Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 983 - Chương 983: Đại Hoàng.

Chương 983: Đại Hoàng. Chương 983: Đại Hoàng.

"Nếu không gọi nó là Lai Tây đi?" Emilia thấy Đào Tử bắt đầu suy nghĩ, thế là ở bên cạnh đề nghị.

"Lai Tây?"

"Đúng rồi, Lai Tây là tinh linh bên trong vùng rừng rậm." Emilia nói.

"Tinh linh rừng rậm?" Đào Tử lập tức nhớ tới tinh linh bên trong Nhà thám hiểm Dora mà mình từng xem, đều quá xấu.

Cho nên nàng lập tức lắc lắc đầu, "Mới không muốn."

"Hay gọi nó là Chloris?"

Emilia nhìn những bông hoa thơm ngát nở rộ trên đầu con nai thì lại đề nghị.

Lần này không chờ Đào Tử hỏi, nàng đã chủ động giải thích: "Chính là tiên nữ trong rừng?"

"Tiên nữ trong rừng?"

Đào Tử nhìn về phía con nai, nói với vẻ nghi ngờ: "Nhưng mà nó có bốn cái chân..."

Hà Tứ Hải:...

Emilia cũng không biết nên nói cái gì nữa rồi.

Lão già bắt đầu cười ha hả, "Emilia, để bản thân nàng tự lấy tên đi."

"Vậy..." Ở bên trong ánh mắt chờ mong của mọi người.

Đào Tử vỗ vỗ bụng con nai rồi nói, "Mày gọi là Đại Hoàng được không?"

Dự cảm không tốt của Hà Tứ Hải quả nhiên ứng nghiệm rồi, một con nai vừa cao quý vừa uy vũ như thế lại tên là Đại Hoàng. Cái tên này nghe thế nào cũng giống như là một con chó.

Hơn nữa, nếu như Hà Tứ Hải nhớ không lầm thì trong thôn hình như thật sự có con chó tên là Đại Hoàng.

Tuy rằng Đào Tử nói ngôn ngữ của Đại Hạ, thế nhưng Emilia vẫn có thể nghe hiểu, hơn nữa cái từ Đại Hoàng này cũng không cần giải thích quá nhiều, quá dễ hiểu rồi, nàng lập tức rõ ràng nó có ý gì.

Nàng gãi gãi gò má trắng nõn của mình, cảm thấy...

Được rồi, nàng cũng không biết nên nói cái gì mới tốt nữa.

Lão già thì lại cười càng lớn tiếng, hắn vỗ vỗ con nai rồi nói: "Kể từ hôm nay, mày sẽ gọi là Đại Hoàng."

Tuy rằng con nai đã hóa thành Thần Lộc, có trí tuệ không kém, thế nhưng như này thì thế nào, nó có thể phản đối sao? Nó dám phản đối sao?

"Nhưng mà tại sao lại gọi nó là Đại Hoàng?" Hà Tứ Hải vẫn là không nhịn được mà hỏi.

"Bởi vì trước đó nó là màu vàng nha." Đào Tử nói với vẻ đương nhiên.

Được rồi, có lý có chứng cứ, Hà Tứ Hải không thể nào phản bác.

Đại Hoàng thì Đại Hoàng đi.

Giống như lão già trước đó đã từng nói, xưng hô không quan trọng. Nó vẫn là nó, nó cũng chỉ là nó, sẽ không thay đổi bởi vì một cách xưng hô.

Cũng không biết có phải thật là như vậy hay không, dù sao thần linh có tín đồ, thân bất do kỷ. Đại Hoàng thể hiện ra các loại thần dị, nếu như xuất hiện trước nhân loại quá nhiều lần, khẳng định sẽ có người cung phụng nó làm thần linh.

Nghe sai đồn sai, liệu cuối cùng có bởi vì cách gọi này mà biến thành một con chó hay không?

Hà Tứ Hải càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, nhưng mà đó phỏng chừng cũng là chuyện của cực kỳ lâu sau này.

Mọi người rời khỏi hồ nước, lại đi về phía trước đi một khoảng, đi tới một khu rừng cây ăn quả.

Bên trong rừng cây ăn quả có đủ các loại cây ăn quả, thậm chí còn có đủ trái cây của các mùa khác nhau.

"Muốn ăn cái gì thì có thể tự hái." Lão già nói.

Nhưng mà hai đứa nhóc đã bị bánh mì lấp đầy bụng, cho nên không có hứng thú lắm đối với những trái cây này.

Đào Tử chỉ hái được một quả đào lớn.

Emilia hái được một quả chuối tiêu.

Bọn họ đi dạo một đường, Đại Hoàng yên lặng mà đi theo sau lưng bọn họ.

Bọn họ nhìn thấy hồ nước, nhìn thấy đầm lầy, nhìn thấy rừng cây, nhìn thấy dòng sông, nhìn thấy chim...

Bọn họ đi qua rất nhiều con đường, đi qua rất nhiều nơi, nhìn thấy rất nhiều mỹ cảnh, nhưng lại không có một tia uể oải.

Mà tất cả đều có một cảm giác hoàn mỹ hài hòa không gì sánh được.

Chim chóc, tẩu thú, côn trùng, hoa cỏ, cây cối, núi đồi, dòng sông...

Tất cả đều thể hiện ra một loại cân bằng, hoặc có thể nói là cân đối.

Điều này thực ra khá giống trung dung Nho gia, không nghiêng lệch.

Đồng thời đây cũng là một loại hoàn mỹ.

Hà Tứ Hải mơ hồ rõ ràng ý tứ mà lão già muốn biểu đạt.

Trước đó, hắn nói nơi này là Thiên đường, chỉ sợ là thật, ít nhất đối với hắn mà nói thì nơi này chính là Thiên đường.

Bất luận là tông giáo nào, khi bắt đầu phát triển đều có tư tưởng cốt lõi riêng của mình. Những tư tưởng này trải qua phát triển, không ngừng được người ta mở rộng và kéo dài, thậm chí cuối cùng trở nên vặn vẹo, thế nhưng sau khi lý giải chân chính thì cốt lõi chung quy lại vẫn sẽ không thay đổi.

Đương nhiên tư tưởng thực ra không có tốt xấu, thế nhưng có thể truyền thừa tiếp được hay không còn phụ thuộc vào việc đại chúng có khả năng tiếp thu tư tưởng hay không.

Hà Tứ Hải chỉ là một "Người bình thường", không có tư cách phán xét suy nghĩ của các vị đại lão. Nhưng mà, Hà Tứ Hải sẽ tiếp thu toàn bộ thiện ý mà bọn họ phóng ra.

Về phần sau này như nào thì sẽ để cho Đào Tử tự mình đưa ra quyết định, về phần hiện tại, Đào Tử còn chưa hiểu cái gì cả.

Nàng chẳng qua là cảm thấy nơi này chơi rất vui, đồ ăn cũng rất ngon, cảnh sắc cũng rất đẹp, về phần những cái khác hay tư tưởng mà lão già muốn biểu đạt thì nàng càng không thể hiểu được. Trẻ nhỏ mà, chỉ cần vui vẻ là được, quản nhiều như vậy làm gì?

Thế giới này phảng phất như không có phần cuối, bọn họ đi dạo hồi lâu, dĩ nhiên vẫn chưa có đi dạo xong.

Nhưng mà, bọn họ cũng không chuẩn bị đi dạo nữa.

Thế là lão già dẫn bọn họ ra khỏi nơi này.

Nhắc tới cũng kỳ quái, chỗ đi ra ngoài cũng không phải là chỗ mà bọn họ đến.

Lão già dẫn bọn họ đi tùy tiện mấy bước, bọn họ đã xuất hiện ở cảng.

Thuyền lớn vẫn lẳng lặng mà dừng ở sau lưng bọn họ, nhưng mà trên cột buồm và trên mép thuyền lại có đầy chim biển.

Đại Hoàng đương nhiên là cũng đi ra theo cùng bọn họ rồi.

Mà trời sáng bên ngoài đã biến thành đêm đen một lần nữa.

Một vệt Ngân Hà nối liền trời đất, ngôi sao đầy trời che kín bầu trời đêm.

Ánh sáng trên đỉnh đầu Đại Hoàng chiếu sáng toàn bộ cảng.

Đào Tử ngáp một cái, dụi dụi con mắt, "Con phải về đi ngủ rồi."

Hà Tứ Hải ôm nàng và Emilia đặt lên trên lưng Đại Hoàng.

Đào Tử cưỡi ở trên lưng Đại Hoàng phảng phất như nhớ tới cái gì, quay đầu lại, vẫy vẫy tay với chim biển đang đậu ở trên thuyền.

"Chim nhỏ, tạm biệt."

Tất cả chim biển đang đậu ở trên cột buồm, trên mép thuyền, trên khoang thuyền…đều hóa thành từng "Người chim" với đôi cánh sau lưng, các Thần đều cùng nhau cúi người chào Đào Tử.

Hà Tứ Hải mở dù đỏ ra, chiếu vào trên đỉnh đầu của Đào Tử và Emilia, toàn bộ thế giới bắt đầu bị phá nát giống như là pha lê.

Lão già biến mất, thuyền lớn biến mất, "Người chim" cũng biến mất rồi.

Nhưng mà bọn họ vẫn đang đứng ở cảng, thuyền nơi bến tàu còn có chút ánh sáng mơ hồ.

Một số cửa hàng trên bờ vẫn còn chưa đóng cửa, ven đường có mấy con quỷ say đang la to.

Mà tất cả mọi người đều làm như không thấy đối với ánh sáng chói mắt tỏa ra trên đầu Đại Hoàng.

Bởi vì bọn họ vẫn đang ở bên trong mộng cảnh.

Hà Tứ Hải chuyển động cây dù đỏ trên tay, thế giới dường như điên đảo theo.

...

Emilia vươn mình ngồi dậy từ trên giường, khiến cho Richard bên cạnh tỉnh lại.

"Làm sao thế, bảo bối?" Richard hỏi.

"Hóa ra là nằm mơ nha."

Emilia giơ tay lên muốn xoa xoa mắt, lúc này mới phát hiện trên tay còn cầm một quả chuối tiêu, không khỏi sửng sốt một hồi.

"Thì ra không phải là nằm mơ." Nàng mừng rỡ nói.

Richard:...

Hà Tứ Hải nhẹ nhàng lấy quả đào trong tay Đào Tử ra, đặt ở đầu giường. Đào Tử như có cảm giác trở mình một cái, cong mông nhỏ rồi tiếp tục ngủ say như chết.

Nhìn nhóc con ngủ say, Hà Tứ Hải đi ra ngoài.

Đại Hoàng đang đứng ở trung tâm Phượng Hoàng Tập, có chút cô độc, cũng có chút ngạc nhiên mà đánh giá cái thế giới xa lạ này.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment