Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 971 - Chương 971: Bạn Cũ.

Chương 971: Bạn Cũ. Chương 971: Bạn Cũ.

Emilia cuối cùng cũng ăn xong bữa sáng của mình dưới sự giám sát của mẹ cô.

Sau đó cô cầm chiếc cặp nhỏ của mình vội vàng đi ra ngoài cửa với mẹ mình.

Nhưng vào lúc này, đầy trời chim biển từ không trung lao thẳng mà xuống.

Quá hoảng sợ, Melinda vội vàng xoay người lại đem Emilia ôm vào trong lồng ngực.

Nhưng là rất nhanh cô liền phát hiện, những con chim nhỏ này cũng không có làm hại bọn họ.

Mà là đang bay quanh trên đỉnh đầu họ.

"hi, chim nhỏ, xin chào." Emilia từ trong lòng Melinda nhô đầu ra, mỉm cười vẫy vẫy tay nhỏ.

Những con chim biển trên không trung cùng nhau kêu lên, giống như là đang đáp lại cô vậy.

Thậm chí còn có một con chim biển đậu trên cánh tay đang giơ lên của Emilia, mổ nhẹ, dường như là đang chào hỏi với cô.

"Emilia ..." Melinda có chút lo lắng gọi một tiếng.

"Mẹ, chúng nó có đáng yêu không?" Emilia cười hỏi.

Melinda gật đầu, "Ừm, nhưng mà chúng ta phải đến trường học rồi, nếu không con sẽ bị muộn mất."

"Ồ, chim nhỏ, xin lỗi nha, tôi phải đến trường học."

Emilia giơ cánh tay lên, con chim đang đậu trên cánh tay cô lập tức bay lên trên trời cao, tụ tập lại với các con chim khác, sau đó bay vài vòng trên đỉnh đầu của Emilia, kêu to vài tiếng, lúc này mới đập cánh bay đi.

"Bye bye, chim nhỏ, cám ơn các cậu." Emilia vẫy tay nói.

"Con cảm ơn chúng nó cái gì chứ?" Melinda nghi hoặc hỏi.

"Cảm ơn chúng nó đã nói cho con biết, ở bến cảng có mấy người ngoài." Emilia nói.

"Người nước ngoài? Emilia, con phải biết thành phố của chúng ta rất đẹp, cho nên mỗi ngày đều sẽ có rất nhiều người nước ngoài đến." Melinda cười nói.

"Không giống ạ, mẹ, bọn họ không giống với những người nước ngoài khác." Emilia phản bác.

"Mỗi người đều không giống nhau, mỗi người đều là độc nhất vô nhị." Melinda vừa nói, một bên đã khởi động xe.

Emilia lần này không có tiếp tục phản bác, mà là nhìn hướng ngoài cửa xe.

"Con đang nhìn cái gì?" Melinda không có nghe thấy âm thanh, tò mò từ kính chiếu hậu liếc mắt nhìn.

"Ba ba nói Thần linh đại nhân đã đi tới Chester, ông ấy đi gặp Thần linh đại nhân, như vậy là hắn có thể cùng tổ chức sinh nhật với con rồi." Emilia nói.

"Sinh nhật, đúng rồi, Emilia, con muốn quà sinh nhật gì?" Melinda mỉm cười đổi chủ đề, không có tiếp tục truy vấn chuyện liên quan với Richard.

Trên thực tế, cô từ lâu đã chuẩn bị quà sinh nhật cho Emilia rồi.

"Barbie cùng với tủ đồ thời trang." Emilia hưng phấn nói.

"Ừm, vậy mẹ phải suy nghĩ thật kỹ một chút, cần phải tốn không ít tiền." Melinda cố ý nói.

"Được rồi mẹ, nếu như quá đắt, mẹ mua những món quà khác cũng được ạ, chỉ cần là mẹ mua cho con, thì con đều sẽ thích." Emilia nói.

"Ồ, yêu con, con thực sự quá tri kỷ rồi." Melinda nghe vậy cảm động không thôi.

"Mẹ sẽ chuẩn bị tiệc sinh nhật cho con, con đã nghĩ qua sẽ mời ai tới chưa?"

"Đương nhiên, con sẽ mời Suzie, còn có ..." Emilia bắt đầu bẻ ngón tay đếm.

Melinda một bên nghe Emilia đếm, một bên đem xe ngừng lại.

Trường học của Emilia kỳ thực cũng không xa, lái xe mười phút là đến.

"Emilia, chúc con một ngày tốt lành, buổi trưa mẹ sẽ trở lại đón con." Melinda xuống xe, đem Emilia từ trên xe ôm xuống nói.

"Dạ, Melinda, con cũng chúc mẹ một ngày tốt lành." Emilia ngửa mặt lên nói.

"Ai ~ "

Melinda buông thõng vai, thở dài một tiếng.

Emilia cười khúc khích, đi làm vốn là không vui, cho nên tại sao có thể có một ngày tốt lành chứ.

Thế nhưng người lớn đều phải làm việc, Emilia cũng không hiểu nổi là tại sao, cũng giống như cô bé không hiểu tại sao mình phải đi học.

"Emilia." Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến một giọng nói của một cô bé.

"Suzie." Emilia quay đầu lại vui vẻ nói.

Suzie là một trong những người bạn thân nhất của Emilia.

"Tạm biệt, mẹ." Emilia nhanh chân chạy hướng về Suzie.

"Tạm biệt, bảo bối." Melinda vẫy tay, nhưng mà Emilia đã sớm chạy xa.

Melinda khẽ mỉm cười, sau đó lại nhìn đồng hồ, sắp đến giờ làm việc rồi, vội vàng hoảng loạn lên xe.

Nhưng mà rất nhanh, Melinda liền đã nhận ra dị thường.

"Melinda ..."

"Melinda ..."

...

Cô ấy dường như cảm giác có ai đó đang thì thầm bên tai mình.

Melinda cho rằng đó chỉ là ảo giác của mình, dùng sức xoa trán của mình.

Sau đó cô chợt phát hiện người đi bộ trên đường, tất cả đều đang nhìn chằm chằm cô.

m thanh của toàn bộ thế giới đều biến mất.

Ngay lúc trong lòng cô còn đang kinh ngạc, dư quang của khóe mắt chợt phát hiện có thứ gì đó ở giữa đường.

Sợ đến cô lập tức thắng gấp.

Sau đó định thần nhìn lại, mới phát hiện hóa ra là một con chó lớn đang ngồi ở giữa đường.

Melinda thở phào một cái.

Nhưng là rất nhanh tim như thắt lại.

Bởi vì ánh mắt của con chó kia thực sự quá quái dị, hơn nữa những người đi trên đường đối với nó dường như là làm như không thấy.

Bên tai cô phảng phất nghe thấy được những lời cầu nguyện với tiếng hát ca ngợi Thượng Đế.

Melinda bỗng nhiên có một suy nghĩ, cô phải đi về tìm Emilia.

......

"Thần linh đại nhân." Richard rất nhanh đã tìm được đoán người Hà Tứ Hải.

"Anh Richard, rất vui được gặp lại anh." Ánh mắt Hà Tứ Hải rơi vào trên người Richard, lộ ra mỉm cười.

"Cảm ơn, cảm ơn ngài đã không ngại đường xá xa xôi mà đến." Richard nói.

"Không cần khách khí như thế, vợ và con gái của anh vẫn khỏe chứ?" Hà Tứ Hải thuận miệng hỏi.

Nói tới chỗ này, Richard nhíu mày.

"Xảy ra vấn đề gì sao?" Hà Tứ Hải hỏi.

Richard gật đầu, "Tôi lần này trở về mới phát hiện, con bé Emilia vậy mà có thể nhìn thấy tôi."

"Nhìn thấy anh? Chỉ là lần này sau khi trở về thì nhìn thấy anh, trước đó, không nhìn thấy anh sao?" Hà Tứ Hải cau mày hỏi.

Con người bình thường đều không muốn nhìn thấy quỷ, trừ phi nhận lấy thần lực tập kích với ô nhiễm.

Cho nên Emilia trong đoạn thời gian này, nhất định đã tiếp xúc qua một vị Thần linh.

Richard gật đầu, hắn rất chắc chắn về điểm này, dù sao sau khi hắn chết liền trở về bên người Emilia, Emilia cũng chưa từng phát hiện qua sự tồn tại của hắn.

Điều này làm cho hắn rất lạc lõng, và hắn lại bắt đầu đi lang thang, sau đó mới gặp được Hà Tứ Hải.

Nhưng mà lần này trở về, Emilia không chỉ một mắt liền nhìn thấy hắn, hơn nữa còn có thể nói chuyện với hắn.

Hắn hỏi qua Emilia, bản thân Emilia cũng không hiểu, vẻ mặt mơ hồ, trái lại cảm thấy hắn rất kỳ quái, tại sao hỏi vấn đề kỳ quái như thế.

Emilia còn quá nhỏ.

"Anh Richard, có thể hỏi anh một chuyện không?"

"Đương nhiên có thể."

"Các anh bình thường đều tin phụng vào Thần linh nào?"

"Thánh công hội." Richard bật thốt lên.

Sau đó lập tức phản ứng lại nói: "Cũng chính là Cơ Đốc giáo, chúng ta thờ phụng Jesus."

Vì hắn thông thạo ngôn ngữ của năm quốc gia, đối với tông giáo của các quốc gia đương nhiên cũng có hiểu biết.

Cho nên lập tức hiểu được, vẻ mặt có chút khẩn trương hỏi: "Là có vấn đề gì sao? Thần linh đại nhân."

"Không có gì, chỉ là có thể gặp phải một ít bạn cũ mà thôi." Hà Tứ Hải cười nói.

Sau đó không chờ hắn trả lời, hỏi ngược lại: "Anh không phải nói là muốn chuẩn bị một món quà sinh nhật cho con gái sao? Tôi nghĩ anh nhất định là cần tôi hỗ trợ."

Richard nghe vậy hưng phấn gật đầu.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment