"Ông chủ, cho anh ăn." Uyển Uyển đưa một miếng khoai chiên lên cao, để bên miệng Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải không nói là không ăn, người ta đã nói như vậy rồi hắn đành hơi cúi đầu, đưa miệng đi qua.
"Hi hi..." Uyển Uyển lộ ra nụ cười vui vẻ.
Có lúc chính là như vậy, đứa nhỏ cho ngươi đồ ăn mà ngươi không ăn, thực ra sẽ làm cho nàng thấy như sản sinh ra khoảng cách.
Ngươi ăn, nàng sẽ cảm thấy ngươi cũng giống như nàng, sẽ biểu hiện rất vui vẻ. Uyển Uyển hiện tại chính là như vậy.
"Thần tiên đại nhân, cảm ơn anh đã mua nhiều đồ ăn ngon như vậy cho em." Đại Tráng rất hiểu chuyện nói.
"Không cần khách sáo, sau này nếu như em muốn ăn gì hay là tìm người nói chuyện thì có thể lại đây bất cứ lúc nào." Hà Tứ Hải quay đầu lại nói với Đại Tráng.
Hắn dường như nhìn thấy hình bóng của mình trước đây ở trên người Đại Tráng.
"Anh Đại Tráng lại đây cùng chơi đùa với bọn em đi." Uyển Uyển ở bên cạnh vui cười hớn hở nói.
"Đi thôi, chúng ta đi đón mấy người Đào Tử." Hà Tứ Hải thấy thời gian không còn sớm, thế là đứng lên nói.
Thế là ba người ra khỏi cửa hàng tiện lợi, lúc này bỗng có một con chim không biết bay tới từ nơi nào, xoay quay ở trên đỉnh đầu mọi người, còn không ngừng mà kêu to.
Uyển Uyển tò mò giơ một miếng khoai chiên lên cho nó, không nghĩ tới con chim kia lại thực sự bay xuống, ngậm lấy khoai chiên rồi bay đi, khiến cho nhóc con vô cùng hài lòng. Nàng vừa đi vừa lung lay lúc lắc, như là một con chim cánh cụt nhỏ vui sướng.
Đại khái bởi vì là ngày đầu khai giảng, đám bạn nhỏ ở nhà trẻ vô cùng nhiệt tình.
Cho nên sau khi tan học trước cửa đều đặc biệt náo nhiệt, tất cả đều đang líu ra líu ríu kể lại cho ba mẹ mình nghe chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Đào Tử và Huyên Huyên cũng không ngoại lệ.
Đào Tử nói Thẩm Di Nhiên lén mang theo rất nhiều đồ ăn vặt đến nhà trẻ.
Huyên Huyên nói nàng vốn có thể ăn được nhiều, nhưng mà bị Vu Minh Hạo nói cho cô giáo, bị giáo viên tịch thu rồi chia sẻ cho các bạn nhỏ khác nên nàng đã ăn ít đi.
Nàng hiện tại không thích Vu Minh Hạo, không muốn làm bạn với hắn nữa.
Nói như kiểu trước đó nàng rất yêu thích hắn, là bạn với hắn vậy.
Hai đứa nhóc líu ra líu ríu.
Uyển Uyển vừa cười hi hi vừa nghe các nàng nói, cũng không biết là có nghe hiểu được hay không.
Các nàng đều cảm thấy rất vui vì Đại Tráng đến đây chơi.
Đương nhiên càng vui vẻ hơn chính là Đại Tráng chia đồ ăn vặt trên tay cho các nàng.
Vốn là quãng đường gần mười phút, các nàng phiền phiền mãi đến nửa giờ đều chưa đi đến cửa tiểu khu.
"Hi~ "
Đúng lúc này, một chiếc The Beatles dừng ở ven đường, Lưu Vãn Chiếu đưa đầu ra ngoài từ chỗ ngồi của tài xế.
"Ngày hôm nay tan làm sớm như vậy sao?" Nhìn thấy Lưu Vãn Chiếu, Hà Tứ Hải cười hỏi.
"Xế chiều hôm nay em không có tiết, em liền về sớm một chút, em vốn định đi đón Đào Tử và Huyên Huyên." Lưu Vãn Chiếu cười nói.
"Chị, chị, nhìn dáng vẻ của chị đúng là rất vui vẻ, nhanh nói với em một chút, vì sao lại vui vẻ như thế? Là buổi trưa được ăn ngon sao? Hay là có gì vui? Nhanh nói để cho em vui vẻ một chút đi."
Huyên Huyên chạy tới, lay cửa xe của Lưu Vãn Chiếu, ngước cổ, tò mò hỏi.
"Em nha, chỉ có biết ăn thôi." Lưu Vãn Chiếu đưa tay ra, nhẹ nhàng nắn nắn gương mặt đầy thịt của nàng.
"Trẻ nhỏ ngoại trừ ăn và chơi ra thì còn có thể làm gì đây?" Huyên Huyên hùng hồn hỏi ngược lại.
Lưu Vãn Chiếu nhất thời nghẹn lời, đúng thật là như vậy.
Nhưng mà Hà Tứ Hải cũng rất tò mò, tâm trạng của Lưu Vãn Chiếu ngày hôm nay xem ra vô cùng tốt.
"Chị, chị, chị còn không nói cho em biết đâu." Huyên Huyên kiên nhẫn hỏi tiếp.
"Bởi vì giáo viên khác nói sau kỳ nghỉ đông, chị lại càng trở nên xinh đẹp hơn rồi." Lưu Vãn Chiếu vuốt gò má của chính mình, mặt tươi cười.
Huyên Huyên: →_→
Chỉ như này? Làm cho nàng rất chờ mong, còn tưởng rằng là có món gì ngon đây, thế là nàng xoay người rời đi.
Lưu Vãn Chiếu:...
"Lên xe, chị đưa các em trở lại." Lưu Vãn Chiếu lên tiếng.
"Mới không muốn, chúng em còn muốn chơi." Huyên Huyên từ chối mà không thèm quay đầu lại.
Trẻ nhỏ chính là như vậy, sáng sớm không muốn đến trường học, tan học lại không muốn trở về nhà.
Buổi tối Đại Tráng ăn xong bữa tối ở nhà Hà Tứ Hải sau đó mới trở về, không ở bên người em gái, hắn không yên lòng.
Nhưng mà trước khi rời đi, còn không ngừng cảm ơn Hà Tứ Hải, hiểu chuyện đến mức làm cho người ta phải đau lòng.
Nhưng mà chờ sau khi ăn xong cơm tối, Lâm Kiến Xuân tìm tới.
Lâm Kiến Xuân mang đến một tin tức tốt, công ty dược phẩm đã chính thức tuyên bố nghiên cứu phát minh thành công thuốc mới, đồng thời thông qua thí nghiệm lâm sàng, công bố tin tức chính thức, giá cổ phiếu đương nhiên là tăng vọt.
Cổ phiếu vốn có giá trị 1 tỷ 2 đã cao tới 1.3 tỷ, tốc độ tăng gần 10%, hơn nữa đây còn không phải là điểm cao nhất, phía sau chắc chắn là còn tiếp tục tăng lên.
Dựa theo phỏng đoán của Lâm Kiến Xuân, tốc độ tăng cuối cùng có thể đạt đến ba đến bốn lần. Đây là tốc độ tăng rất cao rồi, đương nhiên thời gian này chắc chắn sẽ không quá ngắn, ít nhất là trong vòng một năm mới có thể đạt đến được.
Cho nên ý của Lâm Kiến Xuân chính là muốn hỏi Hà Tứ Hải muốn bán lúc nào.
Nhưng mà hắn không đợi Hà Tứ Hải trả lời, đã đưa ra kiến nghị của mình.
Hắn kiến nghị Hà Tứ Hải khoan lại bán tháo, lại chờ một chút.
"Nếu như tài chính của ông không vội dùng, vậy thì đợi thêm một chút." Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút rồi nói.
"Đương nhiên là không vội, đây là một cơ hội cực kỳ tốt, hiện tại mà bán tháo thì đúng là đáng tiếc rồi." Lâm Kiến Xuân vội vàng nói.
Hà Tứ Hải phản ứng lại, tại sao Lâm Kiến Xuân lại chủ động mở miệng kiến nghị, mà không phải chờ hắn chủ động nói.
Bởi vì Hà Tứ Hải chủ động nói, cho dù tài chính của Lâm Kiến Xuân có căng thẳng thì phỏng chừng cũng sẽ nói là không căng thẳng.
Mà lấy tính cách không muốn gây phiền phức cho người khác của Hà Tứ Hải từ trước đến giờ, có thể trực tiếp lựa chọn bán ra.
Nếu đã bàn xong với Hà Tứ Hải, Lâm Kiến Xuân cũng không ngồi lâu, đứng lên bắt chuyện một tiếng với Đào Tử, Huyên Huyên và con gái đang chơi đùa rồi về nhà.
"Ồ ~" Uyển Uyển nghe vậy thì trợn mắt lên, miệng nhỏ khẽ nhếch, giống như là đang nói, vậy đã phải đi về rồi?
"Thời gian đã không còn sớm nữa, mẹ con đang chờ con ở nhà đấy, để ngày mai lại tới chơi đi." Lâm Kiến Xuân nhìn thời gian một chút rồi nói.
Nha đầu này, đã ở nhà của Hà Tứ Hải một ngày, ngay cả cơm tối đều ăn ở nhà Hà Tứ Hải.
Cảm thấy nàng đều sắp thành con gái của Hà Tứ Hải rồi.
"Mẹ con đã một ngày không thấy con rồi, rất là nhớ con." Lâm Kiến Xuân lại cường điệu một câu.
Uyển Uyển vốn đang ngồi dưới đất nghe vậy thì trở mình một cái rồi bò lên, mẹ nhớ nàng rồi, nàng cũng nhớ mẹ rồi.
Tạm biệt ông chủ...
Tạm biệt Đào Tử...
Tạm biệt Huyên Huyên...
Nàng chủ động kéo tay Lâm Kiến Xuân rồi đi ra ngoài.
Thấy Uyển Uyển rời đi, Huyên Huyên suy nghĩ một chút cũng đứng lên chuẩn bị về nhà.
"Không cho phép em đi, em còn có chuyện cần làm." Hà Tứ Hải lập tức kéo nàng lại.
Huyên Huyên: -_-||
"Em vẫn là trẻ nhỏ, em phải về nhà ngủ nha."
Nhóc con vô cùng thông minh, lập tức bày ra bộ dạng vô cùng mệt mỏi.
"Ai bảo chính em gây ra vấn đề, lại đi tìm cho anh hai 'Người' đến đây." Hà Tứ Hải gõ nhẹ một cái ở trên đầu nàng rồi nói.
Huyên Huyên lộ ra nụ cười xấu hổ, sau đó lấy đèn Dẫn Hồn ra từ phía sau mông của mình rồi chạy đi như một làn khói.
Đào Tử nhìn hai bên một chút, Uyển Uyển và Huyên Huyên đều đi rồi, lập tức cảm thấy tẻ nhạt.
Nàng suy nghĩ một chút, một phát bắt được tiểu Bạch bên cạnh, vào lúc tiểu Bạch đang kinh hoàng muốn giãy dụa, Đào Tử đã ôm nó, chui vào Phượng Hoàng Tập.
Nàng đi tìm Đại Hoàng chơi.
Hà Tứ Hải cũng không quản nàng, rất nhanh Huyên Huyên đã đưa hai 'Người' đến.
Nhưng mà hai 'Người' này là một đôi vợ chồng, bọn họ chỉ có một tâm nguyện chung.
------
Dịch: MBMH Translate