Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 978 - Chương 978: Bất Ngờ Gặp Mặt.

Chương 978: Bất Ngờ Gặp Mặt. Chương 978: Bất Ngờ Gặp Mặt.

Melinda quay trở lại trong nhà với khẩu súng tự ngắm trên tay.

Cây súng này hẳn là thuộc về Richard, nhưng trên thực tế cũng không phải, là súng của chính Melinda.

Cha của Melinda là một cảnh sát, cho nên từ nhỏ thường xuyên dẫn nàng đến bãi bắn hoặc là săn thú, cho nên đừng xem Melinda là con gái, thế nhưng kỹ thuật bắn súng lại vô cùng tốt.

Nàng đầu tiên là xuống dưới lầu tìm tòi tỉ mỉ lại một lần, không thấy người, lúc này mới rón ra rón rén đi lên lầu.

Trên lầu tổng cộng có bốn gian phòng, một gian phòng ngủ chính, là chỗ ở trước đây của bọn họ.

Một phòng cho khách và một gian phòng cho trẻ em.

Phòng còn lại chính là phòng sách và là phòng làm việc, bình thường đều là Richard sử dụng, nàng rất ít khi vào.

Nàng đầu tiên là vào phòng ngủ chính, không có ai.

Lại vào phòng khách, vẫn là không có ai.

Lại vào phòng trẻ em, vẫn không có người.

Hơn nữa nàng còn cẩn thận nhớ lại cách bài trí trước kia, cũng không giống như có người từng tiến vào.

Cho nên hiện tại nếu như có người, chỗ duy nhất có thể trốn chính là phòng sách.

Nàng lặng lẽ đến gần, sau đó một cước đá tung cửa, quát lên: "Đừng nhúc nhích."

Nhưng mà...

Vẫn không có ai.

Melinda hơi kinh ngạc, ghìm súng đi vào tìm tòi tỉ mỉ một lần, đúng thật là không có người.

Vậy đúng là kỳ quái, trong lòng nàng có chút nghi hoặc, lẽ nào người đã đi rồi?

Đúng lúc này, dư quang khóe mắt nàng nhìn thấy có một bóng người lóe qua ở cửa.

Nàng ghìm súng lập tức xoay người chỉ về phía cửa.

Chờ sau khi nhìn rõ ràng người ở cửa, nàng bị doạ cho chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.

Bởi vì người xuất hiện ở cửa chính là Emilia.

"Sao con lại chạy vào đây rồi?" Melinda vội vàng để súng xuống rồi nói.

Trên thực tế, nếu như nàng thật sự nổ súng thì cũng không nhất định có thể bắn đến Emilia.

Bởi vì Emilia quá thấp, từ độ cao xạ kích của Melinda nói, viên đạn chỉ có thể bay qua đỉnh đầu của nàng.

Emilia không hề trả lời mẹ, hai mắt sáng lên, nhìn về trên bàn điều khiển phía trước.

"Làm sao thế, Emilia?" Melinda quay đầu lại liếc mắt nhìn bàn điều khiển, không phát hiện chỗ đặc biệt gì.

Chờ chút, nàng bỗng nhiên phản ứng lại.

"Là ba ba, nhất định là ba ba." Emilia vui mừng nói.

Melinda cũng biết tại sao nàng lại nói như vậy rồi.

Linh kiện thuyền buồm rải rác ở trên bàn làm việc, lúc này lại được chắp vá sắp hoàn thành.

Thế nhưng Melinda cũng không cho rằng là Richard.

Cho nên người này rốt cuộc là ai?

Nếu như nói là kẻ trộm, kẻ trộm này rốt cuộc là có bao nhiêu tẻ nhạt, bỏ nhiều công sức như vậy chỉ để chắp vá chiếc thuyền buồm này.

Thực ra chắp vá nó không khó, thế nhưng cần dùng nhíp chắp vá ở trong chai, độ khó tăng lên gấp mười lần, hơn nữa cũng vô cùng tốn thời gian.

"Nhất định là ba ba, ba đã đồng ý với con, nói muốn ghép xong cái này để làm quà sinh nhật cho con, ba ba... Ba ba..." Emilia lớn tiếng mà ồn ào, tìm kiếm khắp nơi ở bên trong phòng.

Melinda không ngăn nàng, mà là cầm súng, chặt chẽ theo sau lưng thủ hộ nàng.

"Ai..."

Emilia thở dài, mặt đầy thất vọng.

"Mummy, ba ba còn chưa trở lại sao? Hắn đi đâu rồi?" Emilia quay đầu lại hỏi Melinda.

Melinda nhún vai một cái, nói: "Sao mẹ có thể biết được, có thể là ra ngoài đi ăn cơm rồi."

Emilia lại lắc đầu nói: "Ba ba nói hắn không cần ăn cơm, chúng ta ở đây chờ ba ba trở về đi."

Emilia nói xong, sau đó bò lên trên ghế sô pha ngồi chăm chú, bộ dạng ngoan ngoãn, lẳng lặng mà chờ đợi.

Melinda cũng không có cảm thấy kinh ngạc, bởi vì mấy ngày nay, Emilia thường xuyên nói Richard ở bên cạnh họ, ví dụ như sáng sớm hôm nay.

"Emilia, ba con không cần ăn cơm, thế nhưng chúng ta cần ăn, chúng ta đến giờ ăn cơm rồi, chúng ta về nhà trước có được hay không?" Melinda ngồi xổm người xuống, nhìn Emilia rồi nói.

"Nhưng mà... Nhưng mà mummy, con vẫn chưa đói." Emilia nói.

Ùng ục ùng ục, lúc này bụng của Emilia phát ra một âm thanh rất nhỏ.

Ở trong căn phòng yên tĩnh, có vẻ như vô cùng rõ ràng.

"Được rồi, con có chút đói bụng, thế nhưng con vẫn muốn ở đây chờ ba ba trở về." Emilia nói.

"Con sáng sớm không phải nói là ba ba đi gặp bạn rồi sao? Có lẽ hắn và bạn vẫn còn chưa có trở lại." Melinda suy nghĩ một chút rồi lại nói.

Emilia nghe vậy, cảm thấy thật giống như cũng có đạo lý.

"Ai ~, vậy cũng tốt..."

Emilia vừa muốn nói đồng ý, bỗng nghe trên lầu truyền đến một tràng tiếng cười hi hia ha ha.

Trong căn nhà trống rỗng, có vẻ đặc biệt làm cho người ta sợ hãi.

"Là ai? Đi ra?" Melinda lập tức bưng súng lên rồi chỉ về trên lầu.

"Là em gái?" Emilia nhíu mày nói.

Tiếng cười này thật quen thuộc, nhưng mà tại sao nàng lại ở nhà mình?

"Chị Uyển Uyển, đừng chạy nhanh như vậy, chờ em nha."

Lúc này lại có một giọng nói khác vang lên, sau đó không chờ Melinda đặt câu hỏi, hai đứa bé xuất hiện tại cửa thang gác.

Melinda bị làm cho kinh ngạc, nàng nhận ra hai người này. Đây không phải là hai đứa bé mà nàng mới gặp vào ban ngày hay sao?

Huyên Huyên và Uyển Uyển cũng có chút mộng, không nghĩ tới dĩ nhiên lại có thể nhìn thấy em gái mới quen vào ban ngày.

"Các cháu vì sao lại ở đây?" Melinda trầm giọng hỏi.

Nàng suy nghĩ một chút rồi dời khẩu súng trong tay xuống phía dưới, nhưng thủy chung vẫn không thả xuống.

Đúng lúc này, một cô bé khác mà nàng nhìn thấy vào ban ngày cũng xuất hiện tại cửa thang gác.

"Đào Tử." Emilia nhảy xuống từ trên ghế sô pha, chuẩn bị lên lầu, nhưng lại bị Melinda kéo lại.

"Các cháu ai có thể nói cho dì, tại sao các cháu lại ở đây được hay không?" Melinda hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.

"Là ba ba mang chúng cháu đến nha?" Đào Tử nghe vậy thì giải thích.

Lẽ nào ba của cô gái này là bạn của Richard khi còn sống? Melinda nghĩ thầm.

"Vậy ba cháu đâu?" Melinda tiếp tục hỏi.

Đào Tử không trả lời, Huyên Huyên chỉ về phía sau bọn họ.

Đúng lúc này, trên thang lầu bỗng nhiên ánh lên một đạo ánh sáng màu cam.

Sau đó một giọng nói quen thuộc vang lên: "Các em chạy đúng là quá nhanh."

Melinda theo bản năng mà nhấc súng lên lần nữa.

"WO~WO~WO~, Melinda, nhanh bỏ súng xuống một chút. Tuy rằng anh không biết sau khi anh trúng đạn có thể chết một lần nữa hay không, thế nhưng anh biết, chắc chắn sẽ rất không vui vẻ."

Richard vội vàng giơ một tay lên, về phần một tay khác, đương nhiên là bởi vì đang cầm đèn Dẫn Hồn.

Hắn không nghĩ tới mình lại gặp mặt Melinda dưới tình huống như vậy.

"Ba ba." Emilia vui vẻ gọi, sau đó liền muốn chạy tới.

Thế nhưng nàng vẫn bị Melinda kéo lại.

Melinda ghìm súng, mặt nghiêm túc hỏi Richard: "Anh rốt cuộc là ai?"

"Anh là Richard, làm sao, nhanh như vậy đã quên anh rồi sao? Nhưng mà bạn trai mới của em xem ra cũng không tệ, chính là công việc của luật sư quá bận rồi, hắn không có nhiều thời gian ở cùng em..." Richard nhẹ nhàng nói, cố gắng xoa dịu bầu không khí.

Nhưng mà Melinda vẫn lạnh lùng dùng súng chỉ vào hắn.

"Anh rốt cuộc là ai? Không chỉ giả mạo Richard, còn điều tra tôi, đồng thời tự tiện xông vào nhà của tôi. Anh nhanh nói rõ cho tôi một chút, nếu không thì tôi sẽ nổ súng rồi. Nếu như anh đã từng điều tra tôi thì hẳn phải biết, tôi đã từng vô địch bắn súng..."

"Vô địch bắn súng, khóa thứ bảy cúp vườn trường quận Chester sao?" Richard nói.

Melinda nghe vậy thì lập tức nâng nòng súng lên, chỉ về phía đầu Richard.

"Anh quả nhiên đã điều tra tôi."

Richard:...

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment