Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 982 - Chương 982: Thiên Đường.

Chương 982: Thiên Đường. Chương 982: Thiên Đường.

Đại khái là vì "Buổi trưa", bọn họ được ăn bánh mì vừa mềm vừa xốp mà lão già nói tới.

Hắn không khoác lác, đúng là ăn thật ngon, còn bỏ thêm mật ong và nho khô.

Bánh mì tuy rất lớn, nhưng hai đứa nhóc vẫn là ăn hai cái liên tiếp.

Không, nói chính xác, Đào Tử ăn hai cái nửa, nửa còn lại là Hà Tứ Hải ăn giúp nàng.

Ăn xong bánh mì, uống nước mật ong, lão già trực tiếp dùng tay áo lau khóe môi một cái, nhìn rất là lôi thôi.

"Đi thôi, tôi mang các người đi dạo xung quanh." Lão già nói.

Đúng lúc này, hai con bồ câu trắng hạ xuống đỉnh nhà lá, phát ra tiếng kêu ục ục.

Đào Tử biết cái này.

"Bồ câu nhỏ, bồ câu nhỏ, bọn mày đang làm gì thế?" Đào Tử ngước cổ la lớn.

"Bọn chúng nhất định là đang ăn sâu." Emilia nói với vẻ chắc chắn.

"Bồ câu ăn sâu sao?" Đào Tử gãi gãi đầu nhỏ, hỏi.

"Không ăn sao? Vậy chúng nó ăn cái gì?" Emilia cũng có chút mơ hồ.

"Chúng nó ăn bánh mì." Lão già tách vỡ một ít bánh mì rồi đặt lên trên bàn.

Hai con chim bồ câu lập tức bay xuống từ trên nóc nhà, xem ra không phải lần đầu tiên.

Hai đứa nhóc lập tức rón ra rón rén muốn bắt lấy chúng nó.

"Được rồi, không nên quấy rầy chúng nó, chúng ta đi thôi." Lão già vỗ vỗ vụn bánh mì trên tay rồi nói.

Sau đó chống gậy và đi ra ngoài.

Hà Tứ Hải gọi Đào Tử một tiếng, Đào Tử có chút thất vọng mà thở dài, vội vàng đuổi theo Hà Tứ Hải.

Còn lại một mình Emilia thì có thể thế nào, chỉ có thể vội vàng chạy lên trước, kéo tay Đào Tử.

Để lại hai con chim bồ câu ở phía sau và chùm hoa dại ở trên bàn.

Dọc theo đường đi, bọn họ nhìn thấy sư tử, nhìn thấy hươu cao cổ, nhìn thấy voi lớn, nhìn thấy khỉ, nhìn thấy cả trăn...

Nơi này phảng phất như chính là một vườn thú rộng lớn.

Có động vật khiến cho Đào Tử và Emilia cao giọng hoan hô, có động vật lại làm cho các nàng sợ sệt, ôm đùi Hà Tứ Hải mà run lẩy bẩy.

"Đây là Noah's Ark sao?" Hà Tứ Hải không nhịn được mà hỏi lão già.

Lão già cười lắc lắc đầu, lại gật đầu một cái.

Được rồi, những thần linh này yêu thích sự suy đoán, làm chút thứ không giống với lẽ thường.

"Thì ra thật sự có Noah's Ark nha, nói như vậy, thế giới năm đó thật sự từng có đại hồng thủy." Hà Tứ Hải nói.

"Hồng thủy là có, nhưng cũng không có Noah's Ark." Lão già cười nói.

Hà Tứ Hải lập tức rõ ràng ý tứ của lão già.

Có đại hồng thủy, không có Noah's Ark, nhưng hiện tại bọn họ rõ ràng là đang ở bên trong Noah's Ark, bản thân chuyện này rất là mâu thuẫn.

Nhưng thực ra cũng không mâu thuẫn, bởi vì Noah's Ark xuất hiện ở phía sau đại hồng thủy.

Thế nhưng tín đồ tin chắc là có, sau đó tín ngưỡng kết hợp cùng thần lực liền sinh ra Noah's Ark.

Cho nên Noah's Ark không phải do thượng đế tạo nên, không phải do Noah tạo nên, mà là do nguyện lực chúng sinh tạo nên.

Đương nhiên, trong này khẳng định cũng có sự thúc đẩy của thần linh, nếu không cho dù tín ngưỡng có khổng lồ hơn nữa thì cũng là cây không rễ, không thể sinh ra một thế giới khổng lồ được.

Hoàn toàn là một bức tranh hòa hợp giữa người và thiên nhiên.

Bọn họ đi một chuyến tới hồ nước gần đó, rất nhiều động vật tụ tập ở đây, đang cúi đầu uống nước.

"Nơi này có phải là rất đẹp hay không?" Lão già hỏi Đào Tử.

Đào Tử gật gật đầu, nhìn hoa cỏ sắc màu rực rỡ ở bốn phía.

"Cho nên các người có hài lòng không?" Lão già cười hỏi.

"Hài lòng." Emilia lớn tiếng đáp lại.

Nàng gỡ vòng hoa trên đầu xuống, không ngừng lắc lắc.

"Cho nên nơi này chính là Thiên đường." Lão già sờ sờ chòm râu rồi nói.

Hà Tứ Hải nghe vậy thì liếc mắt nhìn hắn.

Ý của hắn là Noah's Ark đã là Thiên đường, hay là tâm ở Thiên đường thì người sẽ ở Thiên đường đây?

Đúng lúc này, xa xa truyền đến một tiếng nai kêu.

"Nai con?"

Đào Tử nhảy lên nhìn xung quanh, bụi cỏ thực sự quá cao, che khuất tầm mắt của nàng.

Hà Tứ Hải ôm lấy nàng, lại gặp con nai lúc "sáng" kia đang đi đến từ đằng xa, hẳn là lại đây để uống nước.

Con nai vốn bình thường nhưng bởi vì thần tích nên hóa thành một con Thần Lộc cao quý, nó ngẩng đầu ưỡn ngực, bước chậm ở trong rừng rậm, tự có một cỗ khí chất cao quý.

Cộng với thân thể trắng tinh của nó, bộ lông như tơ, sừng lớn mọc đầy đóa hoa, hoàn toàn biểu lộ ra sự phi phàm của nó.

Lão già vẫy vẫy tay với nó, con nai lập tức tao nhã bước tới.

Đi tới trước mặt chúng nhân, nó lại phát ra mấy tiếng nai kêu.

Lão già đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ ở trên lưng nó.

Thân thể vốn thuần trắng của con nai bỗng trở nên óng ánh long lanh, gió thổi qua bộ lông của nó, vô số ánh sáng bé nhỏ rải rác ở phía sau rồi tiêu tan ở trong không khí.

Phía sau sừng hươu to lớn cũng sinh ra một vòng ánh sáng, lúc này nó mới thật sự là một con Thần Lộc.

Điều này làm cho Hà Tứ Hải nhớ tới ghi chép về Phu Chư trong Sơn Hải Kinh.

Hình tượng của con nai này rất tương tự với Phu Chư.

Đúng lúc này, lão già nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng con nai, rồi hỏi Đào Tử đang trợn mắt: "Muốn thử một chút không?"

Đào Tử lập tức hưng phấn gật gật đầu.

Con nai giống như là nghe hiểu, quỳ thân thể xuống, để Đào Tử tới.

Hà Tứ Hải đặt tay của Đào Tử ở trên lưng của nó.

Emilia ở bên cạnh nhìn với vẻ tha thiết chờ mong.

Hà Tứ Hải thuận tay ôm nàng lên, nó là Thần Lộc, nếu là không chịu nổi hai đứa bé vậy cũng quá phế rồi.

Chờ sau khi hai đứa nhóc ngồi vững vàng, Thần Lộc lập tức đứng lên. Hai đứa nhóc ngồi vững vàng ở trên lưng nó, dĩ nhiên không hề có một chút lay động nào.

Thần Lộc bước lên phía trước, đầu tiên là từ từ cất bước, tiếp theo là chạy băng băng.

Cuối cùng nó trực tiếp bay lên, quay xung quanh hồ nước, bay lượn từng vòng trên không trung, lưu lại từng mảng gợn sóng.

Hai đứa nhóc rít giọng gào lên ở trên không trung, hưng phấn cười to, tiếng cười truyền khắp toàn bộ vùng hoang dã.

Động vật xung quanh hồ nước cũng kêu theo, giống như là bị tiếng cười của các nàng hấp dẫn.

Con nai mang theo các nàng chạy vài vòng trên không trung, sau đó chậm rãi trở về trên mặt đất.

"Thích không?" Lão già cười hỏi Đào Tử.

Đào Tử làm sao có khả năng không thích được, dù sao cũng là trẻ con, có mấy ai mà không thích động vật nhỏ, hơn nữa còn là động vật đẹp như vậy.

"Vậy nó hiện tại thuộc về cháu rồi." Lão già cười nói.

Đào Tử nghe vậy thì ngẩn ngơ, không rõ ý của Thần.

"Ý của ông là, cháu hiện tại chính là chủ nhân của nó rồi." Lão già kiên trì giải thích.

"Thật sao?" Đào Tử kinh ngạc hỏi.

Sau đó nhìn về phía Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải lại nhìn về phía lão già.

Lão già thản nhiên mỉm cười với hắn rồi nói: "Đây là thù lao cho linh hồn của Richard."

"Nhưng ông đã trả lời vấn đề của tôi. " Hà Tứ Hải nói.

"Đó không tính là gì, cậu sớm muộn gì cũng sẽ biết đáp án." Lão già cười nói.

Hà Tứ Hải nghe vậy thì không từ chối, cúi đầu nói với Đào Tử đang vô cùng chờ mong: "Nếu như vậy, con cho nó một cái tên đi."

Địa vị của nai thực ra rất đặc thì ở trong thần thoại phương tây, nó là sự cao thượng của đạo đức, anh dũng không sợ, hóa thân của cái thiện cái đẹp, là ngọn nguồn tinh thần của kỵ sĩ.

Nó còn là vua của rừng xanh, là người bảo hộ của tất cả động vật.

Nai cũng là tượng trưng của Chúa cứu thế, ngụ ý Chúa cứu thế đạp cũng phá hủy được ma quỷ.

Nói chung là nai vô cùng đặc thù.

Đào Tử nghe Hà Tứ Hải bảo nàng đặt tên cho nai thì đặc biệt hưng phấn.

Thế nhưng Hà Tứ Hải chợt có dự cảm không tốt.

Hắn nhớ tới con mèo đen tên là tiểu Bạch ở trong nhà.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment