"Mẹ, con có phải là sắp chết rồi hay không?" Tô Viễn Huy mới có tám tuổi quay sang hỏi mẹ mình.
"Làm sao biết được, bệnh của con chẳng mấy chốc sẽ tốt lên." Người mẹ Lô Tư Tư đang bóc ngô ở bên cạnh nghe vậy thì thả đồ trong tay xuống, ra vẻ thoải mái nói.
Bên cạnh đồng dạng đang ở bóc hạt ngô Tô Truyền Hà ngẩng đầu liếc mắt nhìn con trai, đầy mắt thương tiếc.
Con trai đã tám tuổi, lớn lên vừa gầy lại thấp, không khác gì một đứa trẻ năm, sáu tuổi.
Từ sinh ra đã kiểm tra ra bệnh tim bẩm sinh, chỉ cần hơi vận động mạnh một chút thì sắc mặt sẽ tái nhợt, choáng đầu, cảm giác như có thể chết đi bất cứ lúc nào.
Những năm này bọn họ cẩn thận che chở, không dám buông lỏng một chút nào, lúc này mới hữu kinh vô hiểm lớn như vậy.
Nhưng mà căn bệnh này chính là một quả bom hẹn giờ, chỉ cần không chữa khỏi thì không biết sẽ nổ tung bất cứ lúc nào.
Nhưng là ——
"Mẹ, tối hôm qua con đã nghe thấy ba và mẹ nói chuyện."
Tô Viễn Huy rụt cổ một cái, thu tay áo lại một chút, rụt tay vào trong ống áo, tuy rằng ánh mặt trời rất tốt, chiếu vào trên thân người ấm áp, thế nhưng hắn vẫn cảm nhận được một cỗ ý lạnh, nhưng mà hắn đã quen.
"Mẹ đã nói cái gì với ba con rồi?" Lô Tư Tư hỏi.
Nàng có bệnh hay quên, cộng với tối hôm qua nói nhiều lời như vậy, nào có biết con trai đang nói đến cái gì.
"Ba ba nói các người sẽ sinh thêm một bảo bảo nha, chờ sau này nếu như con chết rồi thì các người còn có một đứa bé, sẽ không còn buồn nữa." Tô Viễn Huy bình tĩnh nói.
Lô Tư Tư nghe vậy thì ra vẻ tức giận, nói: "Đừng nghe cha con nói bậy, tối hôm qua hắn uống quá nhiều rượu rồi."
Tô Truyền Hà bên cạnh cúi đầu bóc hạt ngô, giống như là không nghe thấy.
Đại khái là cảm thấy giọng điệu của mình của có chút nặng, Lô Tư Tư lại nói: "Mẹ đã lớn tuổi như vậy rồi, còn sinh cái gì mà sinh. Mẹ có một mình con là được rồi, sinh thêm một đứa, mẹ có thể sẽ không có đủ tinh lực để chăm sóc."
"Có thể sinh thêm một em gái, con trai rất nghịch ngợm, em gái nhất định sẽ rất biết điều, rất nghe lời." Tô Viễn Huy nói với vẻ mặt chờ đợi.
Từ nhỏ hắn đã không có bạn chơi, các bạn nhỏ cùng thôn đều không muốn chơi với hắn, bởi vì cha mẹ họ đều từng căn dặn, không được chơi với hắn.
Cũng không phải là có ý đồ gì xấu, mà là bởi vì sợ Tô Viễn Huy đột nhiên phát bệnh, bản thân sẽ bị liên lụy.
Cho nên Tô Viễn Huy cũng muốn có một người em trai hoặc là em gái, thế nhưng hắn càng nghiêng về em gái hơn, con trai trong thôn quá nghịch ngợm rồi, hắn nhưng đã thấy ở trong mắt.
"Đây là chuyện người lớn, trẻ nhỏ như con đừng nghĩ nhiều." Tô Truyền Hà bỗng nhiên ngẩng đầu lên rồi nói.
"Ai ~ "
Tô Viễn Huy thở dài thật sâu, giống như là một người lớn, mặt đầy ưu sầu.
Hắn biết, bệnh của mình đại khái là không thể trị hết được.
Lần trước đi gặp ông nội bác sĩ kia cùng với mẹ, nghe nói đã qua đời rồi.
Cho nên bệnh của hắn không trị hết được rồi, trong lòng hắn rất rõ ràng, huống hồ hắn còn nhiều lần nhìn thấy mẹ lén lút khóc.
"Được rồi, con trai, vui vẻ một chút, trước đó con không phải muốn đến chỗ gì mà Rạp phim Vui Vẻ hay sao? Chờ thời tiết ấm áp hơn một chút, ba mẹ sẽ mang con đi có được hay không."
Tô Truyền Hà thấy dáng vẻ này của con trai, thế là cố gắng muốn hắn vui vẻ.
Nhưng mà Tôn Viễn Huy cũng không có vui vẻ, tuy rằng hắn rất muốn đến chỗ đó, nhưng mà hắn đi được hai bước thì đã thở dốc, đi đến đó thì lại có thể như thế nào.
"Mẹ, nếu như con chết rồi, mẹ hãy chôn con bên cạnh ông nội, như vậy thì con sẽ có thể bồi tiếp ông nội. Ông nội trước đây thích nhất là con, hơn nữa nơi đó cao như vậy, con ở phía trên liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy nhà..."
Ông nội của Tô Viễn Huy đã qua đời vào mấy năm trước, được chôn ở trên ngọn núi không xa sau nhà, địa thế rất cao, có thể nhìn xuống toàn bộ thôn xóm, cũng là vị trí mộ tổ của thôn bọn họ.
"Được rồi, một đứa nhóc như con nói mấy lời như này làm gì, buổi trưa mẹ con sẽ hầm canh xương cho con, ăn nhiều một chút, mau chóng khỏe lên. Ông đây còn muốn nhìn con đọc sách thi đại học đây." Tô Truyền Hà nói xong liền cúi đầu.
Nước mắt của Lô Tư Tư đã thấm đẫm viền mắt từ lâu, thế nhưng nàng cũng không khóc.
Nhiều năm như vậy, nàng đã từng thương tâm, khổ sở, khóc lóc, than phiền... Nhưng mà lại có thể như thế nào đây, dù sao cũng phải vượt qua những tháng ngày này.
Bệnh của con trai vốn đã thấy hi vọng, bọn họ tràn đầy vui vẻ, thậm chí đã lên kế hoạch cho con trai sau khi trị khỏi bệnh.
Nhưng mà hi vọng đột nhiên bị dập tắt, đây mới là chuyện tàn nhẫn nhất.
...
"Thần tiên đại nhân." Hà Tứ Hải đang chuẩn bị cùng Uyển Uyển đi đón Đào Tử và Huyên Huyên tan học, chợt nghe ven đường có gọi.
Hà Tứ Hải quay đầu lại, vẻ vẻ nói: "Là Đại Tráng à, sao em lại qua đây rồi?"
Uyển Uyển cũng vui vẻ gọi một tiếng anh Đại Tráng.
"Thảo Nhi đến trường rồi, em liền qua đây gặp thần tiên đại nhân."
Nói xong lại nhăn nhăn nhó nhó, nói: "Em không có tiền, cũng mua không được quà tặng, cho nên năm mới mới không đến chúc Tết được, anh không nên bởi vậy mà tức giận."
Hà Tứ Hải có chút buồn cười mà xoa xoa đầu của hắn, nói: "Một đứa bé như em nghĩ nhiều như vậy làm gì? Anh còn không đến mức sẽ tức giận bởi chút chuyện nhỏ này, lần sau muốn tới thì tới."
Đại Tráng nghe vậy thì vui vẻ nở nụ cười.
"Thảo Nhi như thế nào, sống tốt không?"
Đại Tráng nghe vậy thì lộ ra một nụ cười vui vẻ.
"Thảo Nhi hiện tại sống rất tốt, cô Dương và thầy Vương đều rất yêu thích Thảo Nhi. Năm mới, bọn họ không chỉ mua quần áo mới cho Thảo Nhi, còn cho nàng một hồng bao lớn. Cho tới bây giờ Thảo Nhi chưa từng nhận được hồng bao nào lớn như vậy."
"Hơn nữa, sau năm mới, cô Dương lại để cho Thảo Nhi đến trường rồi, còn dạy lớp của nàng. Thảo Nhi vô cùng vui vẻ, cũng không tiếp tục sợ gần đến đông, mỗi ngày đều có cơm ăn, còn có thịt..."
Đại Tráng vô cùng vui vẻ, nhưng mà lời nói ra lại làm cho người ta cảm thấy tràn đầy chua xót.
"Sống tốt là tốt rồi, đi thôi, chúng ta đến cửa hàng tiện lợi phía trước ngồi một chút đi." Hà Tứ Hải nói.
"Anh không đi đón mấy người Đào Tử tan học sao?"
"Không có chuyện gì, bây giờ còn đang sớm." Hà Tứ Hải nói xong liền dẫn đầu đi về phía trước, đồng thời đốt đèn Dẫn Hồn lên.
Đại Tráng có thân thể lập tức nhảy lên tại chỗ hai lần, loại này cảm giác chân đạp đến đất này thật sự là quá tốt.
Uyển Uyển đi lên trước, chủ động kéo tay Đại Tráng.
"Uyển Uyển."
"Hi hi... anh Đại Tráng."
Nhìn hai đứa nhóc nắm tay đi vào cửa hàng tiện lợi.
"Các em muốn ăn cái gì thì tự mình lấy đi." Hà Tứ Hải nói với hai người.
Sau đó hắn đi về phía quầy thu tiền, để người phục vụ lấy hai cái xúc xích nướng.
Vừa nãy thấy lúc Đại Tráng nói Thảo Nhi có thịt ăn có nuốt nước miếng, liền biết hắn đại khái cũng có chút thèm.
Tuy rằng sau khi làm quỷ không cần mấy thứ đồ ăn của con người, thế nhưng có chút dục vọng cũng không có biến mất.
Nhưng mà Hà Tứ Hải bảo bọn nhóc muốn ăn gì thì tự mình lấy, Đại Tráng lại không lấy cái gì cả, Uyển Uyển thì không khách sáo, cầm một túi khoai chiên và một túi kẹo sữa.
Khoai chiên là cho bản thân nàng ăn, kẹo sữa đợi lát nữa sẽ chia cho Đào Tử và Huyên Huyên.
Nhìn dáng vẻ hiểu chuyện của Đại Tráng, Hà Tứ Hải không nói gì, tự ý làm chủ, lại cầm mấy món đồ ăn vặt.
Sau đó ngồi xuống cạnh cửa kính.
Ngoài cửa kính, cách một con đường chính là hồ Kim Hoa.
Thời tiết ngày hôm nay rất tốt, gió nhẹ, ánh mặt trời chiếu vào mặt hồ Kim Hoa tạo nên từng đợt sóng trong trẻo. Mấy chuyền thuyền đánh cá đang căng buồm ở phía xa, một bầy chim nhỏ vây quanh cột buồm.
Thời tiết đúng là rất tốt.
Giống hệt như tâm trạng của Hà Tứ Hải vào lúc này.
------
Dịch: MBMH Translate