Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 991 - Chương 991: Ba Ba Xấu.

Chương 991: Ba Ba Xấu. Chương 991: Ba Ba Xấu.

Điện thoại là Đinh Mẫn gọi tới.

Bởi vì giáo sư Tề cần tìm phòng phẫu thuật, Hà Tứ Hải đã xin nhờ Đinh Mẫn.

Thực ra thì phải bỏ tiền, cũng không phải là không được, nhưng quy trình chắc chắn là rất rườm rà, vẫn là cần tìm không ít quan hệ khơi thông mới được.

Cho nên không bằng trực tiếp tìm Đinh Mẫn, trực tiếp hơn chút.

Quả nhiên, có quốc gia làm chỗ dựa, chuyện gì cũng đơn giản hơn nhiều, nhu cầu từ trên xuống dưới đều được chấp hành vô cùng đơn giản.

Tuy rằng Đinh Mẫn nhiều lần nói không cần cảm ơn, đây là chức trách của nàng, thế nhưng Hà Tứ Hải vẫn biểu đạt lòng biết ơn của hắn, đồng thời rất khách sáo mà biểu thị muốn mời nàng ăn cơm.

Thế là Đinh Mẫn một lời đáp ứng.

Hà Tứ Hải:...

Nhìn điện thoại bị cúp, Hà Tứ Hải cười cười, lúc này mới cất điện thoại di động rồi đi vào Phượng Hoàng Tập.

Bên trong Phượng Hoàng Tập, Đào Tử đang ôm tiểu Bạch, cưỡi ở trên lưng Đại Hoàng, rong ruổi trên không trung.

Một bầy khỉ theo ở phía sau, động tác nhanh nhẹn, không ngừng chạy nhảy ở trên mái hiên, nhưng mà lần này chúng không lộ ra vẻ hung lệ nữa mà là đang chơi đùa cùng Đào Tử.

"Đào Tử, trở về rửa ráy rồi ngủ thôi." Hà Tứ Hải gọi một tiếng từ phía xa.

Tuy rằng khoảng cách rất xa, thế nhưng bởi vì tính đặc thù của không gian, hắn vẫn có thể nói chuyện với Đào Tử như bình thường.

Đào Tử quay đầu lại nhìn bốn phía một chút, không thấy ba ba, thế là chân ngắn nhỏ kẹp lại bụng Đại Hoàng, hưng phấn nói: "Ba tới bắt con nha, bắt được con sẽ trở về, ha ha..."

Sau đó lại nói với Đại Hoàng chạy nhanh lên một chút, chạy nhanh lên một chút, đừng để bị ba ba ta bắt được.

Đại Hoàng đại khái cũng có tâm khoe khoang, thân như lưu quang, không ngừng lóe lên trên không trung, lúc thì ở đông, lúc thì ở tây, lơ lửng không cố định, khiến cho đám khí đuổi theo trên đất choáng váng cả đầu óc.

Nhưng mà Đào Tử ngồi ở trên lưng nó lại không có một chút cảm giác nào, chỉ là cảm thấy cảnh sắc trước mắt đang không ngừng biến hóa.

"Oa, Đại Hoàng, mày thật giỏi nha, ba ba nhất định sẽ không bắt được chúng ta." Đào Tử hưng phấn vặn vẹo ở trên lưng Đại Hoàng.

Động tác trên tay cũng không tự giác mà nặng thêm mấy phần, tiểu Bạch bị nàng ôm vào trong ngực không nhịn được mà kêu meo meo.

"Ai không bắt được các người?" Đúng lúc này, một cái đầu để sát vào tai Đào Tử rồi hỏi.

Đào Tử lập tức phát ra một tiếng kêu to, nàng bị làm cho sợ hết hồn.

Đại Hoàng cũng bị làm cho sợ hết hồn, trực tiếp rơi xuống từ không trung, chờ đến lúc sắp tới mặt đất mới phản ứng được, lại vững vàng rơi ở trên mặt đất.

Tiểu Bạch nhân cơ hội tránh thoát khỏi tay của Đào Tử, tiến vào trong bụi cỏ như một làn khói.

Hà Tứ Hải cũng nhân cơ hội ôm Đào Tử xuống từ trên lưng Đại Hoàng.

"Ba ba, ba thật là lợi hại, làm con giật cả mình, ha ha..." Đào Tử ôm cổ Hà Tứ Hải, mặt đầy hưng phấn.

"Nghịch ngợm." Hà Tứ Hải đưa tay vỗ nhẹ trên mông của nàng hai lần.

"Đi thôi, chúng ta trở lại rửa ráy, sau đó đi ngủ." Hà Tứ Hải ôm nàng đi ra khỏi Phượng Hoàng Tập.

"Tạm biệt Đại Hoàng." Đào Tử ôm cổ Hà Tứ Hải, vẫy vẫy tay với Đại Hoàng phía sau.

"Ô ô ~" Đại Hoàng phát ra vài tiếng kêu to, giống như cũng đang nói tạm biệt với Đào Tử.

Chờ sau khi ra khỏi Phượng Hoàng Tập, Đào Tử cảm thấy mình hình như đã quên cái gì đó, nhưng rất nhanh lại ném nó ra sau đầu.

"Ba ba, con không muốn tắm, con còn muốn chơi." Đào Tử ôm cổ của Hà Tứ Hải, không muốn xuống.

"Con không phải là không muốn tắm rửa, con là chưa muốn ngủ, đúng chứ?" Hà Tứ Hải dùng tay nhẹ nhàng bóp bóp cái mũi nhỏ của nàng.

Đào Tử lập tức lộ ra tiếng cười khúc khích.

"Buổi tối không muốn ngủ, sáng sớm sẽ không muốn dậy, con nói xem đứa trẻ như con còn muốn làm gì?"

"Muốn chơi." Đào Tử lớn tiếng nói.

"Một ngày còn chưa chơi đủ sao."

"Đương nhiên là không rồi, con muốn chơi hai ngày, mười ngày, một trăm ngày, thật nhiều cái một trăm ngày, thật nhiều nhiều ngày."

Nhóc con vẫn chưa biết cách biểu đạt các con số, nhưng mà tiếng nói dễ thương lại có vẻ càng thêm đáng yêu.

"Cứ chơi tiếp như vậy, con sớm muộn gì cũng sẽ biến thành một Đào Tử xấu."

"Đào Tử xấu, ha ha, con là Đào Tử xấu..."

Không nghĩ tới nhóc con lại trở nên hưng phấn như thế, giống như cảm thấy làm một Đào Tử xấu cũng không có gì là không tốt cả.

"Con là Đào Tử xấu, con không muốn tắm, chưa muốn ngủ, con muốn xem ti vi, con còn muốn chơi." Đào Tử ôm cổ Hà Tứ Hải làm nũng.

"Vậy ba là ba ba xấu, chuyên trị Đào Tử xấu như con." Hà Tứ Hải trực tiếp ôm nàng vào phòng tắm.

Nhóc con loạn đạp cẳng chân, đáng tiếc là đều vô dụng.

"Ai, con không muốn làm Đào Tử xấu nữa rồi, con muốn làm ba ba xấu." Đào Tử phản kháng mãi mà không có kết quả thế là nói với vẻ mặt đầy mất mát.

"Vậy con không có hi vọng rồi, con là con gái nha, không thể làm ba ba được, chỉ có thể làm một người mẹ xấu, khiến cho con của con sau này phải nghe lời."

"Ồ, vì sao?" Đào Tử nghe vậy thì trợn tròn con mắt, mặt đầy giật mình.

"Vì sao cái gì?"

"Vì sao không thể làm ba ba?"

"Bởi vì con là con gái nha?"

"Nhưng mà, chờ sau khi con lớn rồi, nếu như dáng vẻ của con giống con trai thì con sẽ là con trai, dáng vẻ giống con gái thì con sẽ là con gái nha. Con còn không lớn lên, nói không chừng sau này con giống con trai thì sao, vậy con sẽ làm con trai, như vậy thì con có thể làm ba ba được rồi."

Hà Tứ Hải:...

Hà Tứ Hải bị logic của nàng làm cho kinh ngạc đến ngây người, còn có thể như vậy sao?

Hắn nên giải thích với Đào Tử như thế nào đây, con trai và con gái được quyết định bởi kết cấu sinh lý mà không phải là tướng mạo.

Nhưng mà hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là không giải thích, chuẩn bị giao nhiệm vụ này cho Lưu Vãn Chiếu.

Do Lưu Vãn Chiếu mà giải thích với nàng sẽ tiện hơn nhiều.

Ai bảo nàng có ba ba xấu, Đào Tử bất đắc dĩ phải đi tắm.

Nhưng mà nàng cũng nói ra mấy điều kiện, phải tắm cùng con vịt của nàng, tắm xong phải cho kể chuyện xưa cho nàng, lúc đi ngủ phải cho nàng biểu diễn lộn nhào.

Nhìn nhóc con bày ra bộ dạng mình là Đào Tử xấu, không đồng ý thì sẽ không đi tắm rửa, Hà Tứ Hải chỉ có thể bất đắc dĩ mà đồng ý.

Nhưng mà...

Hà Tứ Hải mới vừa pha xong nước, đi ra phòng tắm không đến hai phút, Đào Tử đã mặc quần nhỏ của mình, cánh tay để trần, mang theo gấu nhỏ của nàng chạy ra ngoài rồi.

"Sao con lại đi ra rồi? Còn gấu nhỏ này nữa, dì Lưu ngày mai chuẩn bị sẽ giặt giúp con, sao con lại cầm nó ra đây rồi." Hà Tứ Hải giật mình hỏi.

"Bởi vì con đã rửa sạch rồi nha." Đào Tử xoa eo, ưỡn bụng nhỏ, nói với vẻ dương dương tự đắc.

"Con đây là mèo con rửa mặt, gãi hai cái coi như là xong việc đúng không?"

"Ha ha, con là mèo con, con gọi là đào mèo con." Đào Tử không cho là nhục, mà con xem nó làm vinh hạnh.

"Mèo con?" Nàng chợt nhớ tới cái gì.

Nhưng vào lúc này, lại nghe ba ba hỏi nàng vì sao lại lấy gấu ra từ trong đống đồ giặt, đánh gãy tâm tư của nàng.

"Bởi vì gấu nhỏ nói nó không muốn tắm, nó muốn đi ngủ cùng con." Đào Tử lập tức ôm con gấu nhỏ vào trong lòng.

"Con mới vừa tắm xong, nó đều bẩn như thế rồi, còn ôm vào trong ngực? Mặt khác nhanh đi mặc quần áo vào một chút."

Hà Tứ Hải đưa tay muốn lấy con gấu nhồi bông của nàng qua.

"Mới không muốn, gấu nhỏ nói nó muốn ngủ cùng con."

Đào Tử mặc quần nhỏ, cánh tay để trần, mang theo gấu nhỏ rồi xoay người chạy mất.

"Mặc quần áo, mặc quần áo a..." Hà Tứ Hải che mặt nói.

Như này còn giống con gái sao?

Sẽ không thật sự biến thành con trai đó chứ? Hà Tứ Hải tiều tụy vì lo lắng.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment