Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 975 - Chương 975: Ba Con Khỉ Con.

Chương 975: Ba Con Khỉ Con. Chương 975: Ba Con Khỉ Con.

Đương nhiên, cuối cùng Đào Tử vẫn mua quà cho Emilia.

Một mặt Hà Tứ Hải vốn muốn đi.

Ở một mặt khác Đào Tử cũng muốn đi, chỉ có điều không nỡ tiêu tiền.

Sau khi Hà Tứ Hải đồng ý mua giúp nàng, nàng cũng là thuận thế đồng ý rồi.

Ba đứa nhóc mỗi người chọn một món quà nhỏ, giá trị không cao lắm, chỉ khoảng mấy bảng Scotland.

Có phải là kỳ quái hay không, vì sao ở Anh lại không dùng bảng Anh, trên thực tế ở nước Anh, rất nhiều thành thị đều có đồng tiền riêng của mình.

Ví dụ như bảng Scotland, bảng Northern Ireland, Jersey Island bảng Anh, Bristol bảng Anh… mà không phải là một loại tiền.

Mặt khác, Anh là một quốc gia thuộc Châu u, thuộc về khu Euro, nhưng ở Anh lại không thể trực tiếp sử dụng Euro mà phải đi ngân hàng đổi thành tiền địa phương.

Cảm thấy tiền nước Anh giống như là một đơn vị đo lường của người nước Anh vậy, khiến cho người ta rất là mê hoặc.

Đào Tử mua cho Emilia một cái máy thổi bong bóng, có thể thổi ra rất nhiều bong bóng đẹp đẽ.

Huyên Huyên mua một bình thủy tinh cầu vồng, bên trong chính là cát màu, nhìn qua như là một vệt cầu vồng.

Uyển Uyển mua một thiên sứ nhỏ hai tay giơ lên cao, khóe môi vểnh lên, mặt tươi cười.

Đương nhiên ngoại trừ mua đồ cho Emilia ra, ba đứa nhóc còn mua không ít đồ chơi mà mình muốn.

Lúc mới bắt đầu Đào Tử còn lo lắng sẽ tốn thật nhiều tiền, sẽ biến thành bảo bảo nghèo không có tiền. Nàng sắp không có cơm ăn rồi, dáng vẻ thảm hề hề.

Thế nhưng nàng rất nhanh đã vùi đầu vào trong niềm vui sướng khi mua sắm, hoàn toàn ném mấy thứ kia ra sau đầu.

Không chỉ là ba đứa nhóc, Lưu Vãn Chiếu và Hà Tứ Hải cũng mua không ít đồ vật.

Cảm thấy đồ gì cũng rẻ, rất nhiều thứ chỉ có mấy bảng Scotland, hoặc là mười mấy bảng Scotland, mang đến cho người ta ảo giác rất ít.

Thực ra đổi thành nhân dân tệ lại không ít một chút nào, nhưng mà cũng không sao cả, Hà Tứ Hải chẳng mấy chốc sẽ có tiền rồi, một số tiền lớn.

Hành động của Lâm Kiến Xuân rất nhanh, sau khi được trao quyền đã ngay lập tức liên hệ với công ty đặt cọc cổ phiếu, cũng chính là người “bạn” kia của Quan Đạo Hằng.

Mặc dù đối phương rất không nỡ miếng thịt đã đến miệng này, thế nhưng đây là hành vi thương mại bình thường, đối phương không có chút biện pháp nào có thể quỵt nợ cả.

Trừ khi không cần biện pháp chính quy, đi đường rẽ, ỷ lại những cổ phiếu này.

Thế nhưng Lâm Kiến Xuân lại không phải là nắm bùn, tư bản cũng rất hùng hậu, không sợ đối phương một chút nào, thủ đoạn cũng vô cùng nhiều.

Cho nên kết quả cuối cùng đối phương cũng chỉ có thể ngoan ngoãn trả những cổ phiếu kia về, từ bỏ thịt mỡ đã đến miệng.

Mọi người chơi ở ngoài một ngày, tham quan mấy danh lam nổi tiếng Chester

Du khách lúc này cũng không phải là rất nhiều, ít nhất là cũng không có bao nhiêu du khách trong nước.

Cho nên trải nghiệm tham quan cũng đặc biệt tốt.

Buổi tối bọn họ cũng không ở khách sạn, mà là trực tiếp trở lại nhà của Richard ở Chester.

"Ồ, anh chắp vá một ngày sao?" Hà Tứ Hải có chút giật mình hỏi.

Lúc này chiếc thuyền buồm trong bình đã được chắp vá đến sắp hoàn thành.

"Đúng, có gì ăn không? Có thể cho tôi một ít đồ ăn không?" Richard đã đói bụng đến mức uể oải.

Hắn đã một ngày không ăn gì rồi, lại không thể đi ra ngoài mua, dù sao hắn lớn lên ở đây từ nhỏ, mọi người đều biết hắn. Có một số người biết tin tức hắn qua đời, nếu như gặp phải người quen thì sẽ không tốt.

Tuy rằng có thể rời khỏi phạm vi của đèn Dẫn Hồn, biến thành quỷ để giảm bớt đói bụng, nhưng mà hắn không muốn lãng phí thời gian, cho nên cho có thể bị đói một ngày.

Uyển Uyển bên cạnh nghe vậy thì lập tức chạy tới, xách một túi đồ ăn vặt ra từ trong đống đồ rồi đưa tới.

Đây là một loại thực phẩm phồng giống như là khoai tây chiên, bọn họ vốn chuẩn bị mua về để ăn.

"Cảm ơn." Richard cảm kích nói.

Sau đó không chút khách sáo mà nhận lấy, mở ra rồi trực tiếp nhét vào trong miệng.

"Hi hi..."

Uyển Uyển ở bên cạnh cao hứng mà cười lên, nàng biết cảm giác đói bụng là như nào. Người khi đói bụng sẽ đặc biệt thống khổ, nàng đã từng trải nghiệm...

Ba đứa nhóc nằm úp sấp trên bàn làm việc, tò mò nhìn chiếc thuyền buồm tinh xảo trong bình thủy tinh, mặt đầy sửng sốt.

"Được rồi, chúng ta cũng phải ăn cơm tối rồi."

Hà Tứ Hải móc lệnh bài Phượng Hoàng Tập, cố định lối vào ở cửa phòng của Richard.

Tất cả đồ đạc mà bọn họ mang lại đây lần này đều được đặt ở bên trong Phượng Hoàng Tập.

"Chỉ ăn cái kia cũng không thể được, anh cũng theo chúng tôi đi ăn một chút gì đó đi."

Hà Tứ Hải vẫy vẫy tay với Richard, sau đuổi ba đứa nhóc vào trong giống như là đuổi lợn nhỏ.

Lưu Vãn Chiếu bên cạnh thì cầm đống đồ mới mua về rồi đi vào theo.

Richard nhìn bọn họ đều biến mất trước cửa phòng ngủ của mình, trong lòng có chút tò mò. Hắn suy nghĩ một chút, nhấc đèn Dẫn Hồn lên rồi đi vào theo.

Sau đó cảm thấy mắt sáng lên, đi tới một nơi có cỏ xanh như tấm đệm, phòng ốc san sát nối tiếp nhau. Hắn ở Đại Hạ mấy năm, đi qua không ít nơi, thế nhưng từ trước tới nay chưa từng gặp qua kiến trúc nào cổ như vậy.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên trên đỉnh đầu, phía trên là một đền thờ lớn.

Đền thờ phảng phất như được điêu khắc bằng toàn bộ khối đá lớn, phía trên có đồ án tinh mỹ và chữ viết xa xưa, đáng tiếc là hắn không biết.

Mặt khác, ở dưới đền thờ còn có một con khỉ đá đang ngồi xổm, sống động hệt như thật.

Hắn không nhịn được mà đưa tay sờ sờ đầu khỉ.

Cảm xúc lạnh lẽo mà cứng rắn nói cho hắn, đây là một con khỉ đó.

Nhưng mà hắn chưa kịp thả tay xuống, lại cảm nhận được sự mềm mại trong lòng bàn tay. Hắn sợ đến mức vội vàng rụt tay lại.

Mà lúc này, con khỉ mà hắn vốn là rằng là khỉ đá bỗng nhiên sống lại, phát ra tiếng kêu chít chít.

Thật giống như có chút nổi nóng vì Richard sờ đầu của nó.

Richard sợ đến mức vội vàng lùi lại mấy bước, đúng lúc này, bức tranh bầy khỉ trên cây cột bên cạnh đền thờ đều sống lại, hóa thành từng con khỉ sống, vừa kêu chít chít vừa bò xuống từ trên cây cột.

Richard bị dọa cho sợ hết hồn, hắn biết khỉ có bao nhiêu hung dữ.

Một con thôi hắn đã không nhất định có thể đối phó được, huống hồ hiện tại là một bầy, nhiều như thế.

Hắn đang suy nghĩ xem mình có nên chạy ra ngoài hay không.

Bỗng nghe thấy tiếng hoan hô của mấy cô bé.

"Oa ồ, khỉ con."

Mà đám khỉ thì giống như bị kinh hãi, chạy tứ tán bốn phía, chui vào trong bụi cỏ gần đó rồi biến mất không còn tăm hơi.

"Khỉ con, đừng chạy, chơi cùng chúng tớ đi."

Nói còn chưa dứt lời, đám khỉ lại chạy càng nhanh hơn.

Xem ra các nàng còn đáng sợ hơn cả khỉ.

Ba người Đào Tử chạy tới đã không còn thấy khỉ con đâu nữa rồi, trên mặt có chút thất vọng.

Nhưng bọn nhóc lập tức quay sang nói với Richard đang đứng ở bên cạnh: "Chú à, ba bảo chúng con mời chú qua đó ăn cơm."

"Được, cảm ơn các cháu." Richard cười nói.

Sau đó hắn cố hết sức đuổi kịp ba đứa nhóc vừa đi vừa chạy nhảy kia.

Vì sao lại nói vất vả, đó là bởi vì các nàng nhảy quá cao rồi, dùng nhảy cao ba mét đã không đủ để hình dung, quả thực như là đang bay.

Mà ở bên ngoài lúc này, Emilia và mẹ cùng đi tới trong nhà của Richard.

Bởi vì bố trí tiệc cần một ít công cụ, trong nhà không có, cho nên bọn họ tới lấy.

Các nàng thường xuyên lại đây, có lúc còn có thể ở lại mấy ngày, bởi vì khoảng cách cũng không xa. Đây cũng là một trong những nguyên nhân nhà vẫn không hoang phế dù Richard đã chết lâu như vậy.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment