Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 977 - Chương 977: Bại Bởi Một Chiếc Đũa.

Chương 977: Bại Bởi Một Chiếc Đũa. Chương 977: Bại Bởi Một Chiếc Đũa.

"Oa, ăn thật là ngon."

Huyên Huyên gặp một con tôm thả vào trong miệng, sau đó bày ra bộ dáng khoa trương.

"Ăn đúng là ngon thật, nhưng nào có khoa trương như vậy." Lưu Vãn Chiếu ngồi ở bên cạnh dùng đuôi đũa gõ nhẹ một cái ở trên đầu nàng.

Có ăn, Huyên Huyên không chú ý đến chuyện bị gõ một chút nào, còn cợt nhả nói: "Chị, viên chị làm ăn ngon thật nha, mềm mềm..."

Huyên Huyên đưa tay chỉ chỉ vào gò má đầy thịt của mình, giống như là đang nói chính là giống như vậy.

Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì bị làm cho đỏ cả mặt.

Tôm viên này đâu phải là bản thân nàng làm, đều là nguyên liệu nấu ăn sẵn có mua ở siêu thị.

Lưu Vãn Chiếu có chút chột dạ mà nhìn về phía Hà Tứ Hải bên cạnh.

Cũng may Hà Tứ Hải đang nói chuyện với Richard, không có chú ý tới nàng. Nàng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Nàng gắp viên tôm đã nhúng ở trong bát của mình rồi nhét vào trong miệng nàng.

"Ăn đồ của em đi, đừng nói nhiều."

"Ha ha, cảm ơn chị nha, thật là ngon."

Nhìn dáng vẻ đáng yêu này của nàng, Lưu Vãn Chiếu xì một tiếng rồi cũng nở nụ cười.

Mà Uyển Uyển ở bên cạnh đang cúi đầu vội vàng ăn thịt bò, ngay cả thời gian hi hi ha ha cũng không có.

Mà Đào Tử thì đang gắp thịt bò viên một cách cẩn thận từng li từng tí, lo lắng nó sẽ rơi trên đất, mãi đến tận khi ăn vào trong miệng mới thở phào nhẹ nhõm.

Hà Tứ Hải lại thuận tay gắp một túi cá hạt phúc đặt ở trong bát cho nàng.

Đào Tử vốn đang muốn nói chuyện, ngay lập tức bị túi cá hạt phúc trong bát hấp dẫn sự chú ý, liền quên nói chuyện rồi.

Uyển Uyển cũng gần như vậy, mới vừa ăn xong thịt bò, Hà Tứ Hải lại gắp cho nàng một miếng thịt dê.

Hai người bọn họ chính là kiểu người có ăn trong miệng thì sẽ không nói lời nào, chỉ biết vùi đầu vào ăn.

Huyên Huyên thì lại khác, cho dù trong miệng nhồi đầy thức ăn nhưng vẫn không ảnh hưởng đến việc nàng líu ra líu ríu, đồng thời còn không ảnh hưởng đến việc ăn của nàng một chút nào, đúng là kỹ thuật cao siêu.

"Lúc tôi ở Đại Hạ, vào lần đầu bạn tôi mời tôi đi ăn lẩu, lúc đó tôi đã bị chấn kinh, thì ra phía trên thế giới này lại có đồ ăn ngon như vậy..."

"Lúc mới bắt đầu, tôi chỉ uống nước dùng, sau đó tôi từ từ bắt đầu thử nghiệm hồng thang đế, đúng là càng ăn càng thích, hầu như mỗi tuần đều đi ăn hai, ba lần. Không phải là tôi không muốn ăn nhiều, thực sự là thân thể chống không nổi, chủ yếu là dạ dày và mông, ha ha..."

Richard cười vô cùng vui vẻ, mặc dù hắn đang nói thế nhưng động tác lại không một chút nào chậm, hơn nữa dùng đũa cũng rất thành thạo. Nếu không phải nhìn hắn da trắng mắt xanh, còn tưởng nhầm hắn là người của "Chính mình".

"Ai ~" nhưng vào lúc này, Huyên Huyên bỗng nhiên thở dài một tiếng.

Có ăn còn thở dài, đối với những người khác thì có lẽ vẫn tính là bình thường, dù sao có thể gặp phải món không thích ăn. Thế nhưng đối với người không kén ăn như Huyên Huyên mà nói thì quả thực là không thể tưởng tượng nổi.

Cho nên Hà Tứ Hải hỏi với vẻ rất kỳ quái: "Làm sao thế, là món ăn không đúng khẩu vị của em à?"

Huyên Huyên lắc đầu nói: "Không có ti vi, hiện tại mà được xem ti vi thì tốt rồi."

Hà Tứ Hải:...

Hay lắm, ăn đã không thể thỏa mãn nàng nữa rồi.

Hà Tứ Hải tự bổ não khung cảnh sau khi Huyên Huyên lớn lên, nằm trên ghế sô pha, xem ti vi, ăn đồ ăn, bộ dáng lôi thôi lếch thếch.

"Ba ba, ba hát cho chúng con một bài đi." Đào Tử ăn hết đồ trong bát, cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện.

Nhưng mà không nói thì thôi, vừa nói chính là đại lão gia diễn xuất, còn muốn người ta hát cho nàng nghe.

"Tại sao con lại không hát cho ba nghe?" Hà Tứ Hải liếc nàng một cái rồi nói.

"Được nha." Đào Tử nghe vậy thì đúng là không để ý chút nào, há mồm liền hát.

Thỏ trắng vừa nhỏ vừa trắng

Hai lỗ tai dựng thẳng đứng

Thích ăn củ cải và rau xanh

Nhảy nhảy nhót nhót thật đáng yêu.

...

Huyên Huyên cũng lập tức lớn tiếng hợp xướng cùng với nàng. Đây là một bài hát thiếu nhi mà các nàng học được ở nhà trẻ.

Uyển Uyển thì không biết, thế nhưng nàng biết hi hi ha ha...

Lưu Vãn Chiếu nhìn nàng một cái, nhóc con này nên học một ít thứ, nếu không sau này sẽ biến thành đứa nhóc ngốc nghếch.

Nhưng mà nàng cũng không lo lắng, bởi vì Chu Ngọc Quyên đã nói với nàng, năm sau sẽ tìm cho Uyển Uyển mấy gia sư, một người trong đó là Lưu Vãn Chiếu, bởi vì nàng là người quen. Uyển Uyển cũng không có tâm lý sợ hãi đối với nàng, cho nên muốn nhờ nàng giúp đỡ, dạy cho Uyển Uyển một quãng thời gian.

Lưu Vãn Chiếu đương nhiên là đồng ý, sẽ học vào thứ bảy hoặc là chủ nhật, đến lúc đó nàng sẽ dạy cho cả ba đứa nhóc luôn.

Đào Tử và Huyên Huyên hát xong một bài, lập tức nhìn Hà Tứ Hải với vẻ tha thiết chờ mong, ý tứ rất rõ ràng, đến lượt hắn.

Hà Tứ Hải khẽ cười cười, duỗi tay cầm một chiếc đũa trên bàn rồi quăng về phía xa.

Sau đó đũa hóa thành một con trăn.

Bọn nhóc sợ đến mức bật thốt lên, đặc biệt là Huyên Huyên, trong miệng còn nhét đồ ăn, thiếu chút nữa là đã bị sặc.

Nhưng mà vào lúc này, con trăn đứng thẳng đứng dậy, hóa thành một cô gái mười tám mười chín tuổi.

Tóc trên đầu nàng búi như mây, lông mày hướng lên, đôi môi chúm chím, trên gương mặt nhỏ nhắn to bằng lòng bàn tay tràn đầy anh khí.

Nàng mặc quần soóc áo ngắn, để lộ đôi chân thon dài và bàn chân trắng nõn như.

Nàng đi chân trần, trong tay cầm Nhị Kiếm trắng đen, chỉ thấy lông mày nàng nhếch lên, hai tay vung về phía không trung như điện, kiếm ảnh tỏa ra như hàn mai.

Nàng chỉ dùng mũi chân thôi mà có thể xê dịch thoải mái trên không trung, thân hình mạnh mẽ như yến, chợt trái chợt phải, lúc động lúc tĩnh, tràn ngập vẻ đẹp của nhu và cương.

Mọi người đều kinh ngạc đến trợn mắt ngoác mồm.

Đặc biệt là Lưu Vãn Chiếu, nàng nhớ tới một câu chuyện bên trong Liêu Trai ‘Đạo sĩ Lao Sơn’.

Nội dung của câu chuyện đại khái là nói về một thư sinh tên là Vương Sinh cầu đạo trên Lao Sơn.

Trong câu chuyện, sư phụ Vương Sinh vì chiêu đãi khách mà cắt giấy làm trăng, quăng đũa làm mỹ nhân.

Mà Hà Tứ Hải hiện tại sử dụng pháp thuật hệt như của sư phụ Vương Sinh, không thể nói là không hề khác biệt, mà quả thực chính là y hệt.

Chỉ có điều một bên là nhảy múa, một bên là múa kiếm mà thôi.

Bọn nhóc kinh hô không ngớt, Lưu Vãn Chiếu nhìn cô gái múa kiếm trước mắt một chút, lại cúi đầu nhìn chính mình một chút.

Nàng cảm thấy mình thua rồi.

Sau đó nàng suy nghĩ đến một vấn đề, Hà Tứ Hải thật sự cần bạn gái sao?

Nhưng mà, bại bởi một chiếc đũa, đúng là tức giận mà.

Đúng lúc này, cô gái múa kiếm đặt hai tay ra sau lưng, nhẹ nhàng đi tới trước bàn.

"Oa, chị gái thật là lợi hại." Đào Tử hưng phấn nói.

Nhưng mà cô gái kia lại không hề liếc nhìn nàng một cái, mà bỗng nhiên nhảy một cái lên không trung, hóa thành cây đũa một lần nữa rồi rơi xuống trên bàn, còn nảy lên hai cái.

Huyên Huyên ngồi ở bên cạnh, nhanh tay lẹ mắt, lập tức chộp cái đũa vào trong tay, sau đó nhìn xung quanh.

Đào Tử và Uyển Uyển cũng tò mò đến gần, đừng nói là bọn họ, Lưu Vãn Chiếu và Richard cũng đều đưa cổ tới.

Rất đáng tiếc, dù cho bọn họ có nhìn thế nào thì đây đều là một chiếc đũa rất bình thường.

"Được rồi, đừng xem nữa, đó chỉ là một chiếc đũa bình thường thôi, còn có nhiều món ăn như vậy, ăn nhanh lên một chút đi." Hà Tứ Hải thấy các nàng không thèm ăn nữa, thế là ở bên cạnh thúc giục.

Huyên Huyên suy nghĩ một chút, trực tiếp giơ tay lên, chuẩn bị cắm đũa vào trong trong nồi lẩu.

"Chờ một chút, chờ một chút..." Uyển Uyển bắt lấy tay của nàng, không cho nàng thả.

"Đúng, không thể thả, sẽ làm cho nàng bỏng chết mất." Đào Tử cũng nói với vẻ hoảng sợ.

Uyển Uyển gật đầu biểu thị tán thành, nàng cũng là có ý này.

"Nhưng mà ông chủ nói đây chính là một chiếc đũa." Huyên Huyên nói.

"Vậy cũng không được."

Uyển Uyển đưa tay đoạt nó lại từ trong tay của Huyên Huyên, sau đó đặt ở bên cạnh bát của mình.

"Chị gái, chị có muốn ăn lẩu cùng hay không." Uyển Uyển hỏi cây đũa.

Huyên Huyên:...

Nàng sao cứ cảm thấy chị Uyển Uyển như kẻ ngốc vậy, đã nói chỉ là đũa rồi mà.

Nhưng là đúng lúc này, Đào Tử lại gắp một miếng thịt bò đặt ở bên cạnh chiếc đũa.

Được rồi, không chỉ là chị Uyển Uyển mà Đào Tử cũng ngốc.

Nhưng mà chị gái đũa liệu có thể lén ăn đồ ăn của nàng hay không nhỉ?

Nàng nhìn về phía miếng thịt trên đũa trong tay mình.

Nàng có chút hoài nghi, bản thân mình hình như ăn ít đi rất nhiều, có thể là bị chị gái đũa ăn vụng rồi. Nàng càng nghĩ càng thấy có khả năng này.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment