"Oa, bốn cái gì? Bốn cái gì? Hi hi ha ha..."
Sáng sớm ngày thứ hai, Uyển Uyển tỉnh dậy chạy tới cửa đi dạo, liếc mắt liền thấy Đại Hoàng đang nằm nhoài trong sân cỏ.
Đại Hoàng vốn đang híp mắt lập tức cả kinh nhảy lên.
Cúi đầu liền thấy là một cô bé, hơn nữa còn không có ác ý gì, nó lúc này mới không cất bước chạy.
"Xin chào." Uyển Uyển vẫy vẫy tay với Đại Hoàng.
Đại Hoàng kêu to một tiếng, cúi đầu, nhẹ nhàng cọ cọ tay nhỏ của Uyển Uyển.
"Hi hi..."
"Ồ, kêu cái gì thế."
Huyên Huyên đang lăn qua lăn lại trên giường không muốn dậy nghe tiếng thì trở mình một cái rồi bò lên.
Mà Đào Tử vốn đang ngồi ở trên giường, vốn đang ngây ngốc cũng lập tức tỉnh táo lại.
"Là Đại Hoàng."
Nói xong nàng liền cong mông bò xuống dưới, quần áo cũng không thay, chạy ra ngoài như một làn khói.
Huyên Huyên ngẩn ngơ, cũng vội vàng nhảy xuống giường rồi đuổi theo.
"Chờ chị với, chờ chị với, Đại Hoàng là cái gì thế?"
"Trở về thay áo ngủ rồi lại đi." Lưu Vãn Chiếu gọi nàng lại.
Huyên Huyên nghe vậy thì dừng bước, đương nhiên không phải là bởi vì Lưu Vãn Chiếu gọi nàng, mà là nàng vừa nãy hình như đã nhìn thấy gì đó.
Nàng xoay người nhìn lại, sau đó không khỏi vừa kinh ngạc vừa vui mừng, lập tức chạy ngược về.
"Như này là được rồi, nhanh lại đây một chút, chị thay quần áo giúp em." Lưu Vãn Chiếu thấy nàng nghe lời, thế là cao hứng nói.
Nhưng mà Huyên Huyên trực tiếp chạy qua từ bên người nàng, một phát bắt được quả đào lớn đặt ở đầu giường.
"Ha ha, quả đào lớn, là của em rồi."
Lưu Vãn Chiếu:...
Nàng cầm quả đào lớn, xoay người rồi chạy ra bên ngoài.
"Đào Tử, Đào Tử, em xem một chút, chị cũng có một quả đào lớn nha."
"Thật đúng là thế..." Lưu Vãn Chiếu sững sờ, bất mãn mà nói thầm một tiếng.
"Được rồi, cứ kệ các nàng đi, ở trong này cũng không sao cả." Hà Tứ Hải đang thay quần áo thấy thế thì cười nói.
"Anh cứ chiều các nàng đi." Lưu Vãn Chiếu lườm hắn một cái rồi nói.
"Em ăn sai rồi?" Hà Tứ Hải cười hỏi.
"Nào có."
"Hả?" Hà Tứ Hải vốn chỉ là thuận miệng hỏi, không nghĩ tới nàng lại ghen thật.
Bởi vì phụ nữ không phải lúc nào cũng nói có là có, không là không, ngàn vạn không thể lý giải sai được.
"Anh không phải cũng rất chiều em đó sao?" Hà Tứ Hải cười nói.
"Mới không có."
"Thật?"
Hà Tứ Hải đi tới, ôm eo của nàng.
...
"Oa, oa, oa... Bốn cái gì đây?"
Huyên Huyên nhìn Đại Hoàng với vẻ mặt thán phục, lại quả đào lớn trong tay một chút.
Cũng không biết nàng đang thán phục Đại Hoàng hay là Đào Tử.
"Đây là Đại Hoàng." Đào Tử hưng phấn vẫy vẫy tay với Đại Hoàng.
Đại Hoàng lập tức đi tới nằm rạp trên mặt đất, ý tứ rất rõ ràng, để Đào Tử cưỡi trên lưng nó.
"Hi hi... Đại Hoàng, nó là hươu sao, không phải chó nha." Uyển Uyển ở bên cạnh cười nói.
Đối với nàng mà nói, chỉ cần là nai sẽ gọi là hươu sao, cái khác thì nàng cũng không biết.
"Nó đến từ nơi nào thế?" Huyên Huyên tò mò hỏi.
Sau đó liếc nhìn quả đào trong tay.
Quả đào trong tay trắng trẻo mũm mĩm, giống như đâm một cái đều có thể đâm ra nước đến, nhìn vô cùng mê người.
"Là lão già đưa cho em nha." Đào Tử cưỡi lên trên lưng Đại Hoàng.
"Hi hi... Chị cũng muốn cưỡi." Uyển Uyển nói với vẻ hâm mộ.
"Vậy chị nhanh lên một chút nha." Đào Tử ngoắc ngoắc tay nói.
Uyển Uyển vội vàng bò lên, Huyên Huyên thấy thế cũng trực tiếp bò ngồi lên.
Đương nhiên, nàng còn cẩn thận cầm quả đào lớn, sợ sẽ làm hỏng nó.
"Đại Hoàng, chạy nhanh lên một chút." Chân ngắn của Đào Tử kẹp ngang bụng của Đại Hoàng.
Đại Hoàng lập tức nhảy lên một cái, gào thét rồi chạy nhanh như chớp về phương xa dưới sự kinh ngạc của các nàng.
Nó còn bay từ mặt đất về phía không trung.
"Chít chít..." Vài con khỉ trốn ở trong bụi cỏ bị dọa cho sợ hết hồn, lập tức chạy trốn tứ phía.
"Khỉ con, khỉ con, nhanh đuổi theo một chút, nhanh đuổi theo một chút..." Đào Tử hưng phấn nói.
Đại Hoàng nghe vậy thì lập tức đuổi theo đám khỉ đang lẩn trốn vào bụi cỏ.
Trong đó có một con lớn nhất, cường tráng nhất, chính là con biến thành từ khỉ đá, Đại Hoàng tìm phát đúng ngay nó.
Tuy rằng Đại Hoàng đã là Thần Lộc, nhưng lại lịch của con khỉ đá kia cũng không tầm thường.
Nó xông khắp trái phải, trong lúc nhất thời Thần Lộc cũng không thể đuổi kịp.
"Đại Hoàng cố lên, Đại Hoàng nhanh một chút, Đại Hoàng nó chạy sang bên trái rồi..."
Giữa bầu trời chính là tiếng cười vui vẻ và tiếng hô to gọi nhỏ của ba đứa nhỏ.
Nhưng mà, Thạch Hầu bỗng nhiên không né tránh nữa.
Nó xoay người đứng giằng co với Đại Hoàng, hơn nữa vẻ mặt còn tràn đầy sự hung ác.
Nó không ngừng tự đánh vào bộ ngực mình, phát ra tiếng kêu rít gào.
Sau đó đám khỉ vốn đang trốn ở các nơi đều bị triệu tập lại.
"Hi hi... Chúng ta vẫn nên chạy đi thì hơn." Uyển Uyển nhỏ giọng nói.
"Đúng rồi, nhanh chạy đi, khỉ con xem ra có chút hung dữ nha." Huyên Huyên cũng cảm thấy hơi sợ.
Đào Tử lại càng túng rồi, bàn chân nhỏ đá bụng của Đại Hoàng, hốt hoảng nói: "Đại Hoàng chạy mau, Đại Hoàng chạy mau nha..."
Đại Hoàng cũng rất là bất đắc dĩ, vốn làm Thần Lộc cũng có tôn nghiêm của nó, Nó còn muốn cứng đối cứng với đám khỉ trước mặt, nhưng mà chủ nhân đã lên tiếng, nó cũng hết cách rồi, chỉ có thể quay đầu chạy.
Thế là Thần Lộc bay lên trên trời, bầy khỉ đuổi ở trên đất, rất náo nhiệt, hoàn toàn ngược lại với khung cảnh vừa nãy.
"Ô ô..., tại sao chúng nó lại đuổi theo chúng ta không tha thế."
Huyên Huyên ngồi ở phần đuôi của Đại Hoàng nhìn thấy bầy khỉ đuổi sát phía sau thì sắp khóc rồi. Nàng rất lo lắng cho chúng nó sẽ nhảy lên rồi kéo nàng xuống.
Lưu Vãn Chiếu đi ra từ trong nhà, thu dọn tóc ngổn ngang và quần áo một chút, rồi hỏi Hà Tứ Hải đang đứng ở cửa: "Đây là làm sao rồi?"
"Ba người các nàng hẳn là đã chọc tới bầy khỉ rồi." Hà Tứ Hải nhìn về phương xa rồi nói.
"Ồ, đó là cái gì?" Nhìn thấy Thần Lộc đang bay trên không trung, Lưu Vãn Chiếu giật mình hỏi.
"Đó là Đại Hoàng." Hà Tứ Hải nói.
"Đại Hoàng?" Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì có chút sửng sốt.
"Là Đào Tử đặt tên cho nó." Hà Tứ Hải nói.
Được rồi, Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì lập tức hiểu rõ.
"Nhưng mà chuyện này... nó đến từ đâu thế?" Lưu Vãn Chiếu kinh ngạc hỏi.
Rõ ràng tối ngày hôm qua còn không có gì.
"Là quà mà người khác tặng cho Đào Tử." Hà Tứ Hải nói.
Lưu Vãn Chiếu:...
Nàng không muốn hỏi tiếp nữa rồi, có thể lấy ra con Thần Lộc thần kỳ như thế làm quà tặng chắc chắn không phải là người bình thường.
Nàng là người phụ nữ thông minh, chuyện có thể hỏi ít hơn sẽ hỏi ít hơn. Bởi vì chuyện như này đã vượt quá phạm vi năng lực và phạm vi hiểu biết của nàng, biết được thì đã sao, nói không chừng còn làm tăng thêm buồn phiền.
"Ba ba, cứu mạng..."Đào Tử cưỡi ở trên lưng Đại Hoàng nhìn thấy Hà Tứ Hải từ phía xa thề là lập tức hốt hoảng hô.
"Sao các con lại chọc tới chúng nó rồi?"
Hà Tứ Hải vung tay lên, Đại Hoàng vốn đang chạy băng băng trên không trung bỗng cảm thấy khoảng cách trước mặt như biến mất trong chớp mắt, tiếp trực xuất hiện ở trước mặt Hà Tứ Hải.
Đại Hoàng bị làm cho sợ hết hồn, lui về sau một bước, sau đó phản ứng lại, nằm rạp trên mặt đất, để ba đứa nhóc đi xuống.
Đào Tử đi xuống từ trên lưng Đại Hoàng, lập tức nhào tới trong lồng ngực của Hà Tứ Hải.
Huyên Huyên và Uyển Uyển cũng trốn ra phía sau hắn.
Bọn nhóc đều nhìn đám khỉ đang đuổi tới với vẻ mặt sợ sệt.
Nhìn đám khỉ hung dữ, ngay cả Lưu Vãn Chiếu đều có chút rụt rè.
Nàng biết, nếu như bầy khỉ thật sự tức giận thì sẽ tương đối đáng sợ.
Cũng may những con khỉ này trước đó bị Hà Tứ Hải đánh cho sợ rồi, biết hắn lợi hại, cho nên cả đám đều sợ hãi không dám tiến lên.
Nhưng mà chúng nó cũng không rời đi mà là ngồi xổm ở nơi đó, mắt to sáng quắc nhìn chằm chằm mọi người.
Đại Hoàng có chút tức giận, phát ra một tiếng gầm vang, đạp trên mặt đất một hồi, đưa tới một trận gợn sóng, trước tiên không nói về uy lực, nhưng nhìn đúng là rất đẹp.
Nhưng mà như này cũng không thể doạ đến bầy khỉ, đặc biệt là Thạch Hầu kia. Nó ngửa mặt lên trời gào to một tiếng, thân thể như căng lớn thêm một vòng, nhìn rất có uy thế, rất có lực áp bách.
Hà Tứ Hải cũng rất kinh ngạc, dĩ nhiên còn có ngón này, nhưng mà đây là Phượng Hoàng Tập, cho dù bọn nó có thần thông cái thế như nào thì cũng không lật nổi chút bọt nước.
"Mày đừng tới đây, tao cũng không sợ mày nha. Mày mà tới nữa thì tao sẽ dùng Đào Tử đập mày đó." Huyên Huyên thò đầu ra từ phía sau người Hà Tứ Hải, hùng hổ nói.
Đào Tử:...
Làm gì, dùng mình để đập khỉ?
Mà Hà Tứ Hải cúi đầu nhìn thấy quả đào lớn trong tay Huyên Huyên thì lập tức bừng tỉnh.
Khó trách bầy khỉ lại đuổi theo các nàng, thì ra vấn đề nằm ở đây.
------
Dịch: MBMH Translate