rất đẹp, với vô số chim biển bay lượn trên không trung.
Vô số tiếng chim hót hòa quyện với nhau.
"hou~hou~" Đào Tử giẫm bàn chân nhỏ, giống như đang đuổi gà, muốn xua đuổi những chim biển này.
Nhưng những con chim biển này hoàn toàn không sợ người, thậm chí có một con còn muốn đậu ở trên đầu cô bé, cô sợ hãi vội vàng trốn phía sau Hà Tứ Hải.
Nhưng mà gió vẫn còn lớn, cũng may Lưu Vãn Chiếu chuẩn bị đầy đủ, làm đủ hướng dẫn, bất luận quần áo hay là hành trình, cô đều chuẩn bị tương đối đầy đủ.
"Nhưng mà ... Hiện tại chúng ta đi đâu bây giờ?" Lưu Vãn Chiếu hỏi.
Bản hướng dẫn của cô là ở trong thành phố, cũng không có chỗ bến cảng này.
"Đừng nóng vội, chúng ta trước tiên đi dạo một vòng." Hà Tứ Hải an ủi.
Hắn đã cảm nhận được sự hiện diện của Richard, và chắc hẳn Richard cũng đã cảm nhận được sự hiện diện của hắn.
"Cũng đúng, nếu tới chơi, cũng không cần phải làm ra vẻ đang làm việc như vậy, tùy tâm hành động." Lưu Vãn Chiếu tán đồng nói.
Hà Tứ Hải nghe vậy có phần sững sờ, anh không nghĩ nhiều như thế, anh chỉ là bởi vì cũng không biết đi nơi nào mà thôi.
Mà ba đứa nhỏ, lúc này đã chạy dọc theo đường ven biển phía trước mà đi.
Vô số chim biển lượn vòng sau lưng bọn họ.
Các cô vừa hưng phấn vừa sợ.
Cùng nhau cao giọng rít gào, còn kèm theo từng trận tiếng cười.
Lưu Vãn Chiếu theo ở phía sau, nhẹ nhàng bước theo.
Hà Tứ Hải ngẩng đầu nhìn bầu trời của Chester.
Bầu trời xanh biếc ở trong mắt Hà Tứ Hải, lại là kim quang đầy trời.
Hắn đưa tay sờ vào hồ lô treo ở trên eo.
"Tứ Hải, nhanh lên một chút." Lưu Vãn Chiếu quay đầu lại nói.
"Đến đây." Hà Tứ Hải trút bỏ tâm sự trong lòng, nhanh chân đi theo.
......
"Emilia, không nên chơi nữa, mau ăn đi, ăn xong mẹ đưa con đi trường học." Melinda từ trên lầu đi xuống, nói với cô con gái đang vừa ăn vừa chơi.
"Mẹ, mẹ phải đi làm, không cần phải đưa con đến trường đâu, con tự mình đi được." Emilia ngẩng đầu lên cười nói.
"Con còn quá nhỏ, qua mấy năm lại nói." Melinda nói ra.
"Con không nhỏ, hơn nữa Richard sẽ đi cùng với con, hắn sẽ bảo vệ con." Emilia đắc ý nói.
Mai Rida nghe vậy thở dài, cũng không biết chuyện gì xảy ra, tháng trước, Emilia đột nhiên nói Richard trở về rồi.
Lúc mới bắt đầu, cô cho rằng chỉ là bởi vì con bé quá nhớ Richard, thêm vào tuổi quá nhỏ, nói đùa mà thôi.
Nhưng mà từ từ phát hiện số lần con bé nhắc đến Richard càng ngày càng nhiều.
Đồng thời còn nói hắn đang ngồi ở trên ghế sa lon.
Đứng ở trong phòng bếp, thậm chí buổi tối còn kể chuyện cho cô bé trước khi ngủ.
Vì thế Melinda đã đặc biệt dẫn Emilia đến gặp bác sĩ tâm lý.
Cuối cùng bác sĩ đưa ra kết luận, Emilia có vấn đề về tinh thần, sản sinh ảo giác cha cô đang ở bên cạnh cô.
Nhưng mà loại ảo giác này cho tới bây giờ, cũng không hề tạo thành tổn thương gì đối với Emilia, Melinda cũng dần dần thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà theo thời gian trôi qua, trong lòng Melinda nghi ngờ lại càng lúc càng lớn.
Bởi vì có một số việc, không đơn thuần chỉ là ảo giác có thể giải thích được.
Ví dụ như mấy câu chuyện trước khi đi ngủ mà cô chưa từng kể, Emilia tự xem sách càng không thể, làm sao con bé có thể diễn đạt rõ ràng khi thức dậy chứ?
Nói chung những hiện tượng không thể giải thích rõ, làm trong lòng Melinda càng không chắc chắn.
"Richard hôm nay cũng ở trong phòng sao?" Melinda bình tĩnh hỏi.
"Đúng vậy, hắn đang đứng trước chỗ đồng hồ, hắn nói nếu mẹ không đi, sẽ đi làm trễ đó, sau đó đầu heo lớn lại sẽ hướng về mẹ lớn tiếng rít gào ..." Emilia cười hì hì nói.
"Emilia, con nên gọi hắn là ông Grant, mà không phải là đầu heo lớn." Melinda nghiêm nghị nói.
"Được ạ, Melinda, nhưng mà ông ấy không nên lớn tiếng với mẹ, mẹ nên giải thích với ông ấy, sở dĩ mẹ đến muộn, là bởi vì liên quan đến con chứ?" Emilia khờ dại nói.
"Được, mẹ hôm nay sẽ thử giải thích với ông Grant một chút, sở dĩ mẹ đến muộn, đều là bởi vì con gái Emilia của mẹ làm việc gì cũng rất chậm chạp."
Emilia nghe vậy há mồm nở nụ cười.
"Như vậy lần sau ông Grant nhìn thấy con, nhất định sẽ hướng về phía con lớn tiếng." Cô nói.
------
Dịch: MBMH Translate