Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 986 - Chương 986: Lời Chúc Phúc Tốt Đẹp Nhất.

Chương 986: Lời Chúc Phúc Tốt Đẹp Nhất. Chương 986: Lời Chúc Phúc Tốt Đẹp Nhất.

"Emilia, nếu như có một ngày ba vĩnh viễn rời đi, con cũng đừng buồn."

Richard ngồi cùng Emilia ở trước bậc thang, nhìn người đi đường lui tới.

"Được nha, ba ba." Emilia nói.

"Tuy rằng nghe con nói như vậy, ba rất là yên tâm, thế nhưng con đồng ý thẳng thắn như vậy, ba lại có chút thương tâm rồi." Richard nghiêng đầu, nhìn bé gái bên cạnh, giả vờ thoải mái.

Trong lòng hắn thật sự rất buồn, đương nhiên không phải là bởi vì một câu nói của con gái, mà là sẽ không còn được gặp lại con gái của hắn nữa rồi.

Emilia nghiêng đầu nhỏ, tầm mắt hai người chạm nhau giữa không trung.

"Ba ba, ba đã chết rồi có đúng hay không?" Emilia đột nhiên nói.

Richard có chút chột dạ mà nhìn qua chỗ khác.

"Ha ha, sao có thể có chuyện đó, ba chỉ là bởi vì công việc cho nên rất lâu sau này sẽ không thể trở về được mà thôi." Richard cười gượng giải thích nói, nhưng mà có vẻ rất trắng xám vô lực.

Emilia thở dài, quay đầu, chống cằm, nhìn người đi đường và xe cộ lui tới bên ngoài với vẻ mặt ưu sầu.

Nhìn nàng còn nhỏ tuổi nhưng mặt lại đầy ưu sầu, Richard tràn đầy đau lòng, đưa tay muốn chạm vào trán của nàng.

Đúng lúc này, Emilia đột nhiên nói: "Con biết tất cả mọi chuyện, ông nội Suzie đã chết rồi, con còn đi tham gia lễ tang của hắn. Suzie nói người chết rồi thì linh hồn sẽ lên Thiên đường, sẽ không còn được gặp lại nữa, còn có Micy mà con nuôi, nó cũng chết rồi..."

Richard cũng biết ông Suzie, hắn mở một tiệm bánh kẹo, lúc nhỏ Richard thường xuyên đến thăm, ngoài ra còn có Micy, là hamster mà Richard mua cho Emilia...

Thực ra đứa trẻ lớn tầm Emilia, thứ nên hiểu thực ra đều hiểu rồi, dù sao hiện nay xã hội thông tin phát triển như vậy, không nói đến bạn bè xung quanh mà chính là qua tivi, Internet…đều có thể tiếp xúc được với tin tức liên quan tới cái chết.

Nhưng mà người lớn luôn cho rằng các nàng vẫn là trẻ con, cái gì cũng không hiểu, thực ra là bọn họ không hiểu trẻ nhỏ mà thôi.

Richard im lặng không nói gì, mấy lần há miệng lại không biết nên nói gì.

"Emilia, người đều sẽ chết, không có gì phải sợ sệt, cái chết chỉ là một khởi đầu mới." Richard cuối cùng há miệng nói.

Emilia nghe vậy thì lộ ra vẻ mê man, vậy thì có chút cao thâm rồi, nàng không hiểu lắm.

"Người chết rồi đều sẽ tới thiên đường, thế nhưng nếu như mỗi người chết đều chờ ở Thiên đường, vậy người ở trên Thiên đường sẽ quá nhiều. Cho nên mỗi một người đều sẽ biến thành trẻ con một lần nữa, sau đó được Delivery Stork đưa đến một ngôi nhà ấm áp một lần nữa." Richard suy nghĩ một chút rồi giải thích.

Thực ra ở mấy chỗ như nước Anh có truyền thuyết liên quan tới Delivery Stork, loại chim này chuyên vận chuyển trẻ nhỏ.

Có chút tương tự với truyền thuyết Tống Tử Nương Nương.

Rất người người Châu u đều tin tưởng sự tồn tại của Delivery Stork.

"Vậy con cũng được Delivery Stork đưa đến nhà sao?" Emilia tò mò hỏi.

"Đương nhiên, khi đó ba và Merida mới vừa kết hôn không lâu, ba mẹ rất yêu nhau, đồng thời có một ngôi nhà ấm áp. Ba nghĩ con ở Thiên đường nhất định là bởi vì nhìn thấy ba mẹ yêu nhau như vậy cho nên mới chọn chúng ta làm ba mẹ của con, thế là để Delivery Stork mang con đến nhà ba mẹ, làm con gái của ba mẹ." Richard nói.

"Đương nhiên là thật rồi." Đúng lúc này, phía sau bọn họ truyền đến tiếng nói chuyện của Melinda.

Nàng đã đứng ở cửa không biết từ lúc nào, tựa ở trên khung cửa nghe hai người nói chuyện.

Melinda đứng dậy đi về phía Emilia, ngồi xuống ở bên người nàng.

"Con nho nhỏ, da thịt mềm mềm, vô cùng đáng yêu, lần đầu tiên ba con nhìn thấy con đã hưng phấn đến nhảy lên. Hắn đã gọi tất cả mọi người cũng đến, tổ chức cho con một bữa tiệc lớn, hoan nghênh con đến với gia đình của chúng ta." Melinda ôn nhu vuốt vuốt mái tóc rối trên trán nàng rồi nói.

"Con biết, con biết, con nhìn thấy ở trên album ảnh rồi..." Emilia hưng phấn không thôi.

"Đúng, ba mẹ còn chụp rất nhiều bức ảnh đẹp cho con, con đều thấy rồi."

"Như vậy đi ba ba, sau khi ba tới thiên đường, để Delivery Stork đưa ba tới làm bảo bảo của con đi. Con nhất định sẽ yêu ba giống như ba đã từng yêu con." Emilia quay đầu nói với Richard.

"Đương nhiên rồi, nhưng trước lúc này, con phải tìm được một người yêu con, có một ngôi nhà ấm áp." Richard mỉm cười nói, đây lời chúc phúc tốt đẹp nhất của hắn đối với Emilia.

"Được nha." Emilia đáp ứng rất thẳng thắn.

Có lẽ nàng cho rằng chuyện này rất dễ dàng.

Thế nhưng rất nhanh, Emilia lại lộ ra vẻ buồn bã, nàng nhỏ giọng nói "Nhưng mà... Nhưng mà trước lúc này, con nhớ ba thì phải làm sao bây giờ?"

"Con có thể đến giáo đường cầu nguyện, như vậy ba sẽ có thể nghe thấy lời mà con muốn nói với ba rồi." Richard nói.

Mặt Emilia giãn ra, nở nụ cười, nhìn ba ba bên phải một chút rồi lại nhìn mẹ bên trái một chút.

Giờ phút này, nàng rất hạnh phúc.

...

Bữa tiệc sinh nhật của Emilia vốn là vào buổi tối, thế nhưng bởi vì Richard nên Melinda đã tổ chức tạm thời vào buổi trưa, buổi tối lại tổ chức từ đầu sau.

Ngoại trừ một nhà bọn họ ra, khách đến từ bên ngoài chính là mấy người Hà Tứ Hi.

Tuy rằng người không nhiều, thế nhưng Melinda vẫn chuẩn bị lượng lớn đồ ăn ngon và rất nhiều món quà nhỏ.

Đây đại khái là ngày vui vẻ nhất của Emilia trong mấy năm qua.

Có mẹ, có bạn bè mới quen, quan trọng nhất chính là có ba ba.

Mọi người cùng nhau hát chúc mừng sinh nhật, tặng cho nàng lời chúc phúc tốt đẹp nhất.

Nàng đương nhiên cũng nhận được rất nhiều quà, đặc biệt là chiếc thuyền trong bình mà ba ba tặng cho nàng, nàng rất quý trọng nó, đặt nó vào trong một cái hộp thủy tinh.

Thế nhưng thời gian đẹp đẽ luôn ngắn ngủi, gặp nhau đều sẽ phải chia xa.

Đã đến lúc Richard phải rời đi.

Một vệt ánh sáng xuất hiện ở trong nhà.

Đây là ánh sáng tiếp dẫn.

Nhưng không đợi Richard đi vào, bên ngoài truyền đến một tiếng gõ cửa.

Melinda đi đến mở cửa, một mục sư toàn thân tỏa ra ánh sáng xuất hiện ở trước mặt nàng.

Mục sư mặc trang phục mục sư, trong tay cầm Thánh Kinh, mặt mỉm cười, chỉ là tuổi tác có chút lớn, tóc trắng phơ, thế nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy càng thêm hiền lành.

"Phu nhân, thời gian của Richard đã đến rồi, tôi đến đây để đón hắn." Mục sư nói.

Lẽ ra linh hồn Richard không có gì đặc thù, lẽ ra không nên có đãi ngộ như vậy.

Thế nhưng bởi vì Hà Tứ Hải khiến cho bọn họ trở nên coi trọng, đây chính là đang biểu đạt một loại thái độ.

Mà ánh sáng tiếp dẫn giữa không trung trong phòng cũng không ngừng co rút lại, sau đó biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, giống như chưa bao giờ xuất hiện.

Đương nhiên Hà Tứ Hải cũng nhận được thù lao của Richard, không quản ngươi có đến Minh Thổ hay không thì đều phải giao thù lao, cho nên trong đầu hắn bỗng dưng có thêm tri thức liên quan đến các loại ngôn ngữ.

Nhìn ánh sáng tiếp dẫn biến mất, Hà Tứ Hải lộ ra vẻ trầm tư.

Ánh sáng tiếp dẫn, Linh Hồn Chi Hải, chúng sinh...

Hi vọng là chính mình lo xa rồi.

"Ba ba." Đúng lúc này, Emilia bỗng nhiên khóc lớn lên, đánh gãy dòng suy nghĩ của Hà Tứ Hải.

Chia lìa đều là bi thương, tuy rằng trước đó đã nói rất tốt, thế nhưng vào thời điểm thật sự phải rời xa, Emilia vẫn là vạn phần không muốn.

Ôm ấp, hôn, cuối cùng Richard vẫn rời đi theo mục sư.

Melinda ôm nàng vào trong lòng nhỏ giọng an ủi, chờ sau khi phản ứng lại rằng nhà còn có khách, nàng vừa ngẩng đầu thì trong phòng đã trống rỗng.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment