Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 972 - Chương 972: Trông Chờ Vào Thần Thánh

Chương 972: Trông Chờ Vào Thần Thánh Chương 972: Trông Chờ Vào Thần Thánh

“Có phải rất đẹp không?” Richard mở bức vẽ ra, rồi hỏi Hà Tứ Hải.

Lúc này bọn họ đang ở trong nhà của Richard.

Dù hắn đã qua đời nhưng ngôi nhà vẫn chưa bị bán đi, mà vẫn được giữ lại.

Mà lúc này, thứ được mở ra trước mặt Hà Tứ Hải là bản vẽ của một chiếc thuyền buồm.

Các loại linh kiện nhỏ đều được ghi chú cẩn thận.

Tất nhiên đây không phải là bản vẽ của một chiếc thuyền buồm thật.

Mà là món quà của Richard chuẩn bị để tặng cho Emilia.

Một chiếc thuyền buồm được đặt trong chai.

Richard và Emilia đã cùng mua nó từ vài năm trước.

Khi đó, Richard đã hứa với Emilia rằng khi hắn hoàn thành, hắn sẽ lại tặng nó cho nàng.

Nhưng Richard đã thất hứa, hắn còn chưa kịp hoàn thiện chiếc thuyền buồm thì đã vì công việc mà phải ra nước ngoài.

Sau đó, vì tai nạn xe hơi mà ra đi mãi mãi, và đó trở thành nỗi tiếc nuối trong lòng hắn.

Lúc này, trên bàn làm việc bên cạnh còn có một chai thủy tinh rất lớn, bên trong còn đặt một chiếc đế thuyền buồm được lắp ghép đơn giản.

“Vậy anh cứ làm việc của mình đi.” Hà Tứ Hải đặt chiếc đèn dẫn hồn lên bàn làm việc.

“Cảm ơn.” Richard cảm kích nói.

Sau đó, hắn cúi xuống, dùng nhíp kẹp các bộ phận của chiếc thuyền buồm và tranh thủ thời gian lắp ráp chúng lại, hắn phải hoàn thành tác phẩm này trước sinh nhật của Emilia.

Hà Tứ Hải đi ra ngoài.

Nhà của Richard không hẳn là nhỏ, nhưng nó trông khá cũ kỹ, bên trong cũng bày biện rất nhiều đồ đạc.

Có rất nhiều thứ trông khá cũ kỹ.

Nhưng cũng vì thế mà ngôi nhà vốn dĩ rất rộng rãi lại trông có vẻ hơi chật chội.

Ngoài ra, nhà của Richard còn có sân trước và sau, do không có người chăm lo nên cây cối đã mọc lên um tùm.

Lưu Vãn Chiếu và ba đứa trẻ không đi tới đây cùng hắn, mà đi dạo phố.

Vì vậy, Hà Tứ Hải cũng không ở trong nhà nữa, mà ra khỏi nhà, đi theo giới diện, tiến về phía mấy người Lưu Vãn Chiếu.

Sở dĩ hắn biết được hướng đi của bọn họ là bởi vì mối liên kết của hắn với Huyên Huyên và Uyển Uyển, cho dù là ở đâu, chỉ cần vẫn còn ở trên thế giới này, thì họ đều có thể cảm nhận được vị trí của nhau.

...

“Mẹ ơi, hôm nay mẹ không đi làm à?” Emilia tò mò nhìn về phía Melinda.

“Không, hôm nay mẹ xin nghỉ một ngày.” Melinda cúi đầu nhìn con gái nói.

“Vậy thì con cũng không phải đến lớp sao?” Emilia hỏi tiếp.

“Đương nhiên, con không thích sao?” Melinda hỏi.

“Tất nhiên là con thích rồi, ha ha...” Emilia vui sướng nhảy dựng lên, ra khỏi vòng tay của mẹ rồi chạy về phía trước.

“Chậm thôi.” Melinda bật cười gọi nàng.

Sau đó nàng nhìn xung quanh, tuy không thấy gì bất thường, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất lo lắng.

“Mẹ ơi, bây giờ chúng ta sẽ đi đâu?” Emilia ở phía trước đột nhiên quay lại và hỏi.

“Chúng ta hãy đi mua những thứ cần thiết cho bữa tiệc sinh nhật của con, có được không?” Melinda suy nghĩ một lúc rồi nói.

“Dạ vâng.” Emilia nghe vậy đương nhiên là rất vui.

“Nhưng, con có được chọn không?” Emilia vô cùng háo hức hỏi.

“Tất nhiên rồi con yêu, đây là tiệc sinh nhật của con, đương nhiên là sẽ tùy theo ý con rồi.” Melinda nói.

“Vậy thì chúng ta nhanh lên.” Emilia chạy lại với đôi chân nhỏ xíu của mình, sốt sắng nắm lấy tay Melinda.

“Được rồi, Emilia, chúng ta có hẳn một ngày cơ mà, đừng vội.” Melinda hơi buồn cười nói.

“Làm sao mà không vội được, đồ đẹp sẽ bị người khác chọn trước mất.” Emilia nói.

Thấy con gái ngây thơ như vậy, Melinda không giải thích gì thêm, mà chỉ gật đầu nói: “Vậy thì chúng ta đúng là phải nhanh lên thôi.”

Chester có một con phố thương mại rất nổi tiếng, nơi đây vẫn giữ nguyên phong cách thời Victoria, lấy hai màu sắc chủ đạo là đen và trắng.

Đây cũng là nơi sầm uất nhất Chester, ngày nào cũng đón rất nhiều khách du lịch đến từ khắp nơi trên thế giới.

Các tòa nhà được xây theo kiến trúc thời trung cổ, vô cùng độc đáo, bên ngoài còn có bức tường thành cổ được bảo tồn kỹ lưỡng, có thể khiến người khác có cảm giác như đang du hành thời gian ngay khi bước tới đó.

Mà khi đến khu phố thương mại, vừa đúng lúc đi ngang qua nhà thờ nổi tiếng nhất của Chester đó là nhà thờ Giáo xứ Chester.

Khi Emilia và Melinda vừa ra khỏi của nhà thờ.

Emilia chợt cảm nhận được điều gì đó, liền nhìn về phía cánh cửa nhà thờ.

Vừa hay nàng nhìn thấy một nữ tu sĩ mặc bộ đồ nữ tu màu trắng đang đứng ở cửa, mỉm cười nhìn nàng.

Emilia cũng lịch sự mỉm cười với đối phương.

Nhưng nữ tu sĩ lại chậm rãi đi tới.

Lúc này, Melinda cũng để ý đến chuyện này, liền vội vàng kéo Emilia dừng lại.

“Nguyện Chúa ở cùng người.” Nữ tử hành lễ với hai người.

Melinda vội vàng kéo con gái cùng nhau hành lễ đáp trả.

“Nguyện Chúa ở cùng người.”

Nữ tu sĩ mỉm cười, sau đó trao bó hoa trog tay cho Emilia.

“Cảm ơn.” Emilia không khách sáo mà đưa tay nhận lấy.

Nữ tu sĩ khẽ mỉm cười gật đầu, quay người trở và nhà thờ.

Melinda nhìn xuống bó hoa trên tay Emilia, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái.

Bởi vì đó là một bó được kết hợp bởi hoa hải quỳ và thủy tiên mắt trĩ.

Trong lời dạy của Chúa Giê-su, hoa thủy tiên mắt trĩ là một loài hoa linh thiêng, và ý nghĩ của giống hoa này là

“Thần Thánh”.

Những người được loài hoa này ban phúc là người thánh khiết, cao quý, sẽ được tôn sùng ca tụng vô cùng.

Mà trong Cơ đốc giáo, hoa hải quỳ lại tượng trưng cho sự kỳ vọng.

Vậy nên đóa hoa có ý nghĩa là trông chờ vào thần thánh.

Trông chờ vào thần thánh?

Melinda nhíu mày, ai là thần thánh? Tại sao nữ tu sĩ lại tặng bó hoa này cho Emilia? Rất đáng để suy ngẫm.

“Mẹ ơi, mau đi thôi.” Emilia không nghĩ gì nhiều, thấy mẹ mình ngẩn người ra như vậy thì vội vàng thúc giục.

“À, được.” Melinda định thần lại, lúc này mới dắt theo Emilia, tiếp tục đưa nàng đi về phía khu phố thương mại.

“Oa, có nhiều người quá.” Emilia vừa đi vào khu phố thương mại, liền không nhịn được mà ngạc nhiên òa lên một tiếng.

Cứ như toàn bộ người ở Chester đều tập trung ở đây.

Các cửa hàng hai bên khu phố thương mại chật kín khách du lịch.

“Mẹ ơi, chúng ta đi đâu bây giờ?” Emilia hỏi.

“Đi thôi, chúng ta đến cửa hàng tạp hóa của Eslavi trước đã, mẹ nghĩ sẽ tìm được đèn trang trí nhiều màu ở đó.

Melinda tạm gác lại nghi ngờ của mình, mỉm cười nói.

“Dạ vâng, mẹ ơi, nhưng con muốn đèn hình ngôi sao.” Emilia hào hứng nói.

“Đương nhiên, con có thể tự mình lựa chọn.” Melinda cười nói, sau đó dắt nàng vào khu phố thương mại.

Emilia tò mò nhìn khách du lịch xung quanh, trông hình dáng bọn họ khác hẳn với Emilia.

Nhưng Emilia sống ở Chester đã nhìn thấy rất nhiều người rồi, nên cũng không cảm thấy quá xa lạ.

“Hia hia hia...”

Ngay sau đó, từ trong đám đông chợt vang lên tiếng cười.

Emilia quan sát chân của những người đi bộ đang đi qua.

Thì thấy bên ngoài cửa hàng cách đó không xa có ba bé gái chạc tuổi nàng đang đứng đó.

Tiếng cười ‘Hia hia hia’ là của một trong ba bé gái đó.

Nàng đang ôm một con búp bê trên tay, không ngừng bật ra những tràng cười lớn.

Ngay lúc này, một trong ba bé gái hình như đã nhận ra ánh mắt của Emilia, rồi quay lại nhìn nàng.

Emilia không biết tại sao lại cảm thấy hơi căng thẳng.

Nàng nắm chặt lấy bó hoa trong tay.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment