Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 979 - Chương 979: Khác Thường.

Chương 979: Khác Thường. Chương 979: Khác Thường.

"Được rồi, Melinda, không cần như vậy, anh biết việc này nhất thời rất khó giải thích, thế nhưng em phải tin tưởng anh chính là Richard. Hơn nữa tại sao anh lại phải giả mạo chính mình, hoàn toàn không cần thiết..."

Richard thấy Melinda y nguyên kiên trì như vậy, có vẻ có chút không vui rồi.

"Đúng rồi, mummy, đó chính là ba ba." Emilia ở bên cạnh nhỏ giọng nói.

"Được rồi, anh định chứng minh anh là Richard như thế nào đây."

Giọng điệu của Melinda cuối cùng cũng có chút mềm xuống.

"Cái này có tính không?" Richard hã miệng, chỉ một góc răng bị thiếu ở trên.

Trên mặt Melinda lộ ra vẻ thẹn thùng, lặng lẽ dời mắt đi, thế nhưng rất nhanh lại quay lại hỏi: "Cái gì?"

"Biết rõ còn hỏi, bị em dập rơi răng." Richard nói.

Emilia nhìn về phía mummy bên cạnh với vẻ mặt kinh ngạc.

"Được rồi, đó chỉ là một chút bất ngờ." Melinda giải thích.

Thế nhưng Richard lại không cho là như vậy.

Hắn nhún nhún vai, nói: "Anh chỉ hôn em có một cái mà thôi."

"Cái gì gọi là chỉ hôn một cái mà thôi? Đó là nụ hôn đầu của em." Melinda lớn tiếng phản bác.

Sau đó hai người nhìn nhau rồi nở nụ cười.

Melinda cuối cùng cũng để súng xuống.

Đương nhiên nàng chỉ là hướng nòng súng xuống, mà không phải là thả xuống thật sự.

"Nói cho em một chút, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?" Melinda nghiêm túc hỏi.

Nhưng mà Richard chưa kịp giải thích, phía sau hắn bỗng nhiên lại xuất hiện một người.

Lần này Melinda thấy rất rõ ràng, giống như là đột nhiên xuất hiện, mà không phải là đi ra từ trong phòng.

"Ồ, các người là?" Chỉ thấy người mới ra nhìn nàng và con gái với vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.

Nhìn tướng mạo của hắn, hẳn chính là cha của cô bé vừa nãy.

Ánh mắt Hà Tứ Hải nhìn về phía Emilia, sau đó lộ ra vẻ đã hiểu.

"Đây là vợ trước của tôi- Melinda và con gái của tôi- Emilia." Richard vội vàng giải thích.

Hà Tứ Hải gật gật đầu, không cần hắn giới thiệu, hắn đã đoán được rồi.

"Nhưng mà, cầm vũ khí nguy hiểm như thế là không tốt."

Hà Tứ Hải giơ tay lên, Melinda lập tức cảm giác được cảm xúc trên tay không đúng. Nàng cúi đầu nhìn xuống, súng tự ngắm trên tay nàng không biết đã biến thành một khúc cây khô từ lúc nào.

Nàng không khỏi giật mình mà giơ cành cây khô lên trước mặt, quan sát tỉ mỉ một phen, lại dùng tay nặn nặn. Nàng chắc chắn trước mắt chỉ là một cành cây khô bình thường.

"Oa, Ma pháp sư." Tiếng hét vui vẻ của Emilia đánh gãy dòng suy nghĩ của Melinda.

"Các người... Các người rốt cuộc là ai?" Melinda đầy bụng nghi vấn, đầu óc loạn thành một đoàn, ngoài ra còn có một ít sợ sệt và lo lắng.

Nàng sợ những người "Xa lạ" này sẽ làm hại tới con gái.

"Anh đây không phải là đang chuẩn bị giải thích với em đó sao?" Richard bất đắc dĩ nói.

"Được rồi, đều xuống lầu rồi nói đi." Hà Tứ Hải dẫn đầu đi xuống dưới lầu.

Mà Melinda suy nghĩ một chút, cuối cùng để "Cành cây khô" trên tay xuống.

Trên thực tế, trên tay nàng vẫn cầm súng, chỉ có điều là ảo giác của nàng mà thôi. Đây chỉ là vận dụng chút thần lực đơn giản.

Hà Tứ Hải cũng không có năng lực biến một loại vật chất thành một loại vật chất khác.

Đây cũng không phải Phượng Hoàng Tập, thế giới Phượng Hoàng Tập hoàn toàn chịu sự khống chế của hắn, thích làm gì thì làm.

Mà lúc này Emilia lập tức tránh thoát khỏi tay Melinda, nhào vào trong lòng của Richard.

Richard lập tức ôm nàng lên.

"Ba ba."

Vẻ mặt Emilia chứa đầy sự tò mò, nàng đưa tay sờ sờ mặt Richard, sau đó lại duỗi tay ra sượt sượt trên chòm râu của hắn.

Tiếp theo nàng vui vẻ nói: "Ba ba, con có thể sờ được người rồi."

Trước đó tuy rằng có thể nhìn thấy Richard, đồng thời nghe được hắn nói chuyện, nhưng mà Emilia lại không thể chạm tới Richard.

"Đương nhiên, nếu không sao ba có thể ôm lấy con được đây?"

Richard hôn một cái ở trên gương mặt trắng nõn của nàng, hắn đã sớm muốn làm như vậy.

Emilia hôn lại hắn một cái.

Sau đó mọi người ngồi xuống ở trên ghế sô pha, Richard giải thích với Melinda đại khái một chút về những chuyện đã xảy ra.

Melinda lập tức tiếp nhận thân phận của Hà Tứ Hải, dù sao biểu hiện của Emilia trong khoảng thời gian này rất khác thường, hoàn toàn không thể sử dụng thường thức để giải thích rõ ràng.

Hơn nữa, nàng nhớ tới bó hoa được tu nữ đưa tới vào sáng sớm.

Nàng bỗng nhiên có chút bừng tỉnh, bó hoa kia hẳn không phải là cho con gái, mà là cho...

Nàng nhìn về phía mấy bé gái đang chơi đùa ở bên cạnh.

"Cảm ơn anh, Richard, cảm ơn anh đã không quên Emilia." Melinda quay đầu lại nhìn về phía Richard rồi nói.

"Nàng là con gái của anh, anh yêu nàng." Richard nói.

Mà Hà Tứ Hải đột nhiên đứng dậy, đi về phía ngoài cửa.

Richard và Melinda chỉ xem rằng hắn đang muốn lưu lại không gian riêng cho bọn họ.

Thực ra không phải vậy, Hà Tứ Hải đi tới ngoài cửa, nhìn về phía một nữ tu sĩ đang đứng dưới đèn đường ở đối diện đường cái.

Nữ tu sĩ rất trẻ, mặc trang phục tu sĩ màu trắng, cả người phảng phất như đều tỏa ra ánh sáng thánh khiết.

Thấy Hà Tứ Hải đi ra từ trong nhà, hai tay nàng khoanh trước ngực, mỉm cười thi lễ với Hà Tứ Hải một cái.

Sau đó biến mất ở trong tia sáng thánh khiết, người lui tới ven đường lại không hề phát hiện ra tình cảnh này.

Hà Tứ Hải bĩu môi, sau đó đứng ở cửa và rơi vào trầm tư. Tuy rằng hắn có chút rõ ràng ý tứ của các Thần, nhưng hắn vẫn không thể buông bỏ sự đề phòng trong lòng.

Mãi đến tận khi bên tai truyền đến tiếng cười của bọn nhỏ, lúc này Hà Tứ Hải mới xoay người trở lại.

Lúc này Lưu Vãn Chiếu cũng đi ra từ bên trong Phượng Hoàng Tập, đang nói chuyện với Melinda.

Mà Richard thì mang theo Emilia lên lầu, tiếp tục ghép thuyền buồm của hắn.

Bọn nhỏ thì đang chạy tới chạy lui trên hành lang tầng hai.

Mãi đến tận khi Emilia đứng ở trên hành lang lầu hai và gọi với xuống: "Mummy, chúng ta lúc nào mới ăn cơm tối đây."

Melinda lúc này mới kinh ngạc phát hiện rằng các nàng còn chưa ăn cơm.

"Vậy chúng ta đi về ăn cơm thôi." Melinda vội vàng đứng lên rồi nói.

"Không thể ở đây sao?" Emilia nói với thất vọng.

Sau đó nàng quay đầu lại nhìn mấy người Đào Tử rồi nói: "Có thể ăn cùng mấy người Đào Tử nha."

"Nhưng em đã ăn cơm rồi nha." Đào Tử nói.

Emilia nghe hiểu, thế nhưng Melinda lại nghe không hiểu, Lưu Vãn Chiếu phải nói lại một lần thì nàng mới rõ ràng.

Cuối cùng vẫn là Lưu Vãn Chiếu cầm mấy thứ ra từ bên trong Phượng Hoàng Tập.

Tối hôm đó Melinda và Emilia ở lại chỗ này, ngoài ra còn có Richard.

Hà Tứ Hải cũng không mời bọn họ tiến vào Phượng Hoàng Tập.

Mà chính bọn họ sẽ ở trong Phượng Hoàng Tập vào buổi tối.

Diện tích bên trong Phượng Hoàng Tập lớn, có đầy đủ tất cả mọi thứ, hoàn toàn không có gì khác biệt so với việc ở tại nhà mình cả.

Nhưng mà đến lúc nửa đêm, Hà Tứ Hải bỗng nhiên tỉnh giấc.

Bởi vì hắn nhận ra được sự khác thường của Phượng Hoàng Tập, mặt khác cũng cảm nhận được Đào Tử đang gọi hắn.

Hà Tứ Hải quay đầu nhìn lại, ba đứa nhóc đang nằm trên một cái giường lớn và ngủ say như chết.

Gương mặt của Đào Tử đỏ bừng, nhưng mà hình như đã mơ thấy gì đó trong mộng, miệng nhỏ nhích tới nhích lui.

Vẻ mặt của Hà Tứ Hải trở nên nghiêm túc, đứng dậy triệu hồi dù đỏ, sau đó đi vào trong giấc mơ của Đào Tử.

Giấc mơ của Đào Tử vẫn là ở bên trong Phượng Hoàng Tập.

Nhưng mà nàng đang đứng ở dưới lối vào đền thờ bên dưới Phượng Hoàng Tập.

Trên gương mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ lo lắng.

"Ba ba, ba ba..."

Nàng tìm kiếm khắp nơi.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment