Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 976 - Chương 976: Nồi Lẩu.

Chương 976: Nồi Lẩu. Chương 976: Nồi Lẩu.

Richard tò mò đánh giá bốn phía.

Đây là một thế giới khác rất đặc biệt.

Bầu trời che kín vì sao, ánh sao rơi trên mặt đất, khiến cho toàn bộ thế giới như ban ngày.

Cây cỏ bốn phía xanh um tươi tốt.

Nhà cửa xung quanh càng là cổ điển trang nhã, mỗi thứ có đặc sắc riêng của nó.

Khiến cho người ta có một loại cảm giác thời không thác loạn, phảng phất như trở lại thời Viễn cổ xa xưa.

Điều đáng tiếc duy nhất chính là toàn bộ thế giới này quá mức yên tĩnh, không có tiếng người, không có tiếng côn trùng kêu, thậm chí ngay cả tiếng gió đều không có.

Nếu không phải là ba đứa nhỏ hô to gọi nhỏ ở trước mặt, loại yên tĩnh không tiếng động này sợ là có thể khiến người ta tan vỡ khi ở một thời gian dài.

Đíng lúc này, cô bé vẫn luôn phát ra tiếng hi hi ha ha bỗng rơi xuống bên cạnh hắn.

"Vừa nãy cảm ơn cháu nhé." Richard cúi đầu nhìn về phía bé gái tuổi tác không chênh lệch với con gái mình là bao.

"Hi hi..."

Cô bé cười lắc lắc đầu.

"Chú phải nhanh một chút nha, chú đi quá chậm rồi." Cô bé nói với hắn.

"Không phải chú quá chậm, là các cháu quá chậm, cháu tên gì?" Richard tò mò hỏi.

"Hi hi...Cháu là Uyển Uyển." Uyển Uyển vui vẻ nói.

"Được rồi, Uyển Uyển, rất hân hạnh được biết cháu." Richard đưa bàn tay qua rồi nói.

Uyển Uyển:...

Suy nghĩ một chút, nàng móc móc ở trước ngực mình một chút, móc ra một thanh sôcôla, sau đó đặt ở trong lòng bàn tay của Richard.

Richard:...

"Ha ha." Hắn thực sự không nhịn được mà nở nụ cười.

"Hi hi..."

Hắn cười, Uyển Uyển cũng cười theo.

"Hai người đang cười cái gì, nói cho em nghe một chút, em cũng muốn cười một cái." Huyên Huyên lắc lư rơi xuống từ trên không trung, hỏi với vẻ mặt đầy tò mò.

Mà lúc này Đào Tử còn đang phập phù ở trên trời giống như một con chim nhỏ.

"Ăn cơm thôi." Đúng lúc này, một giọng nói vang lên bên tai bọn họ.

Bọn họ nhìn lại theo giọng nói, chỉ thấy một đạo khói trắng bay lên từ không trung.

Huyên Huyên lúc này cũng không thèm quan tâm vấn đề vừa nãy nữa, xoay người liền chạy.

Vừa chạy vừa ồn ào.

"Chờ một chút ngỗng, chờ một chút ngỗng..."

"Chúng ta cũng đi thôi." Richard có chút buồn cười mà nhìn về phía cô bé bên cạnh.

“Được nha." Uyển Uyển gật gật đầu.

Sau đó chân nhỏ hơi điểm nhẹ trên đất, người phóng lên trời, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Để Richard một thân một mình ngổn ngang ở trong gió, được rồi không có gió, nhưng mà hắn cũng tăng nhanh bước tiến.

Không bao lâu sau, hắn nhìn thấy phía trước có cánh cửa tương tự với cổng khách sạn cổ đại, dọc ven đường có bày một bàn, trên bàn có bày một cái nồi đồng.

Bên trong nồi đồng sương mù lượn lờ, bay lên tạo thành một cột khói dài nhỏ.

"Nồi lẩu sao?" Richard không khỏi cảm thấy kinh hỉ.

Đây chính là một trong những mỹ thực mà hắn thích ăn nhất ở Đại Hạ.

"Đúng, lẩu, từng ăn qua chưa?" Hà Tứ Hải bưng đồ ăn ra từ trong nhà, cười hỏi.

"Đương nhiên là ăn qua rồi, tôi rất là thích, không nghĩ tới chết rồi vẫn còn có thể được ăn lầu." Richard cảm khái.

"Ông chủ, ông chủ, anh nhanh một chút nha." Huyên Huyên ở trước bàn ăn không nhịn được mà thúc giục.

Ghét bỏ bọn họ nói chuyện làm lỡ thời gian, trực tiếp ăn uống mới là chuyện chính.

"Gấp cái gì, còn có mấy món ăn nữa." Hà Tứ Hải có chút buồn cười, đặt thịt cuốn lên lên bàn.

Mấy thứ đồ này đều là Lưu Vãn Chiếu chuẩn bị.

Kể từ khi biết có thể để đồ ở bên trong Phượng Hoàng Rập, Lưu Vãn Chiếu hận không thể dời cả nhà vào trong này.

Trước còn cân nhắc những thứ cần mang, những thứ nào không cần, hiện tại hoàn toàn không cần cân nhắc nữa, không quản nó dùng đến nó hay không thì cứ xách hết vào là xong.

Cho nên vì sợ mọi người không quen với ẩm thực Chester, Lưu Vãn Chiếu đặc biệt chuẩn bị lẩu, ngoài ra còn có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, gia vị....

"Đến đến, chúng ta cùng ăn cơm..." Lưu Vãn Chiếu lại bưng mấy đĩa món ăn đi ra, nói cười dịu dàng.

Huyên Huyên nghe vậy thì không thể chờ đợi được nữa mà đứng lên, cầm đũa mò vào trong nồi lẩu.

Nhưng mà chỉ mò được không khí, bên trong không có thứ gì, còn chưa bỏ thc]s ăn vào nữa.

Thế nhưng nàng cũng không chịu về tay không, Huyên Huyên khua khua đũa...

Cuối cùng nàng gắp một cái táo đỏ vào trong bát.

Táo đỏ từ đâu tới vậy?

Đây là gia liệu.

Vì sợ ba đứa nhóc không ăn được cay, cho nên đặc biệt chuẩn bị lẩu uyên ương.

Bên trong phối liệu nước dùng có táo đỏ.

"Gia vị mà em cũng ăn?" Lưu Vãn Chiếu không nhịn được mà liếc nàng một cái.

"Chị, em đói." Huyên Huyên nói với vẻ vô cùng đáng thương.

"Còn đói bụng, buổi chiều đã ăn nhiều đồ ăn vặt như vậy."

"Nhưng em vẫn là đói bụng nha."

Huyên Huyên vỗ vỗ bụng nhỏ, gắp táo đỏ lên thổi thổi, sau đó lập tức bỏ vào trong miệng.

"Được rồi, cứ kệ nàng đi." Hà Tứ Hải cười nói.

Hắn vừa nói vừa gắp món ăn bỏ vào trong nồi.

Bỗng nhiên sắc mặt của Lưu Vãn Chiếu hơi đổi một chút.

Nàng lặng lẽ nói ở bên tai Hà Tứ Hải: "Nếu như Huyên Huyên cho là mình không ăn no thì có phải là vĩnh viễn ăn không no hay không?"

...

Melinda vào phòng, trực tiếp đi tới căn chứa đồ, tìm kiếm công cụ.

Emilia thì chạy khắp nơi trên dưới, dù sao đây là nhà của nàng. Lúc còn nhỏ, nàng còn từng sống ở đây một quãng thời gian rất dài, cho nên cảm thấy nơi này vô cùng thân thiết.

Nhưng mà, Emilia nhạy cảm rất nhanh đã nhận ra được một tia khác thường.

Tiếp theo, nàng vui vẻ hô lớn: "Ba ba, ba ba..."

"Làm sao thế, Emilia?" Melinda bên trong căn chứa đồ nghe thấy liền đi ra, tò mò hỏi.

"Mẹ, ba ba trở về nha, ba ba trở về rồi." Emilia chạy tới, vui mừng nói.

Nói xong, nàng liền xông lên lâu, chạy về phía gian phòng của Richard.

Trong lòng Melinda không khỏi thở dài một tiếng.

Quả nhiên, Emilia lại lập tức đi xuống từ trên lầu với vẻ mặt ủ rũ.

"Thế nào? Nhìn thấy ba của con không?" Melinda bình tĩnh hỏi.

Emilia lắc lắc đầu.

"Được rồi, chúng ta đi thôi, lát nữa chúng ta sẽ cũng bàn bạc xem nên bố trí bữa tiệc như thế nào?" Melinda cố gắng nói tránh đi.

Emilia gật gật đầu, sau đó nói: "Mummy, ba ba chưa có trở về, là ai đến vậy?"

"Cái gì mà ai tới rồi?" Melinda kỳ quái hỏi.

"Mẹ nhìn xem, lần trước lúc con đi, con đã đặt đệm sô pha lên trên bàn, nhưng mà hiện tại nó ở trên ghế sô pha, còn có bức ảnh của con nữa, nó vốn dĩ hướng về cửa sổ..." Emilia chỉ vào sô pha rồi nói.

Melinda nghe vậy, vẻ mặt trở nên kinh hoàng.

"Bảo bối, con chắc chắn là mình không nhớ lầm đó chứ?" Melinda nghiêm túc hỏi.

Emilia lắc lắc đầu, nói rất chắc chắn: "Đương nhiên là không rồi, lần trước con đặt đệm ở trên ghế sô pha là cho Knightley ngồi nha, còn có bức ảnh của con, con nghĩ con trong hình cứ luôn nhìn về phía sô pha thì nhất định sẽ rất bí bách. Cho nên, con đã hướng nó nhìn ra ngoài cửa sổ một chút..."

Knightley trong miệng Emilia là một con búp bê vải của nàng.

Nghe lời nói ngây thơ của con gái, Melinda đã xác định trong nhà đúng là có người từng tiến vào.

Melinda vốn muốn mang con gái trực tiếp rời đi, thế nhưng suy nghĩ một chút, lại lôi kéo Emilia đi vào căn chứa đồ, đồng thời rất nhanh lại đi ra.

Chỉ có điều lúc này trên tay nàng nhiều thêm một khẩu súng ngắm bắn tự động. Đây là một trong những món đồ mà Richard thu gom.

"Emilia, con chờ mẹ ở cửa, nếu như nghe thấy tiếng súng thì trực tiếp chạy ra ngoài." Melinda mở cửa, để Emilia đứng ở cửa.

Sau đó, nàng lúc này mới cầm súng, đi vào trong nhà một lần nữa.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment