Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 985 - Chương 985: Đứa Trẻ Thua Lỗ

Chương 985: Đứa Trẻ Thua Lỗ Chương 985: Đứa Trẻ Thua Lỗ

Hóa ra lũ khỉ này đang nhìn chằm chằm vào quả đào trong tay Huyên Huyên.

“Được rồi, chỉ cần đưa quả đào cho chúng là được mà.” Hà Tứ Hải nói với Huyên Huyên.

“Không được, cái này là của em.” Huyên Huyên lập tức rút tay lại, ôm vào trong lòng.

“Này, đây là quả đào lớn của em.” Lúc này Đào Tử mới để ý, Huyên Huyên đang cầm quả đào lớn của mình.

“Ha ha...” Huyên Huyên hơi ngượng ngùng mỉm cười.

Nàng là một đứa trẻ ngoan, nếu đã là của Đào Tử, thì vẫn nên trả cho nàng ấy.

“Vậy trả lại cho em này.” Huyên Huyên đem quả đào lớn trả lại.

“Quả đào lớn của em.” Đào Tử cầm lấy, đặt nó trên đỉnh đầu.

Làm cho bầy khỉ kêu ầm lên.

“Được rồi, đưa quả đào cho lũ khỉ con đi, xem chúng nó thèm chưa kìa.” Hà Tứ Hải cười nói.

Đào Tử nhìn quả đào lớn trong tay, sau đó lại nhìn đám khỉ, do dự một lát rồi gật đầu.

Hà Tứ Hải cầm lấy quả đào, đặt nó xuống, rồi tách quả đào ra, lấy lõi quả đào, rồi ném nó cho bầy khỉ.

Con khỉ được biến từ con khỉ đá lập tức chồm lên, vồ lấy quả đào.

Có vẻ như nó rất có uy trong bầy khỉ, những con khỉ khác chỉ có thể nhìn nó với ánh mắt trông chờ mà không dám xông lên phía trước.

“Hầy...”

Huyên Huyên thở dài, nàng còn chưa được ăn nữa.

“Được rồi, không cần làm như vậy đâu.”

Hà Tứ Hải vỗ nhẹ vào đầu nàng.

Hắn bước lại gần luống hoa bên cạnh và trồng cái hạt đào vừa tách ra xuống đất.

Sau đó hạt đào bỗng đâm chồi, nảy lộc, lớn lê, ra lá, nở hoa, kết trái với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường ...

Mọi thứ gần như chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt, hạt đào bỗng lớn lên, trở thành một cây đào lớn sai trĩu quả.

Mọi người ai cũng đều giật mình, nhất là con khỉ đá đang ăn đào, quả đào trên tay nó thì đã rơi xuống đất từ lúc nào không biết.

“Được rồi, bây giờ đừng ai tranh giành gì nữa, đủ cho mọi người ăn rồi.” Hà Tứ Hải phủi tay nói.

Sau đó giơ đưa tay ra hái một quả đào đưa cho Huyên Huyên ở bên cạnh.

Huyên Huyên cầm nó trong tay, tỉ mỉ quan sát một hồi rồi nói: “Quả này không lớn bằng quả lúc nãy.”

“Không cần thì lại cho anh.”

Huyên Huyên vội vàng nấp ra đằng sau lưng hắn.

Uyển Uyển chạy tới, hia hia hia giơ hai tay lên cao, với ý tứ rất rõ ràng là nàng cũng muốn.

Hà Tứ Hải liền hái cho bọn họ mỗi người một quả.

Cả bầy khỉ không đợi được thêm nữa, liền xúm lại ríu rít vây quanh Hà Tứ Hải.

Nếu Hà Tứ Hải không nói gì, bọn chúng cũng không dám tùy tiện hành động.

Bởi vì Hà Tứ Hải sẽ đánh thật, chứ không giống mấy đứa trẻ trêu ghẹo bọn chúng.

“Các ngươi mỗi con chỉ được hái một quả, đừng có hái hết đào của ta xuống.” Hà Tứ Hải khua tay nói.

Bầy khỉ rất lanh lợi, chúng hiểu Hà Tứ Hải đang nói gì.

Sau đó chúng xúm lại, nhanh nhẹn trèo lên cây đào, mỗi con chỉ hái một quả đúng như thỏa thuận rồi đi ngay.

Đại Hoàng trèo xuống dưới gốc cây đào.

Huyên Huyên muốn ăn đào nhưng lại bị Lưu Vãn Chiếu bắt về, sáng nay nàng ngủ dậy, chưa rửa mặt, răng cũng không đánh, mà tung tăng đến tận bây giờ.

Mặc dù Huyên Huyên cảm thấy rất khó chịu, nhưng có làm sao chứ, ít nhất bây giờ nàng vẫn có đào ăn.

Nàng quay đầu nhìn cây đào khổng lồ, ông chủ nói rằng mỗi con khỉ chỉ được hái một quả, nhưng không bảo nàng chỉ được hái một quả.

Mấy người Hà Tứ Hải không ăn sáng ở Phượng Hoàng Tập, đã đến Chester rồi thì họ đương nhiên muốn nếm thử các đặc sản địa phương ở đây.

Quả nhiên khi họ ra khỏi Phượng Hoàng Tập, cả nhà Emilia đã thức dậy.

Emilia tay cầm quả chuối, chạy qua chạy lại trên tầng hai.

Vừa thấy Đào Tử và mọi người bước ra, thì lập tức chào đón.

“Hà tiên sinh, chào buổi sáng.” Richard và Melinda đang ngồi ở tầng dưới, vội vàng đứng dậy.

Trong một đêm họ đã nói rất nhiều chuyện với nhau, mặc dù hai người đã ly hôn, nhưng tình cảm của họ cũng không thay đổi quá nhiều.

Bởi vì trước khi kết hôn, hai người đã là bạn rất tốt, theo như Đại Hạ nói, thì đây chính là thanh mai trúc mã.

Bọn họ ly hôn là vì cảm thấy bản thân không hợp với đối phương.

Tính cách của người ngoại quốc khá độc lập, cũng khá ích kỷ hơn, rất ít người vì gia đình mà làm khó bản thân, không hợp nhau thì chia tay là một chuyện vô cùng bình thường.

“Mọi người ăn sáng chưa?” Hà Tứ Hải cười hỏi.

“Vẫn chưa, nhưng ngại quá, nơi này lâu ngày không có người ở, thiếu rất nhiều thứ, nên tôi cũng không làm gì để tiếp đãi mọi người.” Melinda ở bên cạnh vội vàng nói.

Cũng có thể coi nàng là chủ nhân của căn nhà này, có khách từ phương xa đến đương nhiên là phải tiếp đãi cẩn thận, nhưng nơi này đã lâu không có người ở, chưa nói đến nguyên liệu nấu ăn, ngay đến cả khí đốt cũng đã hết từ lâu.

“Không sao đâu, vừa hay chúng tôi đang muốn nếm thử đặc điểm địa phương của Chester, mọi người có gợi ý gì không?” Lưu Vãn Chiếu lên tiếng nói.

“Em biết, em biết, nông trường Asaches.” Emilia ở bên cạnh nghe vậy, thì vô cùng hào hứng nói.

“Đó là chỗ nào?” Hà Tứ Hải tò mò hỏi.

“Một cửa hàng nổi tiếng ở Chester, không chỉ cung cấp bữa sáng mà còn có cả trà chiều, anh đến vào lúc nào cũng sẽ có đồ ăn.” Richard giới thiệu.

“Nếu vậy thì chúng ta đi thử xem.”

Nhìn bộ dạng phấn khích của Emilia, thì hắn biết mùi vị đồ ăn ở đó có lẽ sẽ không tồi.

Quả nhiên nó không làm Hà Tứ Hải thất vọng, ít nhất là không khiến ba đứa trẻ thất vọng.

Nơi này không chỉ có các loại bánh mì đặc biệt, mà còn có các loại mứt chua ngọt.

Ngoài ra, còn có đủ loại trà sữa, lạp xưởng và thịt hun khói.

Hai món đằng sau đều là những món Huyên Huyên thích nhất.

Đứa trẻ này, nàng muốn ở đây luôn để ngày nào cũng được ăn.

Nhưng cũng không phải là không thể, bộ não nhỏ bé thông minh của nàng đã nghĩ ra ngay một cách.

Thế là nàng dùng nĩa lấy miếng lạp xưởng đang ăn dở trên đĩa, nghĩ ngợi một hồi, rồi cắn một miếng, sau đó mới đưa cho Uyển Uyển ở bên cạnh.

“Cho em ăn này.” Huyên Huyên khí khái nói.

Uyển Uyển mở to mắt, nàng ngạc nhiên đến mức lạc giọng: “Cho em ăn sao?”

“Ừm, cho em ăn đấy.” Huyên Huyên liếc nhìn cây lạp xưởng rồi nói một cách chắc nịch.

“Tại sao?” Uyển Uyển lấy làm lạ hỏi.

Hai đứa trẻ đã ở với nhau lâu như vậy, Uyển Uyển cơ bản cũng biết chị Huyên Huyên là đứa trẻ như thế nào, nếu không có người lớn dặn dò thì việc nàng ấy chủ động chia thức ăn cho người khác là một kỳ tích.

“Bởi vì chị là một người bạn tốt, ha ha ...” Huyên Huyên bật cười lớn nói.

Nếu người khác thì chắc chắn sẽ không tin lời nàng nói, nhưng Uyển Uyển ngây thơ lại tin ngay, thế là nàng nghiêng đầu sang chuẩn bị ăn.

“Sau này chúng ta đến đây ăn đồ ăn thường xuyên luôn có được không?” Đúng lúc này, Huyên Huyên lên tiếng với vẻ mặt vô cùng mong chờ.

“Hia hia… nhưng chúng ta không có tiền.” Uyển Uyển cười nói.

“Hả? Đúng rồi.”

Huyên Huyên suy nghĩ lại, rồi nhanh chóng thu tay về, làm Uyển Uyển cắn hụt một miếng.

“Hia hia hia...” Uyển Uyển lại không để tâm, mà chỉ mỉm cười ngốc nghếch.

“Tiền của em đều để ở chỗ mẹ em rồi, em có thể tìm mẹ lấy lại.” Uyển Uyển lại nói tiếp.

Huyên Huyên cũng nhớ ra, hồi Tết nàng đã nhận được rất nhiều lì xì, và cũng đưa hết cho mẹ rồi.

Thế là nàng lại đưa chiếc nĩa có lạp xưởng ra.

Nhưng lúc này, lại nghe thấy Uyển Uyển nói: “Nhưng tiền ở đây thì không giống.”

Khi Lưu Vãn Chiếu mua đồ cho nàng, nàng đã nhìn thấy, tiền này rất khác với tiền mình được lì xì hồi Tết.

Huyên Huyên nghe vậy thì sững người, cuối cùng vẫn thu dĩa về.

Nhưng ngay khi nàng đang sững người ra, thì Uyển Uyển đã há miệng, ăn nó mất rồi.

“Này...”

Lỗ mất rồi.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment