Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 987 - Chương 987: Nhân Tâm Của Bác Sĩ.

Chương 987: Nhân Tâm Của Bác Sĩ. Chương 987: Nhân Tâm Của Bác Sĩ.

Sau khi trở về từ Chester, Đào Tử và Huyên Huyên khai giảng nhà trẻ, Lưu Vãn Chiếu cũng chính thức đi dạy.

Thế là trong nhà chỉ còn dư lại Hà Tứ Hải và Uyển Uyển.

"Anh nói em này, đi nhà trẻ không tốt sao? Làm gì cứ đi cùng với anh vậy, trong nhà trẻ còn có Huyên Huyên và Đào Tử và các bạn nhỏ khác." Hà Tứ Hải nhìn về phía Uyển Uyển đang ngồi xổm ở bên cạnh hắn rồi nói.

"Hi hi... em không thích." Uyển Uyển cười nói.

Nàng nở nụ cười, hai con mắt của Uyển Uyển khiến người nhìn vào đều cảm thấy vui vẻ.

"Vì sao, trong nhà trẻ có thể làm quen với càng nhiều bạn nhỏ nha."

"Thế nhưng em càng yêu thích ông chủ hơn, hi hi..."

Tuy rằng nàng nói như vậy, Hà Tứ Hải đúng thật là vui vẻ.

Nhưng mà Hà Tứ Hải cũng biết nguyên nhân, rất là thương tiếc mà sờ sờ đầu nhỏ của nàng.

"Em vui vẻ là được rồi, nếu như cảm thấy phát chán thì có thể vào Phượng Hoàng Tập tìm Đại Hoàng và đám khỉ con mà chơi."

"Được nha." Uyển Uyển vui vẻ đáp.

Từ khi có cây đào kia, thái độ của đám khỉ kia đều khá hơn nhiều, không còn bài xích bọn nhóc theo chân chúng nó chơi nữa, đương nhiên tiền đề là phải có đào.

Nhưng mà nói đến điểm này, cũng không thể không tán thưởng nhân phẩm của những con khỉ này, không có sự đồng ý của Hà Tứ Hải, cho dù chúng nó có thèm cũng sẽ không đi trộm đào. Đương nhiên cũng có thể lần trước bị Hà Tứ Hải đánh cho sợ rồi cho nên nhớ lâu.

Từ sau khi trở về từ Chester, Hà Tứ Hải liên tiếp xử lý mấy tâm nguyện của người chết.

Mỗi một người chết có tâm nguyện chưa xong đều có một câu chuyện động lòng người và những tiếc nuối, thế nhưng hiện tại đã rất ít chuyện có thể làm cho Hà Tứ Hải cảm động.

Bởi vì sau khi hắn thấy qua nhiều, tâm thái phảng phất như cũng biến thành lãnh đạm hơn.

Không quản là tâm nguyện thế nào, cuối cùng đều là vì một chữ tình.

Đều nói chữ tình làm người đau đớn nhất, đúng là không sai một chút nào.

Mãi đến tận khi Hà Tứ Hải gặp giáo sư Tề.

Giáo sư Tề tên đầy đủ là Tề Nguyên Hà.

Là một chuyện gia khoa tim mạch rất có tiếng trong giới y học.

Hắn lưu lại nhân gian không muốn rời đi, là bởi vì một cuộc phẫu thuật.

Giáo sư Tề năm nay đã sáu mươi bảy tuổi, đã cần cù phấn đấu trong lĩnh vực y học gần bốn mươi năm.

Là người có cống hiến to lớn cho khoa ngoại tim, khoa nội tim, lồng ngực của Đại Hạ, thúc đẩy sự phát triển của y học Đại Hạ.

Nhưng mà giáo sư Tề đã về hưu được mấy năm, nhàn rỗi ở nhà.

Lẽ ra với lý lịch như vậy của hắn hẳn phải có rất nhiều bệnh viện đồng ý mời trở lại, làm chuyên gia chẩn đoán mới đúng.

Nhưng mà sau khi giáo sư Tề làm phẫu thuật trong thời gian dài, mang đến một thân ốm đau cho người tuổi đã cao như hắn, thân thể cực kém, chỉ có thể tĩnh dưỡng ở nhà.

"Tôi một đời trị bệnh cứu người, cũng không ngờ rằng đến lúc về già lại bị bệnh tật quấn thân. Đây cũng là nhân quả báo ứng." Giáo sư Tề cười nói, xem ra đúng là rất lạc quan.

"Cũng không thể nói như vậy, ông là bác sĩ, trị bệnh cứu người là thiên chức của ông. Nếu như nói bởi vì cứu người mà gặp báo ứng vậy thì cái nghề bác sĩ này đã sớm không nên tồn tại rồi." Hà Tứ Hải cười, rót cho Giáo sư Tề chén nước.

"Không, không, tôi trước đây vẫn không tin rằng là có quỷ, mãi đến tận khi chính mình biến thành quỷ thì không thể không tin những thứ này." Giáo sư Tề liên tục xua tay.

"Tôi còn là thần tiên đây, tôi chính là quyền uy, tôi nói không có là không có." Hà Tứ Hải lạnh nhạt nói.

Giáo sư Tề nghe vậy thì bắt đầu cười ha hả, mấy cọng tóc trên đỉnh đầu dường như cũng lắc lư theo tiếng cười của hắn.

Uyển Uyển ngồi đọc sách tranh trên ghế sô pha bên cạnh đều bị tiếng cười của hắn thu hút nhìn lại.

"Tôi thiếu chút nữa quên mất cậu là thần tiên, thần tiên như này đúng là hoàn toàn khác với trong tưởng tượng của tôi." Một hồi lâu sau, Giáo sư Tề ngưng cười rồi nói.

"Thần tiên đều là người." Hà Tứ Hải thuận miệng nói một câu.

"Vậy 'Người' như cậu có nhiều không?" Giáo sư Tề tò mò hỏi.

"Vẫn nên nói một chút về tâm nguyện của ông đi." Hà Tứ Hải nói.

"Đúng, đúng." Thấy Hà Tứ Hải không muốn nói, giáo sư Tề đương nhiên cũng sẽ không tiếp tục truy hỏi.

"Tôi đã về hưu được mấy năm rồi, thế nhưng quãng thời gian trước một người mẹ họ Đái thông qua quan hệ cầu đến chỗ tôi, bởi vì con trai của nàng mắc phải một loại bệnh tim hiếm thấy. Phẫu thuật của loại bệnh này vô cùng khó khăn, người bình thường không làm được."

"Hiện nay ở trong nước chỉ có tôi từng làm hai lần, có kinh nghiệm trên phương diện này."

"Nàng mang con trai của mình đến cùng, nhóc con rất đáng yêu. Tôi thực sự không đành lòng thấy nó mỗi ngày đều phải sống ở giữa ranh giới sinh mệnh, bị ốm đau dằn vặt cho nên đã đồng ý với thỉnh cầu của người mẹ này, cũng không ngờ rằng thân thể tôi quá kém, không đợi được đến lúc làm phẫu thuật cho đứa bé đã đi đời nhà ma trước rồi."

"Nước ngoài cũng không làm được sao?" Hà Tứ Hải hỏi.

Bởi vì hắn chú ý tới lời nói của giáo sư Tề, có nhấn mạnh là trong nước.

"Nước ngoài có thể, trên thực tế chứng tim thất trái phát triển không tốt thường xảy ra nhiều với quốc gia phương tây, mà trong nước thì bệnh tim bẩm sinh thất phải thường xảy ra nhiều hơn, cho nên các quốc gia phương tây có nhiều kinh nghiệm lâm sàng và giải phẫu hơn."

"Nếu như vậy, để người mẹ kia mang theo đứa nhỏ ra nước ngoài trị liệu không phải là tốt rồi sao?" Hà Tứ Hải nghe vậy thì lập tức bật thốt lên.

Sau khi nói xong hắn mới phản ứng lại.

Quả nhiên liền nghe giáo sư Tề nói: "Bọn họ đến từ nông thôn, điều kiện gia đình không được tốt lắm, đứa nhỏ bị bệnh nhiều năm như vậy hầu như đã móc trống rỗng của cải, có thể tìm tới tôi, sợ là cũng phải đánh đổi không ít, nào còn có tiền ra nước ngoài chạy chữa nữa."

Hà Tứ Hải nghe vậy thì rơi vào trầm tư, nói như vậy, tâm nguyện của giáo sư Tề có hai loại khả năng, một là hy vọng bệnh của đứa nhỏ có thể tốt lên, một là hy vọng bản thân mình có thể chữa khỏi cho đứa nhỏ.

Nếu như là cái trước thì Hà Tứ Hải có thể bỏ tiền để cho đứa nhỏ ra nước ngoài chạy chữa, vấn đề tiền đối với hắn bây giờ mà nói đều rất dễ giải quyết.

Nếu như là loại thứ hai, thì sẽ phiền toái hơn một chút.

Loại phẫu thuật tinh vi như này không chỉ cần dụng cụ giải phẫu và phòng phẫu thuật chuyên nghiệp mà còn cần người trợ giúp.

Hơn nữa lấy trạng thái thân thể của giáo sư Tề có thể kiên trì đến lúc kết thúc phẫu thuật sao?

Nói chung là khá phiền toái.

"Cho nên, giáo sư Tề, tâm nguyện của ông rốt cuộc là cái gì đây?"

"Lúc tôi chết, nhớ đến bệnh của đứa nhỏ, trong lòng tiếc nuối bản thân mình không có cơ hội phẫu thuật chữa khỏi bệnh cho hắn."

Quả nhiên, tâm nguyện của giáo sư Tề là điều thứ hai.

"Tâm nguyện của tôi có phải là rất phiền phức hay không?" Thấy Hà Tứ Hải rơi vào trầm tư, giáo sư Tề có chút thấp thỏm hỏi.

Chính hắn cũng biết khó khăn trong đó, phẫu thuật không phải chỉ là nằm ở trên giường, cầm dao cắt bụng ra liền được.

Yêu cầu về phòng phẫu thuật và hoàn cảnh đều rất cao, hơn nữa bây giờ phòng phẫu thuật tại bệnh viện nào mà không xếp đầy, cho dù muốn mượn dùng thì cũng không phải là người bình thường có thể mượn được.

Hà Tứ Hải gật gật đầu, đúng là có hơi phiền toái, thần tiên cũng không phải vạn năng.

Hà Tứ Hải cũng nói với hắn sự khác biệt giữa hai tâm nguyện.

Giáo sư Tề nghe vậy thì nở nụ cười, "Thực ra chỉ cần có thể trị hết bệnh cho đứa nhỏ là được, về phần có phải là do tôi trị hay không đều không quan trọng."

"Tâm nguyện thực ra chính là chấp niệm trước khi chết, nếu như muốn tự tay chữa khỏi cho hắn chính là chấp niệm của ông thì dù có đi nước ngoài chữa được bệnh thì ông cũng không nhất định có thể buông bỏ chấp niệm. Nếu như là như vậy thì ông có thể sẽ phải ở lại nhân gian rất lâu, mà không thể tiến vào luân hồi lần nữa."

"Vậy cũng không sao cả, trước đây lúc còn trẻ bởi vì công tác cho nên tôi mỗi ngày đều ở trong phòng phẫu thuật, hiện tại nhân cơ hội này, tôi muốn đi khắp nơi một chút, ngắm non sông tươi đẹp của đất nước chúng ta."

Giáo sư Tề đúng là nhìn rất thoáng, không hề để tâm đến việc mình lưu lại nhân gian sẽ làm lỡ thời gian luân hồi đầu thai.

"Thử xem trước đã rồi nói sau đi." Hà Tứ Hải cầm điện thoại lên.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment