Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 990 - Chương 990: Nghi Hoặc.

Chương 990: Nghi Hoặc. Chương 990: Nghi Hoặc.

Trong đôi vợ chồng mà Huyên Huyên dẫn lại đây, nữ tên là Chu Lai Liên, nam tên là Phan Chí Thành.

Nhìn cách ăn mặc của bọn họ liền biết, cuộc sống khi còn sống không được tốt lắm.

Hơn nữa cho dù là trạng thái linh hồn cũng có vẻ khá là già nua, ngôn ngữ cử chỉ khá giống với Trình Hải Siêu trước đó, sợ hãi rụt rè, rất không tự tin.

Cho dù Hà Tứ Hải mời bọn họ ngồi xuống, hai người cũng là bộ dạng cẩn thận từng li từng tí một.

Hà Tứ Hải cũng không nói gì, thắp sáng đèn Dẫn Hồn.

Hai vợ chồng tuy rằng vô cùng sửng sốt, nhưng cũng không dám có động tác quá lớn, chỉ là lặng lẽ chà xát tay, sờ sờ ở trên người mình, giống như là sợ sệt quấy nhiễu đến Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải cầm lấy ấm trà, cho cho mỗi người bọn họ một chén.

"Uống trà đi." Hà Tứ Hải chào hỏi.

"Cảm ơn." Hai vợ chồng rất khách sáo, vội vàng đứng lên nói cảm ơn.

"Nông thôn?" Hà Tứ Hải đưa tay ra hiệu cho bọn họ ngồi xuống nói chuyện.

"Vâng." Chồng Phan Chí Thành vội vàng gật gật đầu.

"Không cần như vậy, cũng không cần sợ hãi, thực ra tôi cũng đến từ nông thôn, từ nhỏ đã lớn lên ở nông thôn, quê của các người ở đâu, cũng là gần Hợp Châu à..."

Theo lời nói của Hà Tứ Hải lời nói, hai người chậm rãi bình tĩnh lại.

Vừa mới bắt đầu chỉ có Phan Chí Thành thỉnh thoảng chen lời, từ từ Chu Lai Liên cũng sẽ thỉnh thoảng nói đôi câu.

Hai vợ chồng này cũng là người cực khổ, xuất thân nông thôn, có một đứa con gái, sáu năm trước Phan Chí Thành chết bởi vì tai nạn xe cộ.

Sau khi chết rồi hắn bởi vì không bỏ xuống được con gái, cho nên vẫn luôn du đãng ở nhân gian.

Cũng không ngờ rằng bốn năm sau, Chu Lai Liên cũng chết vì ung thư, để lại một mình con gái Phan Ngân Xuân mười tuổi.

Hà Tứ Hải nghe vậy sửng sốt thì một chút, để cái chén trong tay xuống, ban ngày Đại Tráng vừa mới đi, không nghĩ tới hiện tại lại gặp phải trường hợp như này.

Cảnh ngộ của cô bé này tuy rằng không giống với Đại Tráng, thế nhưng kết quả tương đồng, đều còn lại một bé gái một người lẻ loi sống trên đời.

"Vậy nàng hiện tại do ai chăm sóc?" Hà Tứ Hải có chút lo lắng hỏi.

Từ sau khi có Đào Tử, khi nghe đến những trường hợp như này, hắn đều sẽ không tự chủ được mà nghĩ đến Đào Tử, sau đó liền cảm thấy lo lắng.

"Hiện tại do chú của nàng chăm sóc." Chu Lai Liên nói.

Hà Tứ Hải nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.

"Chú của nàng đối với nàng có tốt không?" Hà Tứ Hải hỏi.

Chu Lai Liên mới vừa muốn nói chuyện, Phan Chí Thành đã giành nói: "Rất tốt."

Hà Tứ Hải nhìn ra, lời này không thật.

"Ăn ngay nói thật, tôi mới có thể giúp các người." Hà Tứ Hải khẽ nói.

Hai vợ chồng nghe vậy thì có chút hoảng rồi.

"Cũng không phải nói là không được, chỉ là..." Chu Lai Liên ấp a ấp úng.

"Chỉ là không để cho đứa nhỏ đến trường, đây là tâm nguyện lớn nhất của chúng tôi. Chúng tôi hi vọng nàng có thể đến trường, có thể đi ra ngoài, tương lai không nên giống như chúng tôi." Phan Chí Thành tiếp lời.

Thì ra sau khi Chu Lai Liên qua đời, con gái mười tuổi Phan Ngân Xuân của bọn họ liền do gia đình chú của nàng nuôi nấng.

Nhưng mà gia đình người chú cũng không sống ở quê nhà, hai vợ chồng thuê cái mặt tiền rồi làm ăn ở Hợp Châu.

Cho nên để có thể chăm sóc cho nàng, Phan Ngân Xuân chỉ có thể bỏ học, theo hai vợ chồng đi đến Hợp Châu.

Bản thân hai vợ chồng vốn có hai đứa bé, sau khi thêm một Phan Ngân Xuân thì gánh nặng lại càng lớn hơn.

Cộng với đến trường ở chỗ này rất phiền phức, hơn nữa Phan Ngân Xuân vẫn ở nông thôn, tuy rằng học tập không tính là kém, thế nhưng đến trong thành phố thì hoàn toàn theo không kịp tiến độ.

Cộng với trên danh nghĩa nàng lại không phải là con cái của người chú, thủ tục cần thiết để đến trường lại càng thêm phiền phức.

Vì lẽ đó cho nên việc học liền bị trì hoãn.

Tiểu Ngân Xuân cũng rất hiểu chuyện, ban ngày giúp đỡ ở trong cửa hàng, có lúc còn có thể giúp đỡ chăm sóc hai người em họ.

"Nàng đã mười hai tuổi, lẽ ra đầu tháng chín năm nay phải lên cấp 2 rồi, nhưng mà nếu như bây giờ cứ tiếp tục trì hoãn thì đời này của nàng sẽ xong mất, cuối cùng..."

Chu Lai Liên liếc mắt nhìn chồng bên cạnh rồi thở dài thật sâu.

Cuối cùng sẽ giống như bọn họ, ngơ ngơ ngác ngác lớn lên, sau đó gả cho một người nhà quê, lại trải qua cuộc sống bình thường giống như bọn họ.

Bọn họ không muốn con gái như vậy, bọn họ muốn con gái thay đổi cách sống.

Tuy rằng bọn họ không có bản lĩnh, thế nhưng lại ký thác tất cả kỳ vọng lên trên người con gái.

"Muội muội rất thông minh, trước đây mỗi lần kiểm tra ở trường học đều có thể thi vào top đầu, có khi còn thi được một trăm điểm." Chu Lai Liên khen ngợi.

Muội Muội trong miệng nàng chính là con gái của bọn họ Phan Ngân Xuân.

"Cho nên tâm nguyện của các người chính là muốn con gái có thể đi học?" Hà Tứ Hải hỏi.

Hai vợ chồng nghe vậy thì vội vã gật gật đầu.

"Chúng tôi hi vọng nàng có thể đến trường thật tốt, tương lai có thể làm một người có tiền đồ. Hai chúng tôi không có văn hóa gì, một đời chỉ là làm công cho người ta." Phan Chí Thành nói.

Hà Tứ Hải nghĩ thầm, có văn hóa thì cũng phải làm công cho người.

Vấn đề là nhiều tiền hay ít tiền mà thôi, đương nhiên hắn không thể nói lời này ra.

Thế là gật gật đầu, bưng chén lên uống một hớp rồi nói: "Vậy được rồi, tôi nhận tâm nguyện này, tôi sẽ giúp các người hoàn thành."

"Cảm ơn, cảm ơn thần tiên đại nhân." Hai vợ chồng đưa hai tay tạo thành hình chữ thập, liên tục cảm ơn.

Sau đó Phan Chí Thành phản ứng lại đầu tiên, nhìn về phía vợ bên cạnh.

Chu Lai Liên lập tức rõ ràng ý của hắn, vội vàng tháo chiếc nhẫn từ trên tay xuống.

Kiểu dáng của chiếc nhẫn vô cùng đơn giản, chính là một vòng tròn, nhìn như là đồng thau.

"Đây là ba của Muội Muội đưa cho tôi lúc kết hôn, cũng là thứ có giá trị duy nhất trên người của chúng tôi, hy vọng tiếp dẫn đại nhân không nên ghét bỏ." Chu Lai Liên nâng nhẫn lên, vạn phần không muốn mà đưa nó tới trước mặt Hà Tứ Hải.

"Đây là vàng." Phan Chí Thành ở bên cạnh vội vàng bổ sung một câu.

Hà Tứ Hải cũng không khách sáo, trực tiếp đưa tay cầm nó đi qua.

Sau đó hắn lập tức phát hiện, đây sợ là không phải là vàng, ít nhất thì cũng không phải là vàng ròng, bởi vì cảm giác không đúng.

Nhưng Hà Tứ Hải vẫn gật gật đầu, đặt nhẫn lên trên bàn rồi nói: "Có thể, lấy chiếc nhẫn này làm thù lao, chúng ta đạt thành khế ước."

Theo lời nói của Hà Tứ Hải, hai vợ chồng lập tức sinh ra ý nghĩ ở trong lòng, cả hai đều lộ ra vẻ vui mừng.

"Các người nói cho tôi địa chỉ, nếu như ngày mai có thời gian thì tôi sẽ đến xem một chuyến." Hà Tứ Hải nói.

Hai vợ chồng nghe vậy liền vội vàng nói địa chỉ cho Hà Tứ Hải, sau đó không ngừng cảm ơn Hà Tứ Hải, cuối cùng vui vẻ mà rời đi.

Thực sự là lòng cha mẹ đáng thương trong thiên hạ.

Điều này làm cho hắn nhớ tới vợ chồng Hà Đào, bọn họ thật sự có thể buông bỏ hắn, buông bỏ Đào Tử?

Linh hồn của bọn họ thật sự đã luân hồi chuyển thế?

Ngoài ra, còn có linh hồn của ông nội Đào Tử- Hà Tông Thăng cũng chưa từng thấy.

Trước đây hắn không phải là chưa từng hoài nghi vấn đề này, nhưng cuối cùng vẫn cho rằng bọn họ hẳn là đã tiến vào luân hồi, đầu thai chuyển thế.

Nhưng sau khi hắn tiếp xúc với càng nhiều linh hồn thì nghi ngờ trong lòng lại càng lớn.

Dựa theo những gì mà vợ chồng Hà Đào đối với hắn và tình cảm đối với Đào Tử, sau khi chết rồi bọn họ tuyệt đối sẽ không thể trực tiếp đi tới Minh Thổ mà không c ràng buộc gì được.

Hơn nữa, tất cả đều tiến vào luân hồi trong thời gian ngắn ngủi như vậy.

Như vậy thì linh hồn của bọn họ rốt cuộc đã đi nơi nào?

Hay là nói, linh hồn của bọn họ...

Sắc mặt của Hà Tứ Hải hơi khó coi.

Nhưng mà trong lúc nhất thời hắn cũng không có manh mối.

Hắn đứng dậy chuẩn bị vào Phượng Hoàng Tập, gọi Đào Tử ra đánh răng rửa mặt rồi đi ngủ.

Lúc này, điện thoại di động lại vang lên.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment