"Làm sao thế, Đào Tử?" Hà Tứ Hải cầm dù đỏ xuất hiện ở sau lưng Đào Tử.
"Ba ba." Đào Tử xoay người nhìn thấy Hà Tứ Hải, lập tức giang hai cánh tay muốn ôm.
Hà Tứ Hải đưa tay ôm lấy nàng rồi hỏi: "Con chạy đến nơi đây tới làm cái gì?"
"Ba ba, Emilia đang gọi con, nhưng mà con không thể ra ngoài." Đào Tử chỉ vào bên ngoài đền thờ rồi nói.
"Không thể ra?"
Nghe Đào Tử nói kiểu này, Hà Tứ Hải có một loại cảm giác buồn cười.
"Nhưng mà, Emilia gọi Đào Tử làm cái gì?"
Đôi mắt Hà Tứ Hải nhìn xuyên thấu vùng không gian này, nhìn ra phía ngoài.
Quả nhiên Emilia đang đứng ở ngoài cửa.
Trên người nàng mặc một chiếc áo choàng trắg bằng vải lanh, đầu đội một vòng hoa tường vi, giống như tinh linh rơi xuống thế gian.
Hà Tứ Hải cũng không cảm thấy kỳ quái về sự khác thường của Emilia, buổi tối lúc thấy nàng, Hà Tứ Hải đã phát hiện trên người nàng có dấu vết bị thần lực tập kích.
Cho dù là phương Đông hay phương Tây, biểu hiện của thần lực có thể không giống nhau, thế nhưng bản chất lại như nhau, đều là đến từ tín ngưỡng.
Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút rồi ôm Đào Tử đi ra ngoài.
Chờ ra khỏi Phượng Hoàng Tập, mới phát hiện bên ngoài sáng như ban ngày.
Hắn đưa mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, thì ra buổi tối đã biến thành ban ngày.
Hơn nữa, Hà Tứ Hải còn nhận thức rõ ràng, đây cũng không phải là thế giới mộng cảnh, mà là một thế giới giả lập tương tự với mộng cảnh, bao trùm ở phía trên thế giới hiện thực.
Nếu là người bình thường thì tuyệt đối sẽ không phát hiện ra, thế nhưng hắn có thần lực, cho nên có thể nhận được cảm giác không chân thực của thế giới hư huyễn này.
Nhưng mà cho dù là như vậy, đã rất lợi hại rồi.
"Đào Tử."
Nhìn thấy Đào Tử đi ra, Emilia lập tức vui vẻ, bước nhỏ tiến lên.
" y... Emilia, cậu tìm tớ chơi sao?" Đào Tử cúi đầu hỏi, Hà Tứ Hải cũng chưa hề buông nàng ra.
"Đúng rồi, bên ngoài thật náo nhiệt." Emilia hưng phấn nói.
Hà Tứ Hải lại liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ một lần nữa, bên ngoài yên tĩnh, thật giống như cũng không có cái gì náo nhiệt cả.
Thế nhưng hắn suy nghĩ một chút, vẫn là để Đào Tử xuống.
Nếu như chuyện đã không tránh khỏi thì không cần trốn, hơn nữa từ biểu hiện của ngày hôm nay có thể thấy bọn họ thật giống như cũng không có ác ý.
"Đi thôi, tớ mang cậu ra ngoài chơi." Emilia nắm tay Đào Tử rồi nói.
Đào Tử ngửa đầu nhìn về phía Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút, lấy phật châu của đại hòa thượng ra rồi đưa cho Đào Tử, sau khi đeo vào tay cho Đào Tử, lúc này mới gật gật đầu.
Thế là Emilia dắt Đào Tử đi xuống lầu, Hà Tứ Hải cầm dù đi theo sau lưng.
Chỉ cần cái dù này còn ở trong tay, như vậy hắn sẽ ở trong một loại trạng thái mộng cảnh, không phải thật không phải giả, không phải thực không phải hư.
Cũng giống thật lại cũng giống, vừa thực vừa hư, tất cả đều ở trong một ý nghĩ của Hà Tứ Hải.
Cũng coi như là một trong những phương pháp tự vệ của hắn.
Nhưng mà thế giới hư huyễn này đúng là vô cùng chân thực, thật sự có một loại cảm giác chân thực trên chân khi đi xuống cầu thang.
Emilia mở cửa dắt Đào Tử chạy ra ngoài, Hà Tứ Hải vội vàng đuổi theo ở phía sau.
Trong nháy mắt ra khỏi cửa, một trận tiếng ca liền truyền vào trong tai.
Hà Tứ Hải ngẩng đầu nhìn về phía không trung, vô số tinh linh đang bay lượn trên không trung.
Các nàng rung động đôi cánh, lay động các loại ánh sáng, nương theo từng trận tiếng ca khiến cho toàn bộ thế giới tràn ngập đủ mọi màu sắc, giống như đang ở trong thế giới cổ tích.
"Người nước ngoài thích làm mấy thứ hư huyễn như này sao."
Trong lòng Hà Tứ Hải nghĩ thầm, thế nhưng phải thừa nhận đúng là rất đẹp.
Đào Tử kinh ngạc đến không khép miệng lại được.
Emilia thả Đào Tử ra, chạy về phía cửa viện, quay đầu lại giục.
"Đào Tử, mau tới đây."
Đào Tử vội vàng chạy tới, hai bên ven đường tràn đầy hoa tươi.
Các tinh linh trên không trung bỗng lao xuống, xuyên qua khóm hoa, lướt qua nhị hoa, tung xuống từng trận hào quang, lưu lại hương thơm ngào ngạt.
Đúng lúc này, có hai con Kỳ Lân một sừng với bộ lông thuần trắng, toả ra ánh sáng thánh khiết chạy băng băng đến từ đằng xa, sau đó nằm rạp ở trước chân bọn họ.
Emilia trực tiếp sải bước lên trên lưng một con Kỳ Lân trong đó, động tác thành thạo, xem ra không phải là lần đầu tiên.
Đào Tử học theo răm rắp, đi lên trên một con khác.
Hà Tứ Hải:...
Đây là phân biệt đối xử đúng không?
"Ba ba, ba đi lên nhanh một chút." Đôi chân ngắn nhỏ của Đào Tử không ngừng đạp loạn trên bụng của Kỳ Lân và thúc giục.
"Không cần, các con đi trước đi, ba ở phía sau có thể đuổi kịp."
Hà Tứ Hải vừa mới dứt lời, hai con Kỳ Lân đã đứng dậy, xông thẳng về phía trước.
Hà Tứ Hải duỗi tay vẫy một cái, dưới chân hắn lập tức xuất hiện một tấm thảm xanh lá rộng lớn giống như là thảm bay, đỡ hắn đuổi theo từ phía sau.
Chỉ cần ở bên dưới dù đỏ thì sẽ giống như ở thế giới mộng cảnh. Năng lực của hắn gần như với lúc ở bên trong Phượng Hoàng Tập, là chúa tể của tất cả.
Chỗ hắn bay qua, những khóm hoa thấp bé vốn sinh trưởng ven đường bỗng hóa thành vô số dây leo rồi leo lên xung quanh.
Nếu như có người nhìn xuống từ trời cao, sẽ thấy Hà Tứ Hải giống như là đang xé ra một bức họa thiên sứ tán ca, để lộ ra một bức tranh thiên tuyệt đẹp khác ở phía sau.
Bọn họ xông qua đường phố, đi ngang qua giáo đường, thẳng đến vị trí cảng.
Đây chính là con đường mà mấy người Hà Tứ Hải đi đến vào ban ngày.
Mà đường phố vốn đang vắng vẻ yên tĩnh lại chậm rãi xuất hiện một ít bóng "Người".
Sau lưng bọn họ đều mọc hai cánh, đỉnh đầu chứa vầng sáng, mặt đầy ôn hòa.
Khi thấy ba người đi ngang qua, từng người đều khoanh hai tay trước ngực, cung kính hành lễ.
"Oa, thật nhiều người chim." Đào Tử thán phục.
"Không phải, không phải, bọn họ là thiên sứ, không phải người chim..." Emilia cuống quít giải thích.
Nhưng mà đối với người tuổi còn nhỏ, ít kiến thức như Đào Tử mà nói thì bọn họ chính là người chim.
Đúng lúc này, những thiên sứ kia lại lần lượt hóa thành chim biển, bay về phía cảng.
Hà Tứ Hải:...
Vị trí cảng mà mấy người Hà Tứ Hải đến vào ban ngày cách đây cũng không phải là rất xa, rất nhanh đã đến nơi.
Tại cảng, một ông lão đang chống gậy nhìn về phía biển rộng, quay lưng với bọn họ.
Trên mặt biển có vô số chim biển tụ tập, hoặc có thể nói là thiên sứ?
Kỳ Lân ngừng chạy, chậm rãi đi tới phía sau ông lão rồi quỳ xuống, để Đào Tử và Emilia xuống.
Hà Tứ Hải cũng chậm rãi hạ xuống từ trên không trung.
Mà đối phương cũng xoay người lại, mặt để râu quai nón, chỉ dư lại con mắt và mũi.
Hắn mặc một bộ áo choàng ố vàng bằng vải lanh, nhìn qua có vẻ như rất là hòa ái.
"Hoan nghênh khách quý đường xa mà đến."
Hắn nói một thứ tiếng không rõ, thế nhưng Đào Tử và Hà Tứ Hải đều nghe hiểu.
"Cảm ơn." Hà Tứ Hải nâng dù đỏ, gật gật đầu với đối phương.
"Xin chào." Đào Tử vẫy vẫy tay với Thần.
Đối phương lập tức nhìn về phía phật châu trên cổ tay Đào Tử, vẻ mặt lộ ra một chút phức tạp.
Nhưng hắn rất nhanh đã bình phục lại, cười ha hả nói: "Xin chào."
Sau đó, hắn nâng cây gây lên rồi nhẹ nhàng đánh một cái xuống mặt đất.
Một ánh hào quang khuếch tán ra bốn phía.
Thế giới vốn Hà Tứ Hải bị biến thành màu xanh lục chớp mắt biến thành dáng dấp ban đầu.
Mà đám chim biển trên không trung lại hóa thành từng vị thiên sứ rồi hạ xuống trên mặt đất.
"Mời đi theo tôi."
Ông lão râu ria rậm rạp mỉm cười nói, sau đó xoay người đi về phía bến tàu.
Mà những thiên sứ đứng ở ven đường kia đều dồn dập nhường ra một con đường nối thật dài.
Emilia là người nhảy nhót đi theo đầu tiên, đồng thời còn không ngừng quay đầu mà thúc giục Đào Tử.
Đào Tử nhìn hai bên một chút, xoay người lại kéo tay Hà Tứ Hải, lúc này mới tập tễnh đuổi theo.
Lúc bọn họ đi ngang qua trước mặt từng vị thiên sứ.
Tất cả bọn họ đều khom người xuống.
Không bao lâu sau, bọn họ đã đi đến bến tàu, chỉ thấy ở bến tàu có một chiếc thuyền khổng lồ đang đỗ.
------
Dịch: MBMH Translate