So với việc nói chiếc thuyền khổng lồ này là thuyền, còn không bằng nói là một thế giới, một thế giới nhỏ giống như là Phượng Hoàng Tập.
Điều duy nhất không giống với Phượng Hoàng Tập chính là, thế giới này tràn ngập sức sống, có vô cùng nhiều các loại động thực vật.
Mặt khác, thế giới này chia làm ba tầng thượng trung hạ, rất kỳ lạ.
Điều này làm cho Hà Tứ Hải nhớ tới Noah's Ark trong truyền thuyết.
Một con nai chạy đến trước mặt chúng nhân, đôi mắt to trong suốt, tò mò mà đánh giá mọi người.
Ông lão đưa tay vỗ vỗ ở trên lưng nó, con nai lập tức ngã quỵ ở mặt đất.
"Cháu có thể dùng tay sờ nó." Ông lão nói với Đào Tử.
Đào Tử tò mò đưa tay sờ sờ sừng hươu trên đỉnh đầu của nó.
Từ khi sừng hươu bắt đầu phát triển, sẽ đồng thời phóng ra các loại đóa hoa màu, thân thể vốn màu vàng nhạt sẽ biến thành thuần trắng.
Con nai lộ ra vẻ mừng rỡ, gật gật đầu với Đào Tử, phát ra vài tiếng kêu trầm thấp, sau đó đứng lên rồi chạy băng băng về phía xa.
Theo tiếng kêu của nó, vô số động vật chui ra từ xung quanh, đuổi theo bước tiến của nó.
Hình thành nên quần thể động vật khổng lồ, phát ra tiếng chạy như bay ầm ầm.
Nếu như quên con nai phía trước kia, thì có loại cảm giác như đang ở trên thảo nguyên lớn của Châu Phi.
"A, nó chạy nha." Đào Tử có chút thất vọng, nói.
Ông lão nhìn Đào Tử một cái, vừa cười vừa nói: "Nó đã nhận được cơ duyên này rồi."
Ông lão nói một thức tiếng mà bọn họ không biết, nhưng bao gồm cả Hà Tứ Hải, hai người đều nghe hiểu được.
Ông lão dẫn mọi người tiếp tục đi về phía trước.
Đi ngang qua một cây táo đầy quả.
Ông lão đưa tay hai ba quả táo rồi chia cho ba người.
Mùa này còn có táo?
Được rồi, thế giới bình thường đều có táo trái mùa, huống hồ đây là "Thần vực".
Nhưng mà Hà Tứ Hải nhân cơ hội hỏi: "Còn không biết nên xưng hô ngài như thế nào."
Hà Tứ Hải dùng tới tôn xưng, không quản đối phương là ai, ít nhất từ tuổi tác mà nói thì tuyệt đối là lớn hơn hắn. Cho nên dùng cách nói này có vẻ như sẽ hợp lễ nghi hơn.
Thực ra, dựa theo suy đoán của Hà Tứ Hải hẳn chính là mấy người kia.
Jehovah, Jesus, Moses, Noah...
Đương nhiên có thể bọn họ chính là cùng một người, ai mà biết được thế giới của thần trông như nào.
"Thực ra chuyện này không quan trọng." Ông lão cười nói.
Thế nhưng hắn suy nghĩ một chút rồi lại nói: "Các người có thể gọi tôi là lão già."
Hà Tứ Hải gật gật đầu, lão già nói rất có đạo lý, gọi như nào thực ra không quan trọng. Thần vẫn là Thần, Thần cũng chỉ là Thần, cũng sẽ không thay đổi.
Lão già cũng không biết dẫn bọn họ đến nơi nào, cây cỏ bốn phía tươi tốt, cao đến ngang gối, nhưng đối Đào Tử và Emilia thì đã sắp tới vai rồi.
Ngoài ra, ẩn trong bụi cỏ ở hai bên đường còn chen lẫn rất nhiều loài hoa nhỏ không biết tên. Đào Tử và Emilia đã hái rất nhiều dọc theo đường đi.
Lão già không chỉ không ngăn lại mà còn cố ý thả chậm lại bước chân, chờ đợi hai người.
Nhưng mà con đường thì sẽ luôn luôn có điểm cuối, căn nhà tranh được chồng lên bởi tảng đá xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Trước cửa nhà tranh có mấy cái cọc gỗ tròn, còn có một giàn nho, phía dưới giàn nho là cái cối xay đá.
"Mọi người ngồi đi." Lão già bảo mọi người ngồi xuống.
Thì ra cọc gỗ tròn chính là ghế, hai khối lớn nhất kia chính là bàn.
Đào Tử và Emilia để hoa lên trên bàn, tò mò đánh giá cái ghế dưới mông mình.
Ghế chính là một đoạn gỗ, rất là thô ráp, không tân trang một chút nào, thậm chí còn có hai cái có mầm non mọc lên.
Lúc này, lão già đi vào trong nhà lấy ra mấy cái cốc gỗ và một cái ấm sứ thô ráp.
Bụng ấm sứ không chỉ bị nghiêng lệch, phần miệng còn thiếu một góc.
Hắn để chén gỗ lên trên bàn, rót cho mỗi người một chén.
"Đây là nước mật ong, uống rất ngon." Nói xong, hắn tự cầm lên một ly, uống ực một hơi.
Hà Tứ Hải cầm một chén, lướt qua một chút, phát hiện đúng là nước mật ong bình thường.
"Hai người các con tự chơi một hồi đi." Lão già thả chén gỗ trong tay xuống rồi nói với Emilia và Đào Tử.
Sau đó lại nói với Hà Tứ Hải: "Cậu tới đây, giúp tôi một chuyện."
"Chuyện gì?" Hà Tứ Hải hơi nghi hoặc một chút.
Lão già đi về phía giàn nho rồi vẫy vẫy tay với hắn.
Hà Tứ Hải đi tới, lão già ngồi xuống bên cạnh cối xay đá.
"Ngày hôm nay các người tới, tôi cũng không chuẩn bị cái gì, bột mì đều ăn hết vào lần trước rồi, cậu đến xay giúp tôi một ít." Lão già không khách sáo một chút nào.
Hà Tứ Hải cũng không từ chối, trực tiếp ngồi xuống ở bên cối xay.
Bên cạnh cối xay đá còn có một cái túi vải, trong túi vải có nửa túi lúa mì.
Lão già nắm một ít lên rồi đặt vào trong cối đá, Hà Tứ Hải lập tức đẩy cối xay.
Khi còn bé Hà Tứ Hải từng dùng qua loại cối xay đá này, sau này có máy móc, liền không ai dùng nữa.
Nhưng mà, sức lực của hắn bây giờ rất lớn, mài cũng dễ dàng hơn trước rất nhiều.
"Ba ba, các người đang làm gì thế." Đào Tử chạy tới tò mò hỏi.
"Đây là cối xay đá, có thể xay lúa mì thành bột." Hà Tứ Hải cười giải thích nói.
"Mài thành bột để làm gì?" Đào Tử tiếp tục hỏi.
"Làm bánh mì." Emilia ở bên cạnh đáp.
Trên tay nàng còn có một chùm nho mới hái, đưa cho Đào Tử một trái.
"Đúng, làm bánh mì, đợi lát nữa ông sẽ làm bánh mì cho các cháu ăn. Nói trước với các cháu, bánh mì ông làm vừa lỏng vừa mềm, vô cùng ngon." Lão già vừa cười vừa nói, không khác gì một ông lão bình thường cả.
"Ba ba, cho con chơi một chút đi, cho con chơi một chút đi." Đào Tử thấy xoay tới xoay lui rất thú vị, thế là ồn ào muốn được thử.
Hà Tứ Hải buông tay ra, Đào Tử sử dụng sức lực bú bình cố gắng đẩy, nhưng mà cối xay đá vẫn không nhúc nhích. Emilia cũng đến giúp đỡ, hai đứa nhóc mệt đến thở hồng hộc, nhưng nó vẫn không động đậy một chút nào.
Lão già bắt đầu cười ha hả.
Nhưng mà hai đứa nhóc lập tức mất đi hứng thú, còn không bằng đi ăn nho, hái hoa dại.
"Cảm ơn cậu đã trợ giúp Richard hoàn thành tâm nguyện của hắn, thế nhưng linh hồn của hắn không thuộc về Minh Thổ."
Hà Tứ Hải nhìn về phía hắn, thực ra hắn cũng không quá để ý chuyện linh hồn của Richard sẽ về nơi nào sau khi hoàn thành tâm nguyện.
Thế nhưng cũng không thể nói cho liền cho được.
Nhưng mà không đợi Hà Tứ Hải nói chuyện, lão già chủ động nói: "Đương nhiên, tôi sẽ bồi thường thỏa đáng cho cậu."
Nghe hắn nói như vậy, trên mặt Hà Tứ Hải lộ ra vẻ kỳ dị, thế là mở miệng hỏi: "Linh hồn của hắn rất quan trọng sao?"
Lão già cười cười gật gật đầu, lại lắc đầu.
"Mỗi một linh hồn đều rất quan trọng, cũng đều không quan trọng, thế nhưng mỗi một linh hồn đều là độc nhất vô nhị." Lão già nói.
"Bồi thường thì thôi đi, tôi muốn thỉnh giáo ông một vấn đề." Hà Tứ Hải nói.
"Há, cậu nói đi." Lão già cười nói.
"Linh hồn tới từ đâu?" Hà Tứ Hải hỏi ra vấn đề nghi hoặc đã lâu trong lòng.
Nếu như nói nhân loại sinh ra là linh hồn luân hồi, như vậy từ xưa đến nay, dân số không biết đã tăng lên bao nhiêu lần, như vậy những linh hồn bỗng dưng thêm ra này là đến từ nơi nào?
"Vấn đề này sau này cậu cũng sẽ biết, cậu chắc chắn là muốn hỏi tôi sao?" Lão già cười hỏi.
Hà Tứ Hải gật gật đầu, vấn đề này rất quan trọng, không làm rõ thì lòng hắn sẽ bất an.
"Linh hồn sinh ra ở Linh Hồn Chi Hải." Lão già nói.
"Như vậy Linh Hồn Chi Hải ở chỗ nào?"
"Đây là vấn đề thứ hai."
"Được rồi." Hà Tứ Hải nhún nhún vai, hắn đúng là hỏi nhiều rồi.
"Tôi cũng không biết." Lão già đột nhiên nói.
"Không ai biết Linh Hồn Chi Hải ở chỗ nào cả, bởi vì nó là biển sống, mỗi một thời đại cũng chỉ có một người biết nó ở nơi nào."
Lão già nhìn về phía Đào Tử bên cạnh đang bĩu môi, nhíu chặt mày bởi vì ăn phải một trái nho chua.
------
Dịch: MBMH Translate